Đã thu tiền tài của người khác, dù cho anh ta không phải là mục tiêu công lược, Phương Cửu cũng sẽ tận tâm bảo vệ anh.
Tần Diễn nhìn cô, nửa ngày mới cười nhạt, "Tùy em."
Bởi vì Lâm Huyền còn ở dưới lầu, Phương Cửu không dám chậm trễ, rất sợ anh ấy đánh nhau với Đại Mộc, thay quần áo xong liền vôi vã xuống lầu.
Lúc xuống thì cô thấy sư huynh đang cãi nhau với Đại Mộc, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tựa như chỉ một giây sau sẽ lao vào đánh nhau vậy. Mấy người vây xung quanh đang khuyên bảo, nhưng có thật lòng hay không thì không biết.
"Sư huynh." Phương Cửu đi tới bên người Lâm Huyền, nhìn anh, "Chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Lâm Huyền lập tức chỉ vào Đại Mộc nói: "Ông cứ chờ đó cho lão tử!"
"A, một tên gà mờ như cậu, một người tới thì đại gia đây bóp chết một người!" Đại Mộc cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Cửu một chút, liền chen ra khỏi đám người rời đi.
"Ông..."
Phương Cửu kéo Lâm Huyền, lắc đầu một cái.
Thấy Vậy, anh mới hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.
Trên đường trở về anh vẫn đang chửi bới Đại Mộc kia, còn nói nếu không do quy định sư môn không thể sát sinh, nhất định phải làm thịt tên khốn kiếp kia.
Phương Cửu nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa nhẹ giọng nói: "Anh đánh không lại ông ta."
Lâm Huyền dang lái xe biến sắc mặt, tức giận trừng cô, "Anh chỉ là không học những phấp thuật hại người kia mà thôi, chỉ cần anh muốn, thằng cha kia chết chắc rồi!"
Biết anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, Phương Cửu không hề nói gì, chỉ là muốn một cái đề tài khác, "Tần gia nắm giữ long mạch, chắc chắn trong gia tộc có tìm thầy phong thủy tìm long huyệt. Có thể tìm long huyệt, trình độ nhất định phải đạt tới đỉnh cao, tại sao Tần Diễn muốn mời Đại Mộc có trình độ này tới làm cố vấn phong thuỷ?"
Bây giờ đạo môn đã suy sụp, mấy người chỉ học được chút da lông bên ngoài liền ra ngoài giả danh lừa bịp, người có thể nắm giữ đạo pháp lại ít ỏi. Đại Mộc cũng chỉ là đang ở trình độ nhập môn kỳ. Như sư phụ cô lợi hại như vậy, cũng không thể bảo đảm tìm ra long mạch một cách chuẩn xác, có thể thấy được thầy phong thủy sau lưng Tần gia có trình độ cao bao nhiêu.
"A, này còn không đơn giản hay sao, che giấu tai mắt mà thôi. Nếu không thì chính là Tần Diễn bị mưu hại, nhưng lại không thể trắng trợn khai trừ Đại Mộc, vì vậy chỉ có thể lưu dưới mí mắt mà quan sát. Nước Tần gia a, còn sâu hơn trong suy nghĩ của em." Hình như Lâm Huyền rất thông suốt, dù sao cũng chẳng liên quan tới mình.
Phương Cửu cũng cảm thấy Tần gia cũng không đơn giản như bề ngoài, khắp nơi trên thế giới này tràn ngập nguy hiểm, tỷ như sư phụ cô tại sao lại quan tâm Tần gia như vậy? Tần gia này đến cùng có cái gì đáng giá để sư phụ cô quan tâm như thế?
Phải biết sư phụ cô năm nay đã hơn 200 tuổi, tiền tài gì đó đã sớm coi nhẹ, muốn nhất...
Phương Cửu không dám nghĩ sâu hơn nữa, sau khi trở lại nhà của Lâm Huyền, vừa vào cửa đã nghe được mùi nhang khói, thay giày xong liền thắp cho tương thần một nén hương.
Bởi vì ngày mai phải thi pháp cho người phụ nữ kia, buổi tối cô lại dùng chu sa với máu gà vẽ thật nhiều phù chú. Kỳ thực cô cũng không nắm chắc đối với Phật bài, dù sao cũng là đồ ở nước ngoài, không biết quỷ nước ngoài có khác với quỷ trong nước hay không.
Chờ đên ngày tiếp theo đi vào trong hội sở, người phụ nữ kia đã đến từ sớm. sau khi nhìn thấy Phương Cửu, lập tức kích động kéo lại cánh tay cô, "Cảm ơn đại sư, ngày hôm qua tôi đeo hạt châu của đại sư, cũng không còn mơ thấy đứa trẻ kia!"
"Đó là, sư muội tôi vừa ra tay, khẳng định cái gì cũng có thể giải quyết." Lâm Huyền tựa ở cửa hút xì gà, bốc phét đến bản nháp trước đều không cần.
Phương Cửu liếc anh, sau đó liền mang theo người phụ nữ kia đi tới một gian phòng không người, tiếp theo bày toàn bộ công cụ ra.
Nữ nhân nhìn cô lấy ra chu sa cùng bùa chú có chút lo lắng, "Đại sư, những thứ này... Thật sự có thể giúp tôi đánh đuổi đứa trẻ kia?"
"Vậy cô mời cao minh khác." Giọng nói Phương Cửu rất lạnh nhạt.
Cô không muốn nói quá nhiều, mượn quỷ thần giúp đỡ mình đạt được mục đích, sớm muộn sẽ hại người hại mình.
"Không không không, tôi không có ý đó." Nữ nhân chỉ lo cô không cứu mình, gấp đều độ phải vái lạy.
Đây là gian phòng làm việc của Lâm Huyền, một ít đồ vật nhỏ đều có, Phương Cửu cũng không cần chuẩn bị quá nhiều. Thay đạo bào, cô liền đưa tay về phía người phụ nữ, "Đưa Phật bài cho tôi."
Dứt lời, nữ nhân vội vã lấy đồ xuống đưa cho cô.
Phật bài vừa đến trong tay cô, đưa trẻ trên lưng người phụ nữ dùng một đôi con ngươi đỏ tươi trừng Phương Cửu, thấy cô muốn ném Phật bài vào cái bình có vẻ đáng ghét kia, lập tức đánh về phía cô!
Phương Cửu không để ý đến, quanh thân người tu đạo có một đạo cương khí, quỷ quái bình thường không đến gần cô được cô.
Quả nhiên, đứa trẻ kia còn chưa tới bên người cô liền a một tiếng rồi bay tới trên trần nhà.
Bỏ Phật bài vào trong bình, đứa trẻ kia lại đỏ mắt hung hăng nhào về phía người cô, thấy không được, lại quay đầu nhào về phía người phụ nữ kia!
Phương Cửu cầm lấy một cây kiếm gỗ đào, cắn đầu ngón tay, bôi máu lên thân kiếm, sau đó cấp tốc vọt tới phía đứa nhỏ!
Hết thảy đều ở trong chớp mắt, nữ nhân còn đang sững sờ không rõ vì sao, liền nhìn thấy Phương Cửu chĩa kiếm về mình, sợ đến mức lập tức ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Kiếm gỗ đào đột nhiên xuyên ở trên vách tường, nữ nhân phảng phất nghe được một tiếng rít gào chói tai, càng thêm sợ hãi nhìn về phía Phương Cửu.
Người sau cầm lấy cái nắp đậy kín cái bình, sau đó lại dán lên vài tờ phù, lại đặt nó dưới tượng thần.
"Xong rồi, có thể siêu độ hay không đến lúc đó sẽ nói cho cô biết." Tinh thần Phương Cửu có chút uể oải, cởi đạo bào liền thu hồi kiếm gỗ đào.
Nữ nhân mơ hồ nhìn tình cảnh này, "Xong rồi?"
Phương Cửu quay đầu lại nhìn cô ta, "Theo cô thì sao?"
Hiện tại người ta xem phim quá nhiều, cho rằng bắt quỷ rất phức tạp, còn muốn lập pháp đàn. Kỳ thực đối với một vị đại sư thật sự mà nói, chỉ cần phất tay một cái, tỷ như sư phụ cô.
"Không... Tôi không có ý này, đại sư đừng hiểu lầm." Nữ nhân vẫn còn sợ hãi ở trong lòng, lập tức lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho cô, "Đây là một chút tâm ý của tôi, nếu như ngày sau đưa nhỏ kia thật sự không quấn quít lấy tôi nữa, đến lúc đó nhất định còn có hậu tạ!"
Nhận chi phiếu, Phương Cửu miễn cưỡng nhìn cô ta, "Mọi người đều sẽ già đi, tôi khuyên cô vẫn sinh con trai cho chống cô sớm một chút."
Cô đến đây là hết lời.
Nữ nhân nghe vậy thì lại đắc ý phất tay một cái, "Đại sư cô không hiểu rồi, phụ nữ mà, sinh con xong vóc người sẽ biến dạng, đến lúc đó dàn ông còn không phải ngày ngày ăn vụng ở bên ngoài?"
Biết rằng cô ta không có thuốc chữa, Phương Cửu cũng không muốn nhiều lời, đưa cô ta rời khỏi, cô liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến chỗ Tần Diễn đưa tin.
Có điều cô còn chưa ra ngoài, Lâm Huyền liền nói cho cô một tin tức quan trọng!
Đại Mộc chết rồi!
"Tuy rằng bên ngoài đều nói ông ta là bị đèn đập vào đầu, người trong nghề liền nói ông ta đang luyện thi gặp phải phản phệ. Nhưng anh sai người nhìn ảnh chụp thi thể một chút, đây không phải bị vật đập trúng, rõ ràng chính là bị người ta đập nát xương sọ. Có thể làm được điểm này, thầy phong thủy bình thường khẳng định không làm được, dù sao tu luyện đều là luyện khí, trừ cái này ra cũng chỉ có đại lực sĩ. Có điều lấy thủ đoạn của Đại Mộc, chắc chắn người bình thường không đến gần được người ông ta." Lâm Huyền giống như một vị thám tử ngồi ở trên ghế salông phân tích.
Phương Cửu một bên thu thập quần áo, một bên lạnh nhạt nói: "Ông ta tu luyện chính là tà đạo, lần trước còn nói muốn bắt tôi đi luyện thi, trong nhà khẳng định cũng nuôi rất nhiều thi thể, nếu là người bình thường đều sẽ bị hù chết."
"Vậy cũng chỉ có người trong nghề!" Lâm Huyền vỗ tay cái đốp, đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một loại luyện thể, nếu như hơi hiểu chút pháp thuật, thằng cha Đại Mộc kia khẳng định không còn sức đánh trả nào."
Luyện thể cũng coi như nửa cái người trong nghề, người tu đạo tu luyện chính là khí, kết cấu thân thể không khác biệt so với người thường. Có điều người luyện thể từ nhỏ đã phải chịu sự huấn luyện vô cùng tàn khốc, thân thể của bọn họ nếu như không dùng thủ đoạn gì, dù cho dùng dao phay chém cũng vô dụng.
Người như thế phần lớn là vì cường thân kiện thể và kéo dài tuổi thọ thì mới luyện, cũng có thể không muốn bước vào nghề tu đạo nghề này mới đi luyện thể. Dù sao thì quy củ tu đạo quá nhiều, bước vào nghề này, cô - quả - tàn - cùng - quan* bám theo suốt đời. Cha mẹ của nguyên chủ liền đi lúc cô tu đạo mới được hai năm, sư phụ cô đến nay cũng không có con cái, không phải là không có vợ, chỉ có điều người đi trên con đường này, không phải người bình thường có thể lý giải.
* Cô - quả - tàn - cùng - quan: cô đơn, góa chồng, tàn phế, khốn cùng, góa vợ.
"Không nói nữa, ngược lại lại không phải anh giết, cái này cũng là báo ứng của ông ta, bình thường ông ta làm nhiều việc ác, đây chính là nhân. Hiện tại chết oan chết uổng, cái kia chính là quả." Phương Cửu đẩy cái rương, đi về phía cửa.
Lâm Huyền còn muốn nói điều gì, liền nhìn thấy cô nhận điện thoại, nhẹ giọng nói chuyện.
"Ông chủ? Tôi đang chuẩn bị đi đến chỗ anh." Phương Cửu đẩy cái rương chậm rãi tiến vào thang máy.
Trong phòng làm việc nghiêm cẩn sạch sẽ rộng lớn, Tần Diễn đang ngồi dựa trên ghế xoay trước bàn làm việc, cầm điện thoại ôn hào nói: "Tôi đi đón em."
"Không cần không cần, tôi tự đi xe đến là được rồi." Phương Cửu vội vã cự tuyệt.
Tần Diễn trầm tư chốc lát, mới chậm rãi nói: "Lát nữa tôi gửi cho em một địa chỉ, trước tiên em đến cỗ đó, ngày mai tới công ty."
"Được được được!" Phương Cửu vội vã lên tiếng.
Đến tận khi điện thoại bị cúp, Tần Diễn mới để điện thoại di động xuống, khóe miệng còn ngậm lấy một độ cong nhàn nhạt.
Khóe miệng của chàng thanh niên mặc tây trang đen đối diện giật giật, tiện đà cung kính hỏi: "Thiếu chủ, hiện tại Đại Mộc chết rồi, chắc chắn ba phòng bên kia sẽ nghi ngờ, có phải chúng ta nên đẩy việc này lên đầu Lâm Huyền?"
Dứt lời, Tần Diễn vẫn nghiêm túc suy tư, nửa ngày, mới lạnh nhạt nói: "Không được, quá ác độc."
Tuy anh không ưa tiểu tử kia, ngặt nỗi cũng là sư huynh Phương Cửu.
Chàng thanh niên biến sắc mặt, giống như nghe được chuyện gì không thể tin được, hóa ra thiếu chủ nhfa hắn cũng biết hai chữ "ác độc" này?
"Không cần để ý tới, tôi chỉ đang chơi đùa với bọn họ thôi, không có nghĩa sẽ chơi tiếp nữa." Tần Diễn nói, bỗng nhiên vẻ mặt sâu xa, đỡ lấy cái trán, "Lão già muốn xuất quan, tháng sau tôi phải trở về."
Nói xong, ánh mắt chàng thanh niên lập tức biến đổi, "Mười năm, không biết lần này mẫu thân thiếu chủ có thể tỉnh lại hay không."
"A." Tần Diễn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt kia đều là tàn khốc, "Tại sao muốn tỉnh lại, lần thứ hai bị cho ăn cái gọi là thuốc trường sinh bất lão kia sao?"
"Tất cả mọi người, đều là con cờ trên con đường của lão già "trường sinh bất lão" kia mà thôi!"
...
Dựa theo địa chỉ Tần Diễn đưa, Phương Cửu đi tới trước cửa một tòa biệt thự. Xem địa thế này, cô không nhịn được phạm vào bệnh nghề nghiệp, lấy la bàn nhìn phong thuỷ, phát hiện địa thế này có xu hướng suy tàn, nhưng hướng biệt thự này lại vừa vặn bù đắp địa thế. Cây cối tiền viện tựa hồ cũng là dựa theo phong thuỷ mà trồng, vừa vặn là tụ tài, có điều bố trí phong thủy như vậy cũng không phải là tốt nhất, nếu đưa cho cô, còn có thể làm tốt hơn.
Sau khi chào hỏi với bảo an, cô liền tiến vào bên trong biệt thự, một bác gái đang tưới hoa, nhìn thấy cô, lập tức đặt ấm nước đi tới, "Là Phương tiểu thư sao?"
Phương Cửu gật gù, "Chào dì."
"Gọi là dì Chu đi, nhanh đi theo tôi." Dì Chu nhận lấy cái rương của cô, cười híp mắt mang theo cô đi về phía đại sảnh.
Nhìn cách bố trí trong đại sảnh, xem như là đúng quy đúng củ, cũng không có xúc phạm cấm kỵ trong phong thủy, chỉ là cũng không có chỗ nào tụ tài, cô không hiểu tại sao Tần Diễn không tìm thầy phong thủy tốt một chút? Coi như là sư huynh cũng có thể nha.
Một đường đi tới lầu hai, dì Chu dẫn cô đi tới một cái phòng, "Đây là phòng của cô, có nhu cầu gì nói với tôi là được rồi."
Phương Cửu gật gù, lơ đãng đảo qua phòng phía trong cùng trên lầu hai, "Đó là phòng khách sao?"
"À, đó là phòng tập thể hình của Tần tiên sinh, mỗi lần tan tầm thì cậu ấy đều sẽ ở bên trong luyện khoảng hai tiếng." Dì Chu lập tức trả lời.
Phương Cửu ừ một tiếng, sau đó xách rường đi vào. Cô không biết sao Tần Diễn kêu cô tới đây, có phải là muốn để cho mình vị trí thế thân của Đại Mộc, dù sao cô lại không phải người của ai cả, càng dễ dàng điều khiển.
Chờ dì Chu đi rồi, cô treo quần áo trong rương lên, không biết nghĩ đến cái gì, cô vẫn không nhịn được lặng lẽ đi về phía phòng tập thể hình kia, nắm chặt nắm cửa. Cô có chút sốt sắng, nhưng vẫn là chậm rãi đẩy nó ra.
Đập vào mắt chính là một mảnh đen thùi lùi, cô vừa mở đèn, phát hiện trong phòng này thật sự đầu là dụng cụ tập thể hình. Tuy rằng cô tu đạo, nhưng khí lực cũng chỉ lớn hơn một chút so với người bình thường mà thôi, hai tay nhấc tạ 200 cân* đều không nhấc lên được, cuối cùng còn làm đầu cô đổ đầy mồ hôi.
*200 cân ở đây là khoảng 100 kg nha.
"Rất nặng?"
Thân thể Phương Cửu chấn động, quay đầu lại chỉ thấy Tần Diễn đang đứng ở sau lưng cô, hình như mới cơi áo khoác, trên người chỉ mặc vào cái áo sơ mi trắng, có điều ý cười treo bên khóe miệng vì hành động của Phương Cửu vô cùng chói mắt.
"Hừ, chỉ là tôi không dùng lực mà thôi!" Phương Cửu nói, liền lưu chuyển đạo khí chú trong cơ thể lên cánh tay, sau đó hai tay dùng sức nhấc cái tạ kia lên!
Thật vất vả mới nâng lên được, cô lại vội vàng thả nó xuống, liền thở hồng hộc ngồi trên mặt đất, tựa như dùng quá nhiều đạo khí, cảm giác cả người đều bị đào hết rồi.
Ngồi xổm người xuống, anh lấy một cái khăn lụa từ trong túi đưa cho cô, "Thuật nghiệp có cái chuyên tấn công, em làm rất tốt."
Tiếp nhận khăn lụa xoa xoa mồ hôi trên đầu, Phương Cửu tiếp tục co quắp ngồi dưới đất vung vung tay, "Tôi không xong rồi, thân thể tôi đã bị đào hết rồi."
Hay là cô đi xem phong thủy đi, loại việc chân tay này không thích hợp với cô.
"Còn đi được không?" Anh tiếp tục "ôn hòa" nhìn cô.
Phương Cửu thở hổn hển hai cái, "Vẫn được, đúng rồi ông chủ, tạ nặng như vậy sao anh xách lên được?"
Bày đồ này ở đây, cho ai xem nha!
Nghe được lời cô, Tần Diễn biến sắc mặt, xem ra anh rất vô dụng?
Cảm thấy hình như anh tức rồi, Phương Cửu cũng ý thức được mình nói chuyện không đúng, dù sao hiện tại người ta là ông chủ của mình, lại không phải bạn bè.
"Tôi không phải... Anh... Anh..." Phương Cửu trợn mắt ngoác mồm nhìn anh một tay nhấc cái tạ 200 cân kia lên, cơ bắp trên cánh tay đều phình lên.
Không thể, người thường căn bản không thể nhấc lên! Trừ phi...
"Hóa ra ông chủ còn có cơ bắp." Cô không biết nghĩ đến cái gì, đùa giỡn tự đưa tay ngắt một cái trên cánh tay anh, phát hiện cứng như đá vậy!
Quả nhiên, anh chính là luyện thể!
Thả xuống tạ, anh liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn trên cánh tay mình, ý tứ sâu xa cười nói: "Cảm giác thế nào?"
Phương Cửu sợ đến độ lập tức thu tay về, theo bản năng đáp lời: "Rất cứng."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác tôi càng viết càng thiêu não, kỳ thực đây chính là cố sự thái gia gia của nam chủ tu vi tới cực điểm muốn trường sinh bất lão.