Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 34: Người con trai thần bí (1)



Edit: Aya Shinta

Phương Cửu cũng rất tò mò, tại sao con trai nam chủ lại nghe lời cô xuống xe?

"Hai người quen biết nhau?" Lâm Huyền tỏ ra kinh ngạc nhìn hai người.

Tần Diễn nhìn Phương Cửu một chút, nhàn nhạt nói: "Buổi sáng nhờ có Phương tiểu thư nhắc nhở, nếu không thì hiện tại có lẽ tôi đang ở bệnh viện."

Dứt lời, người đàn ông khoác áo trắng phía sau vẻ mặt quái dị nhìn Phương Cửu, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì ở trên người cô.

Phương Cửu nhìn người đàn ông này một chút, trong lowngf không khỏi chấn động, sau đó liền kéo Lâm Huyền đi, cái bắt chuyện cũng không làm.

Thật vất vả mới kéo được Lâm Huyền đến một hành lang không người, Phương Cửu không nhịn được nói khẽ với anh: "Người vừa rồi là ai, căn bản tôi không phát hiện được hơi thở của ông ta!"

"Ai..." Lâm Huyền tựa ở trên tường vỗ vỗ vai cô, "Sư muội a, bên ngoài lòng người hiểm ác, em đừng tưởng rằng sư huynh anh đây kiếm tiền rất dễ dàng. Tuy rằng hiện tại kiếm chác từ những phú hào này rất được, nhưng người trong nghề như chúng ta lại nhiều. Có cái gì bên nước ngoài a, chính là bán những cái tiểu quỷ cùng Phật bài kia, còn có một ít môn phái trong nước, em không biết sư huynh anh tốn biết bao nhiêu công sức mới vững gót chân ở đây hay sao. Người vừa rồi gọi Đại Mộc, là một thầy phong thủy, xác thực là có chút trình độ, nếu không thì Tần Diễn cũng sẽ không mời ông ta làm cố vấn phong thủy của tập đoàn. Có điều người này tự cho mình siêu phàm, sau này cẩn thận một chút, đừng đắc tội ông ta."

Không biết sư huynh mình cũng không dễ dàng như vậy, Phương Cửu nghe vậy nhíu nhíu mày, "Nhưng ngày hôm nay tôi nhìn thấy dấu hiệu đại họa của Tần Diễn, Đại Mộc kia không thể không thấy được, tại sao ông ta không nhắc nhở Tần Diễn?"

Nếu xem tướng mạo, thầy phong thủy có chút trình độ đều nhìn ra được, hơn nữa, cô luôn cảm thấy tai nạn xe cộ lần này của con trai nam chủ không đơn giản như bề ngoài.

"Tranhđấu trong gia tộc lớn, ai biết được, Đại Mộc không nói, Tần Diễn lại không biết chính mình sẽ xảy ra tai nạn xe cộ." Lâm Huyền nhún nhún vai một cách bất đắc dĩ.

Trầm tư chốc lát, Phương Cửu bỗng nhiên nói: "Vậy cha Tần Diễn đi đâu?"

Cô nhớ tới đại kết cục chỉ là nam nữ chủ đánh bại phản phái, sau đó nằm trên đất nhìn nhau cười, về sau đúng là không có đề cập.

"Xuỵt!" Lâm Huyền nghe vậy liền che miệng cô lại, căng thẳng nhìn ngó chung quanh, "Anh đã nói với em rồi, chuyện này tuyệt đối không nên nhắc lại, đây chính là bí mật Tần gia!"

Vẻ mặt Phương Cửu mơ hồ, không hiểu đến cùng nam chủ có vấn đề gì.

Thở dài, vẻ mặt Lâm Huyền bỗng nhiên bất thường, thấp giọng nói: "Năm đó sư phụ để anh xuống núi chính là vì điều tra việc của Tần gia, vì sao Tần Bồi lại không bị Âu Dương Lộ khắc? Phải biết rằng với mệnh cách của Âu Dương Lộ thì bình thường người bên cạnh bà ta sẽ bị khắc chết, nhưng sau khi anh xuống núi thì không có tìm được hai người kia, trái lại phát hiện một bí mật của Tần gia!"

Dừng một chút, rồi anh nói tiếp: "Những năm này Tần gia sở dĩ phát triển nhanh như vậy, đó là bởi vì bọn họ lén lút nắm giữ một long mạch! Mỗi triều đại cổ đại đều có long mạch của mình, tuy rằng bây giờ là hiện đại, nhưng phong thủy của long mạch này vẫn rất có lợi với hậu nhân Tần gia, từng người từng người đều lớn lên từ nơi có phong thủy như vậy, tự nhiên mệnh giống con khỉ, chuyện làm ăn có thể không làm lớn à? Có điều không ai biết nhà cũ Tần gia ở đâu, anh tìm rất lâu cũng không có tìm được, còn Tần Bồi với Âu Dương Lộ cũng biến mất rất nhiều năm rồi, chỉ lưu lại một đứa con trai, nói là đi du lịch thế giới, ai có thể tin?"

Nghe anh ta nói xong, đầu óc Phương loạn thành một đoàn, không nghĩ tới đã đại kết cục rồi mà còn xảy ra chuyện như vậy.

"Được rồi được rồi, em không cần phải để ý đến, Tần Diễn kia nhìn qua giống như minh tinh trên TV, nhưng so với ai còn muốn thành tinh hơn, nếu không cũng sẽ không bộc lộ được năng lực từ trong một gia tộc lớn. Em chỉ cần duy trì quan hệ trên mặt với anh ta là được rồi, tốt nhất là về chuyện làm ăn, nếu như anh muốn moi cái gì, ngàn vạn lần ngậm cái miệng lại!" Lâm Huyền nghiêm túc nói.

Phương Cửu gật gù, tâm tình vẫn rất nặng nề. Bối cảnh phức tạp như thế, cô lại muốn gả cho contrai nam chủ, những lão già trong Tần gia chẳng phải sẽ bới tung mười tám đời tổ tông nhà cô chổng vó lên trời hay sao?

Lần thứ hai vào bên sảnh trong, Phương Cửu lại phát hiện rất nhiều người trong nghề. Tuy rằng bọn họ giống như người bình thường nhưng họ có thể không chế hơi thở của mình. Còn có một chút người tu tập đạo pháp thì khí thế chắc chắn sẽ không giống, có điều trong số những người kia thì cô chỉ nhận ra ba người học tập đạo pháp, Đại Mộc kia chính là một người trong số đó.

Không biết làm thế nào để giao lưu với những người này, Phương Cửu trực tiếp đi ra hồ bơi bên ngoài, ngồi trên ghế nhìn sóng nước lấp loáng trên mặt nước mà đờ ra.

"Sao Phương tiểu thư lại một mình ở đây?"

Quay đầu lại, Phương Cửu chỉ nhìn thấy Đại Mộc đứng phía sau mình, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng tự nhiên cô lại cảm thấy một luồng sát ý.

"Không phải người của một thế giới, tự nhiên không có quá nhiều giao lưu." Cô vẫn ngồi ở đó, trong tay nâng một ly nước trái cây.

Bóng đêm như bao trùm lên, ánh đèn chung quanh có chút tối tăm, bỗng nhiên Đại Mộc đặt một tay trên vai cô, âm thanh âm lãnh, "Sư phụ cô không có nói cho cô biết, không có phận sự thì không cần lo hay sao?"

Gió lạnh thổi qua, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Phương Cửu cười lạnh một tiếng, cô biết Đại Mộc này không có ý tốt với Tần Diễn!

"Sư phụ tôi chỉ nói cho tôi, người tu đạo mà lợi dụng năng lực đi tàn hại người khác, kiếp sau nhất định sẽ làm quỷ hoặc súc sinh!" Phương Cửu bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng quắc dõi theo ông ta.

Khóe miệng ông ta câu lên một tia cười nhạo, ánh mắt nhất thời trở nên quỷ dị, "Nghe nói, mỡ nữ thi mà thoa ở trên người sẽ làm người ta trẻ thêm vài tuổi?"

Dứt lời, hai tay ông ta bỗng nhiên đánh về phía Phương Cửu, người sau vươn mình, đang muốn lấy phù từ trong túi, nhưng lại đánh giá thấp đôi cao gót dưới chân, một chân không vững, cô lập tức rơi ùm trong nước..

"Làm sao vậy?"

"Bên kia xảy ra chuyện gì?"

"Có người rơi xuống nước sao?"

Mấy người nghe được âm thanh ngay lập tức nhìn về phía bên này, Đại Mộc lập tức thu lại tức giận, vô tội đứng ở đó.

Phương Cửu biết bơi, vì vậy rất nhanh liền leo lên trên bờ, sau một khắc liền nhìn thấy sư huynh cô điên cuồng chạy tới.

"Sư muội!" Lâm Huyền chạy tới, nhanh chóng cởi áo khoác phủ thêm cho cô, sau đó hung tợn trừng mắt về Đại Mộc, "Con mẹ nó ông làm gì với sư muội tôi vậy!"

"Ha ha." Đại mộc nhún nhún vai, "Xin lỗi,với loại nữ sinh này tôi cứng không được."

Mấy người vây xem lập tức cười to thành tiếng, Lâm Huyền khẽ cắn răng, chuẩn bị đánh một cú, Tần Diễn bên kia bỗng nhiên đi tới.

Nhìn thấy cả người Phương Cửu ướt đẫm, ánh mắt nhất thời nghiêm túc, lập tức cởi áo khoác, vứt của Lâm Huyền đi, cầm áo của mình phủ thêm cho cô.

"Tần tiên sinh, vừa nãy nữ nhân này muốn tới câu dẫn tôi, sau đó bị tôi đẩy một cái, nào có biết cô ta không đứng vững liền rơi vào trong nước." Đại Mộc ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Phương Cửu trầm mặt xuống, sau đó từ dưới đất đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn ông ta nói: "Lông mày ông tích tụ toàn là hắc khí, tuyệt đối không sống hơn ba ngày!"

Dứt lời, những người khác đều cả kinh, cho rằng Phương Cửu đang nguyền rủa người khác mà thôi, đều có chút không để ý lắm.

Đại Mộc kia nghe vậy nhưng là lông mày nhảy một cái, kỳ thực ông ta cũng có cái cảm giác này, hơn nữa vừa mới xuất hiện!

"Phương tiểu thư, Mộc tiên sinh trình độ cao thâm, coi như gặp nguy hiểm, nghĩ đến cũng là có thể vượt qua." Tần Diễn không mặn không nhạt nói xong, sau đó liền kéo cánh tay cô, "Tôi đưa cô lên trên lầu thay quần áo."

Việc Tần Diễn không gần nữ sắc thì mọi người đều biết, tất cả mọi người đều cho rằng anh là gay, chỉ là bây giờ xem ra, tính hướng của vị Tần tổng này vẫn bình thường.

Phương Cửu bĩu môi, cảm giác mình căn bản không có nhìn lầm, tuy rằng cô muốn báo thù, nhưng sẽ không giết người. Vì vậy tai họa của Đại Mộc không phải do cô tạo thành, rốt cuộc ai có thể uy hiếp tính mạng của ông ta?

Không nghĩ cái này nữa, Phương Cửu gật đầu, "Vậy thì làm phiền Tần tiên sinh."

Ở phía trước dẫn đường, đoàn người tự động tránh đường cho Tần Diễn. Lúc đi qua Đại Mộc, anh ý vị không rõ nhìn ông ta, sau đó liền đi.

Tiến vào một gian phòng khách sạn, Tần Diễn lại cho người chuẩn bị quần áo cho cô, Phương Cửu tắm rửa sạch sẽ mới đi ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy anh đang đứng phía trước cửa sổ nhìn phong cảnh dưới kia.

Lại vội vã mặc vào cái áo khoác, cô mới đi về phía anh, "Tần tiên sinh thật sự cảm thấy tôi câu dẫn ông ta?"

Nghiêng người sang, nhìn cô trùm kín, Tần Diễn bỗng nhiên cười nhạt, "Em cảm thấy tôi đẹp hay là ông ta đẹp?"

Phương Cửu: "..."

"Em đã không câu dẫn tôi thì tại sao lại cần đi câu dẫn ông ta?" Giọng anh đặc biệt lạnh nhạt.

Phương Cửu không nghĩ tới anh còn có thể nói chuyện cười, nhưng nghĩ đến Đại Mộc kia, cô vẫn rất nghiêm túc nói: "Tần tiên sinh, ông ta là thầy phong thủy, không thể không nhìn ra tướng mạo của anh, nhưng hôm nay lại không có nhắc nhở anh, không biết có tâm tư gì!"

Nói xong, cô lại vội vã nói bổ sung: "Tôi không phải nói xấu ông ta, chỉ là đang nói sự thực mà thôi."

Nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của cô, Tần Diễn nhìn phong cảnh ngoài kia, bỗng nhiên giơ tay nới lỏng cà vạt, "Có lúc hà tất tính toán với một tên hề nhiều như vậy làm gì, trừ phi tên hề này thực sự khiến người ta chán ghét."

Trong con ngươi anh lóe lên một tia tàn khốc, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh.

Thời khắc này, Phương Cửu đột nhiên cảm giác thấy có lẽ anh đã biết tâm tư của Đại Mộc, chỉ có điều vẫn không có bóc mẽ. Tai nạn xe ngày hôm nay rất có thể anh cũng biết rằng sẽ phát sinh, coi như không có lời nhắc nhở của cô cũng sẽ xuống xe, có điều cô chỉ là nhiều lời mà thôi.

"Em cùng sư huynh lớn lên cùng nhau?" Anh bỗng nhiên quay đầu sâu xa nói.

Phương Cửu không chút nghĩ ngợi gật gù, "Đúng đấy, khi còn bé chúng tôi còn ngủ một cái giường đây. Tuy rằng sư huynh nhìn qua thì thích tiền tài, nhưng kỳ thực vẫn rất tốt, không giống Đại Mộc kia vì mình có thể tàn hại tính mạng của anh!"

Tần Diễn nhíu nhíu mày, phảng phất như nghe được cái làm anh không vui vậy, cả khuôn mặt đều chìm xuống, không có khéo léo đưa đẩy như bình thường.

"Tôi... Tôi không phải có ý này." Phương Cửu cho rằng anh tức giận mình nói xấu sau lưng người khác, gấp đến độ vội vàng nói: "Kỳ thực..."

"Em không cần giải thích, tôi biết." Anh nói, đột nhiên móc một hộp xì gà từ trong túi, sau đó rút ra một cái bật lửa.

Nhìn vẻ mặt anh "tang thương" nuốt mây nhả khói, Phương Cửu chỉ có thể sững sờ ở chỗ này không nói lời nào.

Ngọn gió đêm thổi qua cửa sổ, Phương Cửu hít phải khói hắt hơi một cái, Tần Diễn bỗng nhiên dùng hai ngón tay tắt điếu thuốc, sau đó thấp giọng nói: "Đại mộc xấu xa như vậy, chỉ sợ ông ta làm cái gì mờ ám, có vài thứ tôi không hiểu, em có thể ở lại hỗ trợ hay không?"

Phương Cửu sững sờ, không nghĩ cơ hội tốt đẹp để tiếp cận anh ta liền đến rồi, nhưng vì thoạt nhìn cô tương đối rụt rè, cô vẫn có chút làm khó dễ nắm thật chặt áo khoác trên người, "Cái này... Tôi..."

"Ba triệu, một tháng."

Phương Cửu: "..." Tại sao động một chút là muốn đập tiền!

"Được!"

Cô yêu tiền!

"Có điều sư huynh của tôi còn có việc phải xử lý, có lẽ phải qua mấy ngày mới có thể lại đây giúp anh." Phương Cửu vô cùng tin tưởng năng lực của mình, nếu như không phải giày vừa gặp sự cố, chắc chắn Đại Mộc kia không phải đối thủ của cô, ai kêu ông ta thường thường dâm loạn, đạo pháp đã sớm không tinh khiết!

"Tôi không vội, trong thời gian ngắn ông ta sẽ không có hành động." Nói, anh bỗng nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu thanh lệ của cô, chầm chậm nói: "Đã như vậy, sau này em không nên gọi tôi là Tần tiên sinh."

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha, không nên hỏi tôi tại sao muốn lấy cái tiêu đề như vậy, bởi vì tôi thực sự không nghĩ ra ╯﹏╰

——

Kỳ thực cũng là bởi vì Tần tổng động sát tâm, tương lai Đại Mộc mới phát sinh biến hóa, động vào nữ chính nhất định phải bị chó tha!

——

Cho tới công lược cái gì đó, thực ra tôi chính là mượn cái tên gọi công lược mà viết, để bọn có có thể đàng hoàng trịnh trọng nói chuyện yêu đương (﹏)

Aya: Còn 27 ngày... T.T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.