rồiVẻ mặt của Lạc Thần Hi không chút nào biến hóa.Nghe cô ta nói xong, hỏi lại: "Vì thế nên?"Mục Vi Vi không nghĩ, cô lại bình tĩnh như thế, không khỏi nhăn lôngmày, âm thanh cũng càng vang to lên."Chị không nghe thấy tôi nói gì sao? Chị Tâm Hinh có thể đi vào thưphòng, chứng tỏ chị ấy rất đặc biệt trong lòng của anh hai tôi! Chị TâmHinh dù sao cũng là đại tiểu thư của Bạch gia, cùng Mục gia nhà chúngtôi môn đăng hộ đối, không cùng một thế giới với người như chị đâu. Tốtnhất chị nên biết thân biết phận đi!"Lạc Thần Hi nhếch miệng, bình tĩnh nói: "Biết thân biết phận sao? Thânphận thiếu phu nhân của Mục gia hay sao? Mục Vi Vi, em còn nhỏ,dường như không hiểu được tâm lý của đàn ông! Anh hai của em là đànông trai tráng, nếu như thật sự thích một người đã sớm kết hôn, sao cóthể nhiều năm như vậy không có động tĩnh gì chứ? Dù cho không có tôithì Bạch Tâm Hinh cũng không thể trở thành chị dâu của em được đâu."Mục Vi Vi nghẹn họng, "Chị... Chị thì biết cái gì chứ? Anh hai đang đểtâm đến sự nghiệp của chị Tâm Hinh! Hơn nữa, anh hai tôi bị người phụnữ như chị quấn lấy, ép cùng chị đính hôn, anh ấy phải xử lý cho xongchị mới có thể ở bên chị Tâm Hinh được! Anh ấy tôn trọng chị TâmHinh, không muốn chị ấy mang cái danh kẻ thứ ba bị bêu xấu!"Mục Vi Vi nói xong, hất cằm lên, liếc sang Lạc Thần Hi, chờ nhìn cô bịđả kích.Nhưng ai ngờ, Lạc Thần Hi không những không hề tức giận, trái lại bậtcười một tiếng."Cho nên nói... biện pháp xử lý tôi của anh hai em, là biến tôi thành vợanh ấy hay sao? Thật đúng là biết suy nghĩ cho Bạch Tâm Hinh mà!"Một câu nói,đã khiến sắc mặt của Mục Vi Vi cứng ngắc."Hơn nữa, em nói anh hai em không muốn biến Bạch Tâm Hinh thànhngười thứ ba. Vậy hiện tại em đang làm gì đấy? Tôi đã kết hôn với anhhai em, không phải em đang giựt dây ủng hộ Bạch Tâm Hinh trở thànhkẻ thứ ba hay sao? Em không phải đang đối nghịch với anh hai mìnhsao?"Mặt của Mục Vi Vi lập tức đỏ lên, "Cái...cái gì kẻ thứ ba chứ? Chị TâmHinh không phải kẻ thứ ba, chị mới là kẻ thứ ba!""Có phải kẻ thứ ba, không phải em ăn nói suông là được, tôi cùng MụcDiệc Thần…dù sao cũng đã có giấy kết hôn rồi. Cần tôi trở về phòng tìmcho em xem không?"Mục Vi Vi tức giận đến mức không nói ra lời.Lạc Thần Hi không thèm phản ứng lại cô ta mà trở về phòng.Chẳng qua, trước khi bước vào cửa, cô vẫn không nhịn được quay đầulại, nhìn về hướng thư phòng.Cửa phòng đóng chặt.Mục Diệc Thần cùng Bạch Tâm Hinh... Rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?Trong thư phòng.Mục Diệc Thần nhìn Bạch Tâm Hinh đột nhiên đẩy cửa tiến vào, lôngmày đen như mực nhíu lại."Bạch tiểu thư, không ai nói cho cô biết, thư phòng của tôi là nơi khôngthể tùy tiện vào hay sao?"Giọng điệu của hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn.Sau khi liếc nhìn Bạch Tâm Hinh, tầm mắt của anh trở lại văn kiện trêntay cô ta.Lúc chạng vạng, Lạc Thần Hi bởi vì mua không nổi vải mà dáng vẻ buồnbã, vẫn còn hiện lên trong đầu hắn.Lẽ nào bình thường đối với Lạc gia không đủ chăm sóc, nên mới khiếncho đại tiểu thư của Lạc gia như cô túng quẫn đến như vậy sao.Hắn đang cân nhắc có nên cho Lạc gia mấy cái hạng mục lớn hay không,thì kết quả bị Bạch Tâm Hinh bước vào cửa cắt ngang dòng suy nghĩ.Bạch Tâm Hinh nghe được thanh âm lạnh như băng của hắn, có chútkhiếp đảm.Trạng thái làm việc của Mục đại thiếu, so với bình thường còn lạnh lùng,nghiêm nghị hơn rất nhiều.Chỉ là, hồi tưởng lại Lạc Thần Hi vừa nãy cứ nói " Diệc Thần nhà tôi"thế này thế kia, còn thu phục cả Đường Đường, Bạch Tâm Hinh quyếtđịnh, nhất định không thể giống như trước kia bị động như vậy nữa.Lần này, cô ta muốn chủ động một chút, để anh Mục biết tâm ý của cô ta.Nếu không, anh Mục sẽ bị cái loại phụ nữ đê tiện kia cướp mất!Nghĩ đến đây, cô ta lập tức nói: "Anh Mục, đây là văn kiện cực kỳ quantrọng mà hai anh của em nói phải đưa cho anh, anh ấy tính tự mình đưanó đến công ty cho anh, nhưng nghe nói em muốn đến nhà anh, nên nhântiện bảo em mang đến luôn."Mục Diệc Thần nhớ đến, trong khoảng thời gian này đúng là có cùngBạch thị hợp tác một dự án có giá trị mười tỷ đồng nên gật đầu."Văn kiện gì? Đưa cho tôi xem."Bạch Tâm Hinh mừng thầm trong lòng, cầm cặp văn kiện, bước nhanhvề phía Mục Diệc Thần."Cảm ơn, đặt lên bàn được rồi...""Ôi, đau quá!"Mục Diệc Thần nói được nửa câu, Bạch Tâm Hinh bỗng nhiên nhéo mộtcái dưới chân, một tiếng gào lên đau đớn vang lên, như thể sắp ngã vàongười hắn.------oOo------