Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 42: Người con trai thần bí (hoàn)



Edit: Aya Shinta

Phương Cửu rốt cuộc phát hiện cái bí mật mà anh nói.

Nhưng kết quả cũng không có ích gì, cô vẫn thành một con cá mặn.

Hơn nữa, cô còn phát hiện một điểm tốt khác khi tu đạo rồi!

Đó chính là thân thể phục hồi mau, năng lực chịu đựng mạnh!

Thời điểm ăn cơm sáng, Phương Cửu nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, rốt cuộc nhịn không được, buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông đối diện kia, "Tần Diễn, em cảm thấy cần phải nói chuyện với anh."

Đuôi lông mày người kia khẽ nhướn, "Em nói đi."

"Dẹp cái phòng tập thể thao của anh đi!"

Tần Diễn buông đũa, có chút vô tội chớp mắt, "Luyện thể chỉ cần chạm vào phụ nữ thì sẽ biến thành người thường, hiện tại tôi là một người bình thường, ngẫu nhiên tập thể hình có ích cho thể xác và tinh thần."

"Chó má!" Phương Cửu nhịn không được vỗ một cái trên bàn, "Anh xem bắp thịt trên cánh tay mình đi, hiện tại em còn đau gần chết, anh muốn dáng người tốt như vậy làm cái gì, em cũng sẽ không ghét bỏ anh!"

Tần Diễn: "Tôi ghét bỏ chính mình."

Phương Cửu không muốn nói chuyện cùng người này nữa, chợt đứng dậy đi lên trên lầu, nếu không phải tố chất thân thể cô tốt, hiện tại chắc chắn đã chết ở trên giường!

Không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cô dừng bước, đứng ở đầu cầu thang hỏi: "Anh đưa vị ví của sư phụ cho em!"

Buông cái ly, Tần Diễn đột nhiên đứng dậy đi về phía cô, một bên cầm di động lướt cái gì đó.

Phương Cửu lập tức thò cái đầu qua xem, lại chỉ có thấy một cái bản đồ chằng chịt, người kia một phen nâng eo cô, sau đó liền đi lên lầu.

"Bọn họ ở núi Trường Bạch, chúng ta lãnh chứng trước, sau đó lại đi tìm bọn họ, coi như tuần trăng mật?" Anh thu hồi di động, bằng không cô liền xem bản đồ.

Phương Cửu giãy giụa vài cái cũng không tránh thoát bàn tay đặt bên hông, ngược lại bị ấn ở trên tường, một bàn tay to lớn bỗng nhiên luồn vào áo sơ mi cô.

"Ban ngày ban mặt anh bị bệnh tâm thần a!" Cô đỏ mặt, trốn tránh.

Tần Diễn chôn đầu ở giữa cổ cô, lẩm bẩm nói: "Tôi không ước lượng, như thế nào biết em mặc kích cỡ gì."

"Anh......"

"Ngày hôm qua không ước lượng cẩn thận."

Phương Cửu trừng mắt, cảm thấy người này không biết xấu hổ tới cực điểm rồi, chỉ đành vội vàng đẩy anh, "Anh...... Anh không phải muốn đi lãnh chứng sao, còn ở lại đây làm cái gì."

Tần diễn nghe vậy thì dừng lại, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lãnh chứng vẫn là quan trọng, cuối cùng trì hoãn cái kế hoạch "cân đo đong đếm" của mình lại.

Nhìn anh đang lấy đồ đạc trong phòng, Phương Cửu tức khắc thở dài nhẹ nhõm, cô đã nhận ra rõ cái bộ mặt thật của người này, cảm thấy mỗi ngày cô đều diễn trong cái kịch bản của anh ta......

Buổi chiều, sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Phương Cửu rốt cuộc giãn mi thở hắt ra, hoàn thành nhiệm vụ, về sau cô không bao giờ nén giận nữa!

Ngồi ở trên máy bay đi tới núi Trường Bạch, cô thảnh thảnh thơi thơi rót ly rượu vang đỏ cho mình, còn đưa cho người đàn ông đang xem máy tính một ly, "Đều là tu đạo, chúng ta hẳn phải thấu hiểu cho nhau, cho nên em quyết định đợi khi tìm được sư phụ liền trở về núi tu luyện, anh hẳn là sẽ hiểu cho em đi?"

Người nào đó ngưng mắt lại, đột nhiên hướng tầm mắt lên trên, "Tôi không hiểu."

"Vì cái gì?" Cô nhướng mày, có vẻ thực không để bụng.

Không nói gì, anh đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đóng notebook, cầm lấy điện thoại liền nói với đầu bên kia: "Dừng máy bay lại."

Phương Cửu: "......" Vì cái gì cô không đợi tới rồi mới nói sau!

"Em...... Em chỉ đùa một chút, lãnh chứng xong rồi lật lọng, em không phải cái loại người này." Cô vô cùng nghiêm túc ngồi ở một bên trên sô pha, ánh mắt lập loè.

Tần Diễn không nói gì, liền như vậy lẳng lặng nhìn cô, "Tôi cũng tin tưởng em không phải loại người này."

Người sau cười một chút, dứt khoát nằm ở trên sô pha ngủ, mắt không nhìn cho rảnh nợ!

Không biết ngủ bao lâu, khi lần nữa tỉnh lại, mới phát hiện mình đã tới không gian rồi.

Thế nhưng hệ thống này không biết chọn thời điểm truyền tống!

"Ký chủ, ta tìm được cục trưởng rồi!"

Tinh thần Phương Cửu tức khắc chấn động, "Cục trưởng nói như thế nào?"

Hệ thống: "Cục trưởng đối với biểu hiện của ngài rất không vừa lòng, làm một công lược giả, ngài ấy hoàn toàn nhìn không ra ngài công lược ở chỗ nào?"

Phương Cửu: "......" Chính cô cũng không có phát hiện.

"Cục trưởng nói, cái này phải xem ngài thể hiện, ngài phải chủ động một chút, đừng giống cái đồ ngốc mà như vậy, bằng không nhiệm vụ của ngài đã sớm hoàn thành!" Âm thanh lạnh băng của hệ thống, tất cả đều là tràn đầy ghét bỏ.

"Chủ động...... Đã biết." Cô có chút yếu ớt.

Hệ thống: "Cục trưởng còn nói, chỉ cần ngài nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, đợi sau khi trở về thăng chức cho ngài."

Phương Cửu: "......!"

— ——— ——— — ——— ———— ———

Chờ khi Phương Cửu lại tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình đang nằm trên một cái giường lớn màu hồng nhạt, chung quanh tất cả đều là phim hoạt hình, truyện tranh hoặc là minh tinh, cô xoa đầu ngồi dậy, có chút không biết nên phun tào nhiệm vụ này như thế nào.

Nói nó khó, nhưng cố tình thực dễ dàng, nói nó dễ dàng, nhưng có thể tưởng tượng muốn hoàn thành nhiệm vụ sợ là phải làm cái công trình bự chà bá!

Đây là một quyển đô thị văn, nam chủ là giáo sư, nữ chủ là giáo viên cấp 3, hai người quen biết, ở giữa không có gì ngược cả, thực bình tĩnh ấm áp, mà nguyên thân là một học sinh cấp 3, 18 tuổi, hơn nữa vẫn là dạng sắp thi đại học. Bất quá còn tốt, cô cùng nhà nữ chủ là hàng xóm, bởi vì ba mẹ nguyên thân thường xuyên không ở nhà, cho nên có đôi khi nguyên thân sẽ đi qua ăn ké cơm, cũng coi như là thanh mai trúc mã với con trai nam chủ. Chẳng qua con trai nam chủ là học bá, luôn không thích nói chuyện, tốt nghiệp xong mở cái công ty, hình như đang làm thiết kế phần mềm gì gì đó, hiện tại dường như còn ở trong giai đoạn bắt đầu. Hơn nữa giao tình từ nhỏ đến lớn cùng nguyên thân cũng không sâu, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt rồi nói hai ba câu mà thôi.

Nói đến nguyên thân đi, tuy rằng mới 18, nhưng đã là một tác giả hợp đồng với một tờ tạp chí, chẳng qua khoa học tự nhiên không tốt, học lệch nghiêm trọng, cho nên cha mẹ vẫn luôn rất lo lắng.

Hôm nay cha mẹ nguyên thân lại không ở nhà, Phương Cửu có chút sầu bi, cô mới 18 tuổi, muốn chờ hai năm sau hẵng công lược được không?

Thôi, vẫn là xuống tay bây giờ luôn đi, miễn cho bị người khác đoạt đi mất!

Nhảy xuống giường, cô vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo liền ôm một chồng sách giáo khoa ra cửa.

Nhà nữ chủ ở tiểu biệt thự cách vách, cô đi qua thì cổng lớn vẫn đang mở, bên trong loáng thoáng mùi thơm phưng phức, có thể thấy được nữ chủ đang nấu ăn.

"Dì Dư......"

Mới vừa vào cửa, Phương Cửu liền thấy được người phụ nữ mới ra từ trong phòng bếp, bên hông bà buộc một cái tạp dề, tóc cố định ở sau đầu, khí chất dịu dàng trầm tĩnh, nhìn qua giống như mới ba mươi vậy.

"Tiểu Cửu tới à, mau tới đây ăn cơm, đợi lát nữa dì giảng đề cho con." Nhìn thấy cô, Dư Yên lập tức cười đặt đồ ăn trong tay ở trên bàn.

Phương Cửu ôm sách giáo khoa đi qua phía sau, nhịn không được nhìn đồ ăn trên bàn, "Không phải chỉ có mình dì ở nhà sao? Sao lại làm nhiều đô ăn như vậy nha?"

Nói xong, cô không nhịn không mà hít một ngụm thật sâu.

"Là Giản Mộc ca ca của con hôm nay sẽ trở về, tiểu tử này mỗi ngày ở bên ngoài chắc chắn không có ăn cơm đàng hoàng, chỉ biết công việc, so với ba nó còn hiếm về hơn!" Dư Yên lắc đầu, ngay sau đó lại lấy ra ba bộ chén đũa từ trong phòng bếp.

Phương Cửu chớp chớp mắt, không nghĩ tới vận may của mình tốt như vậy, vừa ra khỏi cửa là có thể đụng tới con trai nam chủ!

"Giản mộc ca ca thích công tác sao, hơn nữa mới mở công ty chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn." Cô gắp thêm miếng rau xanh cười tủm tỉm nói.

Dư Yên bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên cười nói: "Tiểu Cửu có tìm bạn trai ở trong trường học không a?"

Phương Cửu sửng sốt, ngay sau đó vội vàng lắc đầu, "Tuyệt đối không có!"

Người sau tỏ vẻ "dì cái gì đều biết hết" rồi cười hai tiếng, sau đó liền không có nhiều lời.

Ăn cơm xong, Dư Yên để cô đi vào trong phòng trước, chờ mình dọn phòng bếp xong liền đi giảng đề cho cô.

Mắt thấy còn có chút thời gian, Phương Cửu dứt khoát đánh chữ ở trên máy tính, cô có cái đoản phải giao bản thảo sớm.

Không bao lâu, Dư Yên đang ở trong phòng bếp dường như nghe được âm thánh gì, vội vàng đi ra phòng bếp, chỉ thấy một bóng người cao lớn từ ngoài phòng tiến vào.

"Trên bàn còn có đồ ăn, con ăn trước, mẹ lại chiên cho con hai quả trứng." Bà nói xong liền vội vàng vào phòng bếp.

Người bên ngoài buông chìa khóa, cởi áo khoác, nhàn nhạt nói: "Không cần, con ăn ở bên ngoài rồi."

Dứt lời, Dư Yên lại ra khỏi phòng bếp, "Vậy mẹ cắt trái cây cho con."

Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, còn chỉ lên lầu trên, "Con gái chú Phương lại đây, con bé sắp thi đại học, con đi giảng đề cho em nó một chút."

Mắt nhìn lên lầu hai, Giản Mộc vừa định cự tuyệt, lại thấy mẹ mình vào phòng bếp rồi, có chút bất đắc dĩ, anh vẫn về phòng thay quần áo trước, sau đó vào thư phòng tìm Phương Cửu.

"Cái gì? Đi công viên trò chơi?" Phương Cửu cầm điện thoại ngồi trước máy tính, tức giận nói: 

"Không đi không đi, tui lại không thích cậu ta, Chủ tịch Hội học sinh thì thế nào, tui thích thành thục, không thích loại loại dưa non này đâu!"

Lúc Giản Mộc tiến vào nhìn thấy một nữ sinh ăn mặc áo thun hồng nhạt cùng quần ngồi trước máy tính, buộc tóc đuôi ngựa, hai chân trắng mịn ngồi xếp bằng trên ghế xoay, một bên nghe điện thoại còn một bên đánh chữ, tốc độ tựa hồ còn không chậm.

"Ai nha, tui nói rồi, tui có người mình thích, không đúng không đúng! Sao có thể là Lâm Cốc! Bọn tui là anh em, sao có thể ở cùng nhau!" 

Phương Cửu thực bất đắc dĩ giải thích với người bên kia: "Cậu ta chỉ là viết bài tác nghiệp thay tui mà thôi, tui không phải mời cậu ta uống trà sữa rồi sao, chẳng lẽ còn bắt tui bán mình cho cậu ta nha?"

Dứt lời, không biết nghe được cái gì, cô lại vô cùng bất đắc dĩ nói với đầu điện thoại: "Tui lặp lại lần nữa, hotboy cái gì đó đều vô ích, tui đã có người mình thích, hơn nữa không phải người đó thì không gả, bà nói nữa chúng ta liền tuyệt giao a!"

Phương Cửu thực bất đắc dĩ, nghe cái giọng của bạn cùng phòng ở đầu bên kia, rốt cuộc nhịn không được cắt đứt điện thoại, "Bệnh tâm thần!"

Nói xong, cô đang chuẩn bị tiếp tục gõ chữ, cũng không biết nhìn thấy cái gì, xoạch một cái đứng lên, hơi câu nệ lui ra phía sau hai bước, "Giản mộc ca ca......"

Cô thấp hơn anh một cái đầu, làn da thực bóng loáng trắng nõn, ngũ quan tuy rằng tinh xảo nhưng lại hơi ngây ngô, lúc này đang có chút câu nệ đứng ở đằng kia nhìn anh.

"Làm bài?" Anh dời tầm mắt, lướt qua chồng bài thi cùng sách giáo khoa trên bàn, nhưng lại không tự giác dừng ánh mắt ở trên máy tính.

Đây là một cái phần mềm làm việc, lúc này trên đó đã kín chữ, hơn nữa phân đoạn còn phá lệ rõ ràng.

"Đ...... Đừng xem!" Phương Cửu lập tức che ở trước máy tính, tựa hồ có chút xấu hổ.

Giản Mộc bình tĩnh nhìn cô, giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô dịch ra hai bước, nháy mắt liền thấy được nội dung trên màn hình!

Anh một tay ấn cô ở trên tường, đột nhiên một tay nâng cái cằm nhỏ tinh xảo, cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ kia, chậm rãi cạy hàm răng cô......

Đoạn văn trên đó con chưa đánh xong, nhưng làm Giản Mộc nhíu chặt mày.

Đột nhiên Phương Cửu có cái loại xúc động muốn tìm cái khe đất mà chui vào!

"Không...... Không phải như thế, cái này...... E...... Thường ngày em không có việc gì sẽ viết một ít đoản văn cho tạp chí, em......"

"Em yêu sớm?" Giọng anh trầm thấp, trên gương mặt lạnh lùng loé ra tia khác thường, liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi, còn nói đã có người mình thích, khó trách cảnh hôn lại viết được rõ ràng như thế.

Phương Cửu gấp muốn khóc, chỉ đành vội vàng xua tay, "Không phải, em tuyệt đối không có yêu sớm! Em có thể thề!"

Dư Yên vừa vặn tiến vào thấy một màn như vậy tức khắc đổi sắc mặt, rất không vui bưng hoa quả đi đến, "Giản Mộc! Con đã lớn như vậy, như thế nào còn bắt nạt em gái! Còn làm cho em nó khóc!"

Túm lại lời tác giả: Con trai nam chủ là Cục trưởng (nói nhiều quá nên lười)

Aya: một số cái tên trong chương này có thể bị sai (tại chương này mình dùng bản convert), nên có thể sẽ có thể điều chỉnh lại ở những chương sau. Mong mọi người thông cảm (cúi đầu).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.