Mũi Đao Liếm Mật

Chương 29: Chương 29




Cái gáy đang cúi xuống bị ai đó nhéo một phát, Thẩm Lệ giật mình ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đang cười.
“Đang nghĩ gì thế.” Lục Trường Đình ngồi xuống cạnh em.
Thẩm Lệ lại gục đầu, sắc mặt vẫn thản nhiên, chẳng để người ta tìm ra đầu mối.

Giữa quán bar và ánh đèn, người người “miệt mài trong cuộc truy hoan”, “sống ở cơn say, chết nơi chiêm bao”, y cách biệt hoàn toàn những cảnh tượng náo nhiệt ấy phía sau lưng, ngồi lặng yên.

Chẳng ai hiểu lòng y đang cuộn trào sóng dữ ra sao, chỉ có khớp ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch để lộ cõi lòng bất an và hoảng sợ của y.
Lục Trường Đình hơi nhíu mày, nắm lấy cổ tay em, giải cứu cái ly thủy tinh đang bị giữ gắt gao.
Dáng vẻ của Thẩm Lệ làm hắn nghĩ em như kết thù lớn với cái ly thủy tinh, chẳng khác nào giây tiếp theo chuẩn bị bóp vỡ nó luôn.
“Tâm trạng em không tốt à?”
Lục Trường Đình nắm cổ tay y hơi chặt, nhưng chút lực ấy không làm y đau.

Y chớp mắt đầy trì trệ, không rõ bản thân buồn nhiều hơn, hay cảm thấy “cuối cùng chuyện cũng đến nước này” nhiều hơn.
Lòng y hơi mong Lục Trường Đình siết mạnh chút nữa, bởi đau càng nhiều, cái buốt trong tim mới bớt đi phần nào.
“Lục Trường Đình.” Y cất giọng nói khàn khàn do đè nén quá mức: “Ngày mai mình đi công viên giải trí nhé?”
Chủ đề này đến hơi đột ngột.
Lục Trường Đình ngờ ngợ hỏi: “Ngày mai á?”
Nhớ tới đống công việc ở tập đoàn, quả thực Lục Trường Đình thấy hơi chần chừ, có lẽ hắn… Chẳng rút nổi thời gian rảnh ra nữa.
“Tôi tiện mồm nói ấy mà.” Sự do dự thoáng chốc kia đủ khiến chút dũng cảm ít ỏi của Thẩm Lệ cạn kiệt, y cố làm như chẳng sao hết, cười: “Biết anh bận, thôi vậy.”
Trái tim Lục Trường Đình chợt cuống lên chẳng rõ lý do, lý trí hắn như bị mất điện tạm thời, mở miệng đồng ý rất nghiêm túc, hệt tên hôn quân: “Được, mai mình đi.”
Vốn Thẩm Lệ nên vui mới phải, nhưng y không cười nổi.

Y để thiệp mời ra trước mặt Lục Trường Đình, cụp hàng mi đẹp đẽ xuống, ém chặt cảm xúc khó hiểu trong mắt: “Thiệp mời này.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu thế thôi, thật đấy.” Y nói chầm chậm, “Anh đừng để trong lòng.”
“Sao không để trong lòng cho được.” Lục Trường Đình giận bật cười vì thái độ lạ lùng của em, nhìn cũng không thèm nhìn thiệp mời rực rỡ, nắm chặt cổ tay Thẩm Lệ, kéo mạnh, ép em theo mình lên phòng riêng trên tầng, “Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện tử tế.”

“Tương Kiến Hoan” – phòng riêng họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lục Trường Đình nhớ mãi cái tên này.

Hắn đẩy cửa phòng riêng, lại trở tay đóng cửa, cả thế giới lặng im hoàn toàn.

Trong bóng tối, hai người đứng đối diện, cách rất gần, nghe được cả tiếng thở phập phồng của nhau.
Lục Trường Đình tiến một bước, Thẩm Lệ lùi một bước, lùi mãi đến khi sau lưng đụng vào vách tường lạnh ngắt.

Không đường thối lui.
Hắn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ, nhưng tâm trạng hắn bình tĩnh hơn.

Hai người ở riêng trong phòng không bị ai quấy rầy, thời gian giải quyết vấn đề đủ nhiều.
“Có phải em biết chuyện tôi với Đường Yểu không?” Lục Trường Đình đè giọng rất trầm.
Thẩm Lệ nhắm mắt, cất lời đắng chát: “Cả khóa nào ai không biết chuyện hai người?”
Hồi ấy Lục Trường Đình và Đường Yểu đều là trai tài gái sắc ông trời ban tạo ở khối bọn họ, đương nhiên y biết…
Biết hai người xứng đôi bao nhiêu, biết tình cảm của mình không nên thể hiện ra nhường nào.
“Thẩm Lệ, đã qua rất nhiều năm rồi.” Lục Trường Đình tìm thấy nút thắt mấu chốt, thờ dài khe khẽ, “Em không thể vin vào tình cảm trước kia của tôi rồi phủ nhận tấm lòng tôi đối với em hiện giờ được.”
Đầu Thẩm Lệ ù ù cạc cạc mãi mới tiếp thu lời Lục Trường nói.
Y mở mắt, muốn nhìn rõ cảm xúc và nét mặt Lục Trường Đình.
Trong phòng gần như không có ánh sáng, y vươn tay mò công tắc đèn trên tường nhưng bị Lục Trường Đình bắt lấy cổ tay, lần này mạnh mẽ hơn hẳn.

Cổ tay y bị nắm chặt và kéo lên ép quá đỉnh đầu, cả người rơi vào cái lưới của Lục Trường Đình.
Khoái cảm bí ẩn mon men dọc sống lưng, Thẩm Lệ nuốt yết hầu đầy căng thẳng: “Anh nói gì cơ…”
“Anh thích em.” Lục Trường Đình hỏi, “Anh muốn hôn em, được chứ?”
Câu này đến càng đột ngột.
Tay Thẩm Lệ bắt đầu run rẩy không tự kiềm chế được, y chẳng biết mình nên đáp gì.

Bảo em cũng thích anh ư?
Hay nói được?
Mạch suy nghĩ trong đầu y loạn hết cả lên, điều hiển hiện rõ ràng nhất chỉ còn “hôn là phải nhắm mắt”.

Thế là y nhắm mắt, sán người lại như hiến dâng, hôn lên đôi môi Lục Trường Đình.
Hồi đáp y, là môi hôn càng mãnh liệt và cháy bỏng.
Tựa như muốn hòa em vào thân thể chính mình, cái hôn đến vừa dồn dập vừa mạnh mẽ, vành tai kề tóc mai, tiếng hô hấp và nhịp tim đập quấn quyện bên nhau.
Thẩm Lệ không biết hình dung cái hôn này ra sao, y cảm thấy mình như uống rất nhiều ly Depth Charge, đầu óc choáng váng, say mèm cả người.
Lục Trường Đình thả tay, y vô thức ôm cổ anh, chân hơi nhũn ra.

Phía trước là cái ôm nóng bỏng của người yêu, sau lưng là vách tường lạnh ngắt, y nhào hẳn vào lòng Lục Trường Đình, giống con thiêu thân lao vào ngọn lửa cháy, chết bởi nụ hôn của ánh lửa.
Khoảnh cách giữa hai người chưa từng gần thế, gần đến mức Thẩm Lệ cảm nhận rõ ràng thấy dục vọng của Lục Trường Đình với mình.
Cùng là đàn ông, đương nhiên y biết thứ nóng bỏng dán sau lớp vải quần áo mỏng manh, nổi lên giữa hai chân mình kia là gì.

Chính y cũng nổi phản ứng, vậy nên y chưa kịp xấu hổ đã vội bật cười.
Y vùi mặt trên vai Lục Trường Đình, nghĩ vẫn thấy thật khó tin.
Lục Trường Đình… Thích mình ư?
Nhưng trước kia Lục Trường Đình thích con gái cơ mà?
Hai ý nghĩ chơi kéo co với nhau trong đầu, y bức thiết muốn càng nhiều để chứng thực tính chân thật của chuyện này, vậy nên làm bậy vươn tay sờ xuống dưới.

Chưa động đến nơi, cổ tay đã bị siết chặt.
Lần này Lục trường Đình siết rất mạnh, cảm giác đau đớn ở cổ tay khiến trái tim y dễ chịu hơn nhiều.
“Em to gan nhỉ?” Giọng trầm khàn của người đàn ông vang lên bên vành tai y, “Chưa cho anh biết đáp án, đã muốn nhiều hơn ư?”
Thẩm Lệ cười, lồng ngực rung rung: “Đáp án gì?”
“Ở bên anh.” Lục Trường Đình thu chặt vòng ôm, không định cho em chọn từ chối, “Em chỉ cần nói câu trả lời một từ duy nhất với anh thôi.”

Thẩm Lệ hơi sợ, từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ rằng Lục Trường Đình sẽ chủ động đi về phía mình.

Nhưng Lục Trường Đình tới rồi, vươn tay ra với y, hỏi y mình bên nhau nhé.
Y nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Trường Đình, giọng hơi run rẩy: “Anh… Anh nghiêm túc phải không?”
Y hỏi từng từ một, cực kỳ trịnh trọng.
“Anh không lấy tình cảm ra làm trò đùa.” Lục Trường Đình nhìn em chăm chú, ánh mắt dịu dàng, “Anh biết có lẽ em canh cánh chuyện anh và Đường Yểu, cảm thấy anh là trai thẳng, sợ anh chỉ có hứng thú nhất thời.”
“Anh rất nghiêm túc.” Hắn nói, “Trước đây anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người con trai, nhưng anh gặp em hết lần này đến lần khác, nghĩ đến nghĩ lui, vẫn nhớ nhung em mãi.”
Giọng Lục Trường Đình càng trầm, xen lẫn vẻ yếu thế: “Con đường này thực sự rất khó, đi cùng anh em nhé?”
“Vâng.” Thẩm Lệ khép đôi mắt, đáp từng tiếng, “Có em bên anh.”
Bất kể là do anh hứng thú nhất thời hay đã suy nghĩ tường tận… Em đều bên anh.
Trong phòng yên tĩnh hẳn, lòng Lục Trường Đình mềm xèo, cảm giác vui sướng và thỏa mãn lấp đầy cả trái tim.
Thẩm Lệ cũng im lặng một chốc rồi hỏi nhỏ: “Thế, mình tiếp tục không?”
Lục Trường Đình nhắm mắt, yết hầu căng cứng, vừa thấy hơi cáu, vừa thấy buồn cười: “Anh không làm gì, để anh ôm.”
Bật đèn lên, Lục Trường Đình mới phát hiện ra hai tai Thẩm Lệ đỏ au, môi cũng đỏ, làm hắn nhớ đến anh đào hôm ấy Thẩm Lệ mua, trái nào trái nấy đỏ tươi mướt mát, quyện chút ngọt ngây ngô.
Hắn đưa bụng ngón tay vuốt ve đôi môi Thẩm Lệ, hết nhéo rồi nựng mặt Thẩm Lệ, sau khi được làm bạn trai người ta là bắt đầu động chân động tay liên tục: “Tại sao đột nhiên muốn đi công viên giải trí?”
“Thì… Thấy anh nói chuyện với Đường Yểu, hơi ghen.” Đến giờ Thẩm Lệ vẫn chưa rõ rốt cuộc Lục Trường Đình có biết mình yêu thầm anh không, cũng chẳng dám nói đấy là chủ kiến của Giang Trì Phong.

Bởi nếu nói ra sẽ liên đới đến càng nhiều chuyện bí mật.
Y yêu Lục Trường Đình, yêu rất nhiều năm, tơ tưởng đến tất thảy của Lục Trường Đình, cả thân thể lẫn trái tim.

Y không dám tiết lộ những điều này, vậy nên chỉ đành nói: “Em cũng không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc rất loạn, hờn lắm, nên muốn hẹn anh đi công viên giải trí.”
“Thế mình đi.” Lục Trường Đình thơm đôi môi em, “Mai mình đi luôn.”
“Để tính sau đi.” Phút chốc mặt Thẩm Lệ đỏ bừng, ánh mắt y dao động, “Chúng mình vẫn còn rất nhiều dịp, anh cứ bận xong đã.”
Lục Trường Đình lại thơm chóp mũi em: “Đợi anh hoàn thành hạng mục này, em muốn đi đâu mình cùng đi.”
Kiềm chế quá lâu, cuối cùng cũng xuyên thủng lớp giấy ngăn cách.

Có được danh phận mình muốn, hắn thực sự cảm thấy gần gũi mãi vẫn chưa đủ, chỉ khát khao biến Thẩm Lệ thành cậu chàng tí hon đặt trong túi áo, mang theo người mọi lúc mọi nơi.
Thẩm Lệ chợt nhớ đến câu thả thính cực nổi trên Weibo: Em muốn đi vào trái tim anh.
Cơ mà lời thế này y dám nói trong lòng thôi, sao buột miệng nổi.


Y chỉ vội mỉm cười, đáp khẽ: “Vâng.”
“Về sau không được ghen bừa nữa.” Lục Trường Đình ngừng một chốc, nói tiếp, “Anh cũng sẽ giữ khoảng cách với người khác, không để em ghen.”
Giờ phút này Lục Trường Đình vui không tả xiết vì những năm qua bản thân luôn “giữ mình trong sạch”.

Vòng quan hệ xã hội của hắn nói phức tạp thì phức tạp, bảo đơn giản cũng đơn giản thật.

Không tính đến các mối quan hệ làm ăn, bạn bè thân thiết đều quen biết, chơi với nhau từ nhỏ, từng gặp đối tượng xem mắt hai lần, sau đó chỉ có duy nhất một bạn gái cũ là Đường Yểu.
Chắc Thẩm Lệ cũng ghen với Hướng Vãn rồi, vị ly Last Kiss hôm ấy cả đời này hắn không quên nổi.

Hũ giấm năm xưa của Đường Yểu cũng đổ lênh láng, về sau chắc hẳn hết cơ hội ghen nhỉ.
Thẩm Lệ gật đầu, ngoan ơi là ngoan.
Lục Trường Đình hơi nhướng đôi mày tuấn tú: “Em cũng phải giữ khoảng cách với người khác, đã là bông có chậu rồi, ngoan nhé, tự giác lên.”
“Em sẽ không để anh ghen đâu.” Thẩm Lệ nhìn anh, giọng rất mực nghiêm túc, “Em không có bạn gái cũ, không có bạn trai cũ, đối tượng xem mắt cũng không nốt…”
“Nhưng em có người theo đuổi.” Lục Trường Đình nhắc nhở, “Nhạc Ý đó lần trước còn ôm em.”
“Cả Giang Trì Phong nữa.” Lục Trường Đình tính từng cái nợ cũ với người ta, “Hai người đều có bạn trai, càng nên giữ khoảng cách mới đúng.”
Nói Nhạc Ý còn miễn cưỡng có lý, sang đến Giang Trì Phong thì chẳng thuyết phục tẹo nào.
Thế mà Thẩm Lệ bỏ qua luôn chuyện nói lý về tình bạn của mình với Giang Trì Phong, ý là cơn ghen này chẳng đáng.

Y chỉ ôm khuôn mặt Lục Trường Đình, sán lại thơm anh: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Mặt Lục Trường Đình hơi nong nóng, hắn biết lời mình nói như đang cố tình gây sự, nhưng Thẩm Lệ ngoan quá đi, gì cũng thuận lòng hắn, theo ý hắn, làm hắn cứ muốn hành xử quá đáng vì được chiều.
Trông gương mặt anh ửng đỏ, Thẩm Lệ hệt như phát hiện ra chuyện thú vị, bèn sán lại càng gần.

Hai người đều hồi hộp, rõ ràng bên nhau rồi mà hễ kề sát là nhịp tim với hô hấp loạn càng thêm loạn.
“Rốt cuộc anh thích em từ bao giờ?” Thẩm Lệ liếm môi, hỏi vừa ngập ngừng vừa kiên định.
“Anh không biết.” Trái tim Lục Trường Đình đập hơi nhanh, hắn cũng từng hỏi bản thân rất nhiều lần rằng rung động với Thẩm Lệ từ khi nào.

Nhưng hắn phát hiện, mỗi lần gặp Thẩm Lệ hắn đều nhớ rất kĩ, cứ hồi tưởng là thấy quá đỗi rung động, “Có lẽ là lần anh uống say xong được em tặng cốc trà chanh mật ong thêm đường; đưa anh về nhà, hôm sau còn nấu sẵn cháo; chocolate ngày sinh nhật anh, ly Depth Charge tối hôm ấy; cách em chăm sóc Trường Ngâm, Trường Ca, sự đối xử đặc biệt với anh…”
“Điều duy nhất anh biết là, lúc anh nhìn ai cũng như thấy tình địch, anh xong đời rồi.” Hắn nuốt yết hầu, thì thầm một câu, “Cảm giác của anh với em, đâu chỉ là thích.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.