Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Hắn

Chương 2: Sắm vai nam phụ pháo hôi 2



Edit: hongheechan~DĐLQĐ

Đối với Triệu Hàn Đông này, Hướng Hàn vốn không muốn để ý tới, thậm chí có hơi muốn đánh chết hắn ta. Ngay cả tên cặn bã như vậy, cuối cùng lại có thể thành công tẩy trắng thượng vị, thành chính quy công. Cũng không biết nguyên bản thế giới này là do ai viết, mắt bị mù rồi hả. Nếu chuyện này là do cậu sáng tác thì đã bị đọc giả phun chết từ lâu rồi.

Tuy rằng rất muốn đập chết tên trước mặt này, nhưng Hướng Hàn còn nhớ rõ mục đích mình xuyên đến. Chẳng may Triệu Hàn Đông chính là mục tiêu phải cứu vớt, đập chết hắn ta, chẳng phải sẽ dừng nhiệm vụ luôn hả?

"Tiểu Cửu, lần này mục tiêu cần cứu vớt là ai?" Động thủ trước, Hướng Hàn quyết định cứ hỏi trước một chút.

"Là Lục Trạch, Hướng tiên sinh." Hệ thống trả lời.

"Há, tao an tâm rồi." Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may không phải là kẻ cặn bã này. Không đúng, chờ chút, là Lục Trạch?

"Tiểu Cửu, làm sao mày không nói sớm? Không phải vừa nãy tao đã đắc tội người ta rồi sao?" Hướng Hàn lo lắng.

"Chắc không tính đâu, lúc ngài còn chưa đến, nguyên thân đã đắc tội với người ta rồi." Hệ thống nói.

Hướng Hàn càng thắt tâm, cái này là hoàn toàn không hề làm gì cả đã đắc tội với người ta rồi, làm sao cứu vớt đây?

"Không sao, yêu cầu của nhiệm vụ là giúp mục tiêu thu được tình yêu, tránh khỏi việc yêu mà không được, d;đ/l.qđ kết cục là cô độc đến cuối đời. Ngược lại bây giờ ngài đã chia tay với mục tiêu, không bằng tác hợp mục tiêu và vai thụ chính với nhau, như vậy ngài chỉ cần không đi hối lỗi muốn quay lại là xong, hoàn toàn có thể cứu vớt thành công." Hệ thống an ủi.

"Có lý có lý." Hướng Hàn liên tục tán thành, mà cũng nhanh chóng không đồng ý: "Cũng không đúng, Triệu Hàn Đông vẫn còn là trở ngại."

Triệu Hàn Đông thấy cậu còn đang mất thần, trong lòng càng bất mãn, trực tiếp nắm cằm của cậu, cau mày nói: "Em đang suy nghĩ cái gì?"

Lúc này Hướng Hàn Đốn đã lên tinh thần, thầm nghĩ, đập chết tên cặn bã này có thể giúp Lục Trạch quét sạch chướng ngại tình cảm không?

Hệ thống phát hiện tình hình không đúng, gấp gáp hô: "Hướng tiên sinh bình tĩnh chút, nơi này là quán bar, trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào của mọi người, hành động khác lạ, lạ... sẽ không được..."

"Yên tâm, tao tự có chừng mực." Hướng Hàn khẽ mỉm cười, lúc ánh mắt chuyển đến Triệu Hàn Đông, âm thầm tạo ám chỉ tinh thần. Lúc này ánh sáng trong mắt cậu lưu chuyển, giọng nói của cậu cũng mang theo đầu độc: "Rời đi trước có được hay không?"

Tâm thần Triệu Hàn Đông hoảng hốt, vô thức nói: "Được."

Hệ thống còn nói ở bên cạnh: "Hướng tiên sinh, hắn là là nhân vật đầu mối chính, ngài không thể giết chết đâu!—— "

"Vậy sao?" Hướng Hàn có hơi tiếc nuối, sau đó lại cường điệu: "Yên tâm, tao có chừng mực."

Hệ thống hơi yên lòng một chút: "Kia, vậy ngài có chừng có mực chút."

Sau khi rời khỏi quán bar, một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Hàn Đông lập tức tỉnh táo. Lại đến lúc nhìn về phía Hướng Hàn, ánh mắt bỗng nhiên tràn ngập cảnh giác: "Cậu —— "

Triệu Hàn Đông hoàn toàn không rõ, vừa nãy vì sao mình lại nghe lời Hướng Hàn nói, thậm chí còn đi đến góc chết không có theo dõi chỗ này với đối phương, trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Hướng Hàn cười cười, lộ ra hai cái răng trắng, nhấc chân một cước. Triệu Hàn Đông không hề phòng bị, lập tức bị đá thẳng chỗ yếu.

"A!" Hắn hét lên một tiếng đau đớn, lập tức khom lưng che nơi nào đó, đau đến cả người phát run, đứng cũng không vững.

"Hướng Hàn!" Khóe mắt hắn muốn nứt ra, cắn răng nói: "Cậu mẹ nó có phải chán sống rồi không?"

"Làm sao có thể cơ chứ? Tôi rất sợ chết đó." D.Đ.l!q@đ Thần sắc Hướng Hàn sợ hãi, còn chút nữa là run rẩy rồi.

Mà thừa dịp lúc đối phương khom lưng vịn tường, cậu nhấc chân một cước, thuận tiện cảnh cáo nói: "Sau này ít đi tìm Lục Trạch gây phiền phức, bằng không..." Nói xong cậu cười cười, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, gây tinh thần lực lần thứ hai, lời nói mang theo uy hiếp: "Lần sau sẽ không phải chỉ có đau đớn đơn giản như vậy."

Mấu chốt là đừng tiếp tục đi theo Lục Trạch cướp vai thụ chính, đây mới là quan trọng nhất.

Triệu Hàn Đông chống lại ánh mắt cậu, lại không hiểu sao mà run rẩy một cái, nhưng rất nhanh đã kéo thần trí về.

Nghe Hướng Hàn nói xong một lượt, hắn cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Làm sao, tưởng vậy đã xong? Lão tử chỉ sủng mày mấy ngày, mày còn thật sự coi mình là cái gì rồi hả? ĐM..."

"Thật bẩn." Hướng Hàn lấy tay móc lỗ tai, thấy chân tường có túi nhựa bị thổi đến, ánh mắt lập tức sáng lên.

Triệu Hàn Đông đang chửi đến hăng hái, bỗng nhiên bị cái đồ bẩn thỉu gì đó chặn miệng, tức khắc cả mặt đều tái đi. Hướng Hàn thuận tiện dùng một đầu gối chặn ở hạ thân hắn, tràn đầy phấn khởi mà cởi dây lưng hắn. Triệu Hàn Đông lập tức đau đến run rẩy, thiếu chút nữa bị phế bỏ, hoàn toàn không có khí lực phản kháng.

Chẳng biết lúc nào mà Lục Trạch đã đi đến đầu hẻm, nhìn thấy tình cảnh này, đáy mắt sâu thẳm.

Hệ thống vội vàng nhắc nhở: "Hướng tiên sinh, có người đến!"

Hướng Hàn hoàn toàn không chú ý đến, sau khi cởi dây lưng Triệu Hàn Đông xuống, trực tiếp trói tay hắn lại phía sau. Nhưng ở trong mắt Lục Trạch là cậu đang cưỡi ở trên người Triệu Hàn Đông, tay cởi thắt lưng, sau đó lại cúi người đè xuống.

Sắc mặt Lục Trạch có hơi xấu đi, kỳ thực sau khi rời khỏi quán bar, anh cũng có hơi hối hận. Cảm thấy với cái dáng vẻ kia của Hướng Hàn, nếu để cậu lại thì thực sự không an toàn. Đặc biệt là Triệu Hàn Đông, đây là hạng người không sợ sống chết, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Anh suy nghĩ một lát, cảm thấy mình và Hướng Hàn dù cho có lúc không dễ chịu, dù có chia tay, cũng không thể nhìn đối phương nhảy vào hố lửa, vì vậy quỷ thần xui khiến lại quay trở lại.

Mà sau khi trở lại anh hối hận rồi, nhìn Hướng Hàn vội vã nhiệt tình như thế, lộ thiên lộ địa, đang ở bên ngoài đã...

Mẹ nó, lẽ nào Triệu Hàn Đông không có cả tiền mướn phòng? Lục Trạch hiếm khi mắng chửi, tức giận xoay người rời đi.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, anh đã nghe thấy hai tiếng "ba ba", sau đó là tiếng Hướng Hàn truyền đến.

"Chỉ dựa vào tên cặn bã như anh mà cũng xứng so với Lục Trạch? Chẳng qua tôi chỉ lợi dụng anh mà thôi, ngu xuẩn."

Sở dĩ Hướng Hàn nói như vậy, là vì Triệu Hàn Đông hận nhất người khác nói Lục Trạch hơn hắn, d+đ-lq,đ làm như vậy sẽ nhanh chóng làm hắn tức giận.

Quả nhiên, sau khi Triệu Hàn Đông nghe thấy câu này, cả người phát run, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Nhưng bởi vì miệng bị lấp lấy, chỉ có thể phát ra một đợt tiếng "A A".

Lục Trạch chợt dừng bước chân lại, trong lòng dâng lên nghi hoặc.

Hướng Hàn đứng dậy, vỗ tay một cái, hài lòng nói: "Lần này chỉ là giáo huấn nhỏ thôi, sau này nhớ kỹ, ít đi tìm Lục Trạch gây phiền phức đi."

Hai mắt Triệu Hàn Đông trợn lên giận dữ nhìn, Hướng Hàn không thèm để ý, nhớ tới hình như vừa nãy hệ thống nói gì đó, vội hỏi: "Tiểu Cửu, vừa nãy mày nói cái gì đó?"

Hệ thống sâu xa nói: "Vừa nãy có người đi qua, ngay ở đầu hẻm."

"Cái gì?" Hướng Hàn vội vàng cảnh giác liếc mắt nhìn, thấy không có ai thì lại khẩn trương hơn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hiện tại thì thế nào? Đây là lần đầu tiên tao làm chuyện như vậy."

"Đã đi rồi." Hệ thống có hơi bất đắc dĩ, không nhịn được nói: "Mà không phải, Hướng tiên sinh lần đầu làm chuyện như vậy mà sao lại thành thục như thế?"

"Kỳ thực tao rất sợ hãi." Hướng Hàn ngượng ngùng.

Hệ thống: "..." Ngài sẽ không cho rằng đây là đang khen ngài chứ?

"Đúng rồi, người ta có thể báo cảnh sát hay không?" Nghĩ đến loại khả năng này, Hướng Hàn lập tức khẩn trương lên.d.đ-l!q!đ

"Không thể nào, chắc họ chỉ nghĩ hai người đang giao phối thôi." Hệ thống phân tích nói.

"Tiểu Cửu, mày thật thô tục." Hướng Hàn che che lỗ tai.

Hệ thống rất mờ mịt, nó làm sao? Nó chỉ nói một thuật ngữ mà thôi.

Vì để ngừa vạn nhất, Hướng Hàn quyết định nhanh chóng chuồn đi trước. Cho nên khi Lục Trạch quay lại, chỉ nhìn thấy Triệu Hàn Đông hai tay bị trói, một thân chật vật.

Sau khi rời đi, hệ thống lo lắng nói: "Hướng tiên sinh, Triệu Hàn Đông rất có thế lực ở đế đô, ngài cứ đánh cậu ta như vậy, sợ rằng sẽ bị trả thù."

"Không sao, tao đã dùng tinh thần lực ám chỉ đe dọa hắn." Hướng Hàn ôm bụng, nơi đó đang kêu ùng ục.

Nhất định là đói bụng! Cậu cực kì xác định, hai mắt bắt đầu nhìn ngắm cửa hàng, biển quảng cáo ven đường.

Hệ thống tiếp tục lo lắng: "Mà tinh thần lực của Hướng tiên sinh vẫn chưa tới cấp F, sợ rằng hiệu quả không tốt."

Lúc này Hướng Hàn cảm thấy bị cắm một đao trong lòng, đổi thành bưng tim, run cầm cập nói: "Mày, làm sao mày biết?"

Hệ thống: "Không phải Hướng tiên sinh đã làm xứng gen sao?"

Hướng Hàn lập tức giận lên: "Bệnh viện kia quá ác liệt, không biết bảo vệ việc tư cá nhân một chút nào, tao muốn kiện bọn họ."

"Ây..." Hệ thống giải thích: "Tinh Du có bối cảnh quân đội, có quyền hạn lấy tất cả tư liệu của ngài."

"Quân đội sao?" Hướng Hàn lập tức héo rũ, nói đúng ra, quân đội có quyền hạn lấy tất cả tư liệu của mọi người, bao gồm cả ngài Tổng thống.

Sớm biết thế thì cậu sẽ không nghe theo lời của cha, đi làm cái gì mà xứng gien thành đôi. Đã mất tiền, việc riêng tư còn bị người ta biết. Phải biết rằng toàn bộ liên bang chỉ có 0. 01‰ người có tinh thần lực thấp hơn cấp F, bị mọi người trêu chọc vì vô dụng.

Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy rất khổ sở, hơn nữa còn càng đói bụng.

Hệ thống thật lòng an ủi: "Hướng tiên sinh, kỳ thực chuyện này cũng không có gì, tinh thần lực thấp chỉ nói nên việc không thích hợp điều khiển chiếm hạm, cơ giáp. Hơn nữa, dù không được tới cấp F, cũng cao hơn người địa cầu cổ nhiều."

"Đúng, Triệu Hàn Đông hoàn toàn vô dụng với tao." Hướng Hàn mất tập trung gật đầu, sau đó hỏi: "Trước đó không phải mày nói bên này có rất nhiều mỹ thực hả? Chúng ta đi ăn ở chỗ nào?"

"... Trạm xe được không?" Hệ thống cẩn thận hỏi.

"Trạm xe?"

"Đúng, ngài đánh Triệu Hàn Đông, không cân nhắc đi đến những nơi khác để tránh sao?" Hệ thống kiến nghị.

"Nơi đó có đồ ăn sao?" Hướng Hàn tương đối quan tâm cái này.

Hệ thống im lặng, nói: "Có."

Hướng Hàn lập tức quyết định: "Tốt lắm, đi trạm xe."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.