Mũi Đao Liếm Mật

Chương 33: Chương 33




Lục Trường Đình bận nửa tháng trời mới thu phục xong đám người trong hội đồng quản trị, gặp mặt bên hợp tác, ký hợp đồng rồi chính thức khởi công dự án.
Hắn thưởng cho các nhân viên cốt cán phụ trách dự án một khoản, sắp xếp công việc liên quan đâu vào đấy xong mới bắt đầu suy nghĩ xem bố trí kỳ nghỉ phép của mình thế nào.
Hắn ký nốt mấy bản lấy ý kiến phê duyệt vẫn chưa tới giờ tan làm, bèn vừa ngồi đợi vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ.
Lục Trường Đình hào hứng muốn đi công viên trò chơi với Thẩm Lệ, nhưng bạn trai mình săn sóc quá chừng, hắn được nghỉ mỗi hai ngày còn kêu hắn cứ ở nhà ngủ bù một hôm đi.
Những ngày tăng ca thì thấy được ngủ đủ giấc hạnh phúc biết bao, mà đến lúc muốn đi hẹn hò với bạn trai, ngủ nghê lại thành chuyện quá phí hoài thời gian.
Hắn day ấn đường, thôi thì lợi to không được mình kiếm lợi nhỏ, đồng ý mai ở nhà nghỉ ngơi, ngày kia cùng đi công viên trò chơi.
Ai đó đẩy cửa văn phòng, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên theo tiếng bước chân: “Anh Trường Đình đấy hả, em biết ngay anh chưa tan làm.”
Tiếng đến trước cả người, Lục Trường Đình không cần ngẩng đầu cũng biết là Lục Trường Ngâm đến.
“Sao qua đây làm chi.” Hắn thu gọn lại tài liệu trên bàn, chuẩn bị tan sở.
“Em đi từ bên công ty anh Gia Thụ sang.” Tuy Lục Trường Ngâm đã thay đồ thường ngày – áo thun với quần bò, nhưng vẫn chưa tẩy trang, cười nhăn mày thôi cũng đủ yêu kiều và đầy sức sống, “Đến tìm anh đi ăn tối đó.”
Nhà họ Phó làm về trang sức ngọc bích, Lục Trường Ngâm là gương mặt thương hiệu nên hôm nay đến quay quảng cáo cho sản phẩm mới.

Cao ốc hai công ty cách nhau có một con phố, cô quay quảng cáo xong là qua đây liền.
“Đi thôi.” Lục Trường Đình cốc trán em gái, “Hôm nay đúng dịp rảnh rỗi.”
Lên xe, Lục Trường Đình hỏi cô em ăn gì, Lục Trường Ngâm bảo: “Đi ăn lẩu đi anh, gọi Trường Ca đến luôn.”
Cô nàng nói xong lấy di động ra gửi tin Weixin cho Lục Trường Ca ngay tắp lự, hẹn em mình rồi mới nhớ ra hẵng còn một ông anh, thế là mở khuông trò chuyện với Lục trường Tự.
“Em hỏi xem anh em ăn chưa.”
Lục Trường Đình giảm tốc, dừng xe trước cột đèn báo hiệu giữa giao lộ, thuận miệng bảo: “Ảnh đi bên trường học xử lý rắc rối cho Trường An rồi.”
Năm nay Lục Trường An học lớp mười một, thành tích không tốt còn đang tuổi nổi loạn, bố mẹ bận bịu công việc nên không quan tâm nhiều đến con cái; lần nào gây chuyện cũng cần Lục Trường Tự đến giải quyết.
Thực ra luận quan hệ thân thích, hôm nay người được mời đến nên là hắn mới đúng.
Dẫu bố hắn là anh ruột của bố Lục Trường An, nhưng mấy năm rồi hắn ở nước ngoài, mỗi lần Lục Trường An bị gọi cho phụ huynh, Lục Trường Đình đều đi.


Nên lần này ông anh tới cũng là theo lẽ thường thôi.
Lục Trường Ngâm hơi cạn lời, hỏi: “Trường An lại gây tai họa gì thế?”
Giọng Lục Trường Đình thản nhiên: “Chẳng biết.”
Hồi nhỏ Lục Trường Đình chăm sóc đứa em trai Lục Trường An này khá tận tâm, quan hệ cũng thân.

Nhưng dù sao hắn vắng mặt trong gần mười năm trưởng thành của Lục Trường An, giờ thằng bé cực kỳ nổi loạn, gặp mặt chỉ gật đầu chào là cùng.

Vả lại, chuyện tập đoàn đủ làm hắn bận bịu và lao lực rồi, lấy đâu ra thời gian và công sức đi quan tâm đứa nhóc đang tuổi nổi loạn.
Lục Trường Ngâm gửi tin nhắn cho Lục Trường Tự, đọc câu hồi âm xong mới nói: “Bên anh em vừa xong.”
“Hỏi ổng xem đi chung không.”
Lục Trường Ngâm cúi đầu nhắn tiếp, bảo: “Thế bọn mình ra chỗ gần trường ăn nhé.”
Lục Trường Đình nhíu mày: “Trường An… Học trường cấp ba nào đấy?”
“Trường Quốc tế á.” Lục Trường Ngâm liếc ông anh, “Còn có kiểu anh trai như anh à, Trường An học ở đâu cũng không biết.”
Lục Trường Đình không tiếp lời, đổi định vị chỉ đường đến chỗ trường học của Lục Trường An.”
Lục Trường Ngâm báo với Lục Trường Ca ra gần trường Lục Trường An ăn lẩu, tay vô tình đụng đến hộc để đồ ở cửa xe, mò thấy một viên chocolate.
“Anh Trường Đình.” Cô vừa nói chuyện vừa lột giấy gói kẹo, “Gần đây anh ăn cơm đúng giờ không thế? Sao để cả chocolate trên xe hả?”
Lục Trường Đình hay bị tụt huyết áp, không nghiêm trọng nhưng nếu ăn uống thất thường thì thỉnh thoảng sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt, tay chân rã rời, tim đập nhanh.

Vậy nên hắn hay cất chocolate bên mình để bổ sung đường huyết.
“Chocolate nào cơ?” Lục Trường Đình nghiêng đầu nhìn cô em, thấy giấy gói kẹo quen thuộc và viên kẹo cô vừa cho vào miệng, hơi chau đầu mày.
“Ngon phết chứ đùa.” Lục Trường Ngâm thó thêm mấy viên nữa trong hộc để đồ, “Mua đâu đấy anh?”
Lục Trường Đình nhíu mày, nhịp tim hẫng một cái.


Hắn cảm thấy như thứ Lục Trường Ngâm lấy mất kia chẳng phải chocolate, mà là tính mạng hắn.
Cảm giác ấy qua đi hắn mới ngờ ngợ, sao trong xe hắn lại có nhiều chocolate vậy nhỉ?
Tiện tay sờ hộc để đồ cửa bên này, quả nhiên cũng mò thấy chocolate.

Từng viên kẹo được bọc giấy gói màu đen nằm ú ụ trong hộc để đồ.
Bỗng hắn nhớ mấy hôm nay Thẩm Lệ hay đưa cơm tới, thỉnh thoảng không lái xe thì toàn ngồi xe hắn về…
Lục Trường Đình bật cười ngay tức khắc.

Chẳng biết Thẩm Lệ giấu nhiều chocolate trong xe thế này từ bao giờ nhỉ?
“Hỏi anh Thẩm của em ý.” Lục Trường Đình mỉm cười, giọng điệu rõ là khoe khoang, “Em ấy sợ anh tụt huyết áp nên để chocolate trong xe cho anh.”
Lục Trường Ngâm ngắm nghía chocolate trong tay, thấy sao mà ngọt phát ngấy, ngấy đến mức chua lè mới sợ.
Cô nàng đáp rất chi là hờ hững: “Ờ.”
Đợi khi mấy anh em gặp nhau ở phòng riêng quán lẩu chỗ khu buôn bán đã bảy giờ hơn.
Trong phòng ăn riêng tràn ngập hương thơm của cốt lẩu cay lẫn không cay đã đun sôi, à còn cả “hương phẫn nộ” của Lục trường Tự nữa.
Lục Trường Tự – con người lớn tuổi nhất và tính cách tốt nhất trong đám cùng thế hệ – rất ít khi cáu với các em.

Xem ra cơn giận này có vẻ nghiêm trọng đây.
Lục Trường An thì đứng thờ ơ bên cạnh, mép còn có vết thương.
Lục Trường Đình nhìn thằng cu, hơi chau mày: “Nhóc đánh nhau với người ta à?”
Lục Trường Ca nghe Lục Trường Tự cằn nhằn Lục Trường An một lúc rồi, khẽ giải thích hộ: “Ẻm đánh nhau với bạn học, giáo viên hỏi lý do cũng không nói, bảo ẻm xin lỗi thì không xin.

Phụ huynh nhà bên kia cương quyết không nhượng bộ, mắng anh Trường Tự cả nửa ngày như mụ đàn bà chanh chua…”

Tuy Lục Trường Tự giận thật, nhưng nào có chuyện để người ngoài bắt nạt em nhà mình.

Anh bồi thường tiền, xin lỗi rồi, người nhà bên kia nhai đi nhai lại mãi, giáo viên đứng cạnh còn tận tình khuyên bảo thêm.

Anh không rõ rốt cuộc chuyện xảy ra như nào, có điều Lục Trường An đánh người ta thật, nhà họ đuối lý ở chỗ ấy, mà Lục Trường An cứ câm như hến, không giải thích, không nhận sai.

Đây mới là điều khiến anh tức nhất.
“Ăn cơm trước đã.” Lục Trường Đình kéo hai cái ghế, ý bảo Lục Trường Ngâm và Lục Trường An mau ngồi.
Bàn bày kín thịt với rau, Lục Trường Ca đổ thịt ướp lạnh vào trước, sau đó thêm thịt nguội thái lát các thứ.

Lục Trường Ngâm pha nước sốt chấm rồi rót nước ép hoa quả cho cả nhà, đưa ngay ly đầu tiên tới chỗ Lục Trường Tự: “Anh nè.”
Lục Trường Tự nhận ly nước ép Lục Trường Ngâm đưa, cơn tức trong lòng vơi bớt.
Đúng là chỉ có em gái mình tốt, vừa ngoan vừa biết suy nghĩ.
Lục Trường Ngâm chuyển đồ uống cho Lục Trường An, nhóc ta cầm ly, nói câu đầu tiên sau khi vào phòng ăn riêng: “Cảm ơn chị Trường Ngâm ạ.”
Suy cho cùng em trai nhà mình vẫn rất lễ phép.

Chị gái dễ mềm lòng, xoa đầu thằng nhóc, nở nụ cười dịu dàng: “Mau ăn đi.”
Lục Trường An cúi đầu, vươn đũa ra gắp cái há cảo thì bị Lục Trường Đình lấy đũa cản lại.
“Ăn nước suông đi.” Giọng điệu Lục Trường Đình thản nhiên, “Khóe miệng chảy cả máu rồi còn định ăn cay à.”
Lục Trường An mím môi, ngoan ngoãn gắp đồ ăn bên nước dùng không cay.
Lục Trường Tự vẫn tức anh ách, trông thằng cu tủi thân thế cũng buồn cười.
Tựu chung, xem như ngồi xuống ăn được bữa cơm với nhau.

Ăn tối xong, Lục Trường Ngâm nhìn vẻ mặt Lục Trường Tự dịu bớt, thế là đề nghị đi “Cô Tửu”, cũng không muốn Lục Trường Tự và Lục Trường Đình tính toán chi li vụ Lục Trường An đánh nhau nữa.

Người làm chị mà, khó tránh khỏi thương em trai nhiều hơn.
Lục Trường Ca cũng muốn đi, chỉ là mang Lục Trường An theo không hợp lắm.


Hai chị em nhìn Lục Trường Đình xem ý anh thế nào.
“Đi chứ.” Lục Trường Đình biết tỏng suy nghĩ của Lục Trường Ngâm, chẳng thèm vách trần.

Được cái hắn cũng muốn đi gặp Thẩm Lệ, ai rảnh mà ý kiến ý cò.
Hơn nữa, Lục Trường An mười bảy rồi, theo bọn họ đến bar có làm sao.
Chắc Lục Trường An dỗi Lục Trường Tự nên leo lên xe Lục Trường Đình, cứ chẳng nói chẳng rằng, ngồi im lặng ở hàng ghế sau.
Vẻ mặt thằng nhóc không còn thờ ơ như lúc bị mắng nữa, đôi mắt sáng trong.

Ừ thì thiếu niên mà, đương nhiên là thấy tò mò với những chỗ mới lạ như “Cô Tửu”.
Hai anh em không nói chuyện.

Tới nơi, xuống xe, Lục Trường An một mực yên lặng theo gót Lục Trường Đình, trông ngoan ghê nơi.
Lục Trường Tự lại thấy bừng nộ trong lòng.

Lúc ở trường sao không ngoan thế, cứ phải sinh sự để anh dọn.
Đám Lục Trường Ngâm thấy bầu không khí tầng một sôi động hơn nên cả nhà chọn khu ghế dài gần cửa sổ, gọi rượu với chút đồ ăn vặt.
Lục Trường An ngồi cạnh Lục Trường Đình, thấy các anh chị nói chuyện chẳng để ý mình, cũng không hỏi mình xem uống đồ uống nào.

Quán bar càng náo nhiệt, càng làm nổi bật lên vẻ lẻ loi của cậu nhóc.

Phút chốc, đôi mắt nọ buồn hẳn.
“Muốn uống rượu hả?” Lục Trường Đình nhìn thằng nhóc, bóc trần ý nghĩ của cu cậu.
Lục Trường An đọc thực đơn đồ uống, giả vờ tỏ vè không hề gì: “Toàn mấy loại rượu đi đâu cũng gặp, ai chả uống rồi.”
Lục Trường Đình nhướng mày, cầm di động đứng dậy: “Đi, dắt nhóc đi nhìn cảnh đời.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.