Mũi Đao Liếm Mật

Chương 37: Chương 37




Y cười vẻ bất đắc dĩ, gương mặt tuấn tú tươi tắn ngừng lại trong khuông hình điện thoại của cô gái.
“Úi bị phát hiện rồi…” Cô gái chụp lén ngại ngùng cúi rụp xuống, nóng cả mặt.
“Ảnh còn cười nữa! Ai mà chịu được chứ…”
Cô gái ngồi cạnh cũng vội cúi đầu, không dám nhìn hai người Thẩm Lệ bên kia nữa.
“Sao đấy em?” Lục Trường Đình hỏi.
Thẩm Lệ không vạch trần chuyện hai cô gái chụp lén, chỉ nói: “Muốn nhờ hai cô gái bàn bên chụp giúp chúng mình cái ảnh.”
Lục Trường Đình cười: “Anh qua hỏi hai cô ấy.”
“… Anh trai đeo bờm đến bên này rồi.”
Cô gái bàn bên liếc nhanh một cái lại vội cúi đầu tiếp, trông Lục Trường Đình đứng dậy là cảm thấy kiếp này coi như bỏ: “Sao giờ bồ ơi, ảnh muốn chúng mình xóa hay gì, hu hu hu.”
“Xin chào hai bạn.” Hai bàn chỉ cách nhau vài bước chân, hai cô gái nói xong một câu là người đến.

Lục Trường Đình đứng trước mặt, lịch sử hỏi, “Hai bạn ơi, nhờ hai bạn chụp giúp chúng tôi một tấm được không?”
“Dạ?” Cô gái vừa chụp lén ban nãy vẫn đơ người, sửng sốt một chốc rồi cuống cuồng gật đầu, “Được ạ, đương nhiên là được.”
Lục Trường Đình đưa di động cho cô: “Cảm ơn nhé.”
Cô gái nâng di động lên, thấy đôi mắt trong veo cười với mình qua ống kính, nóng hết cả mặt, đến tay cũng run run không kiềm lại được.
Cô gái nhấn vội nút chụp mấy lần, ngắm ảnh trên điện thoại không bị vỡ nét mới nhanh tay đưa trả di động: “Được, được rồi ạ.”
Lục Trường Đình nhận di động rồi xem ảnh, sau đó cảm ơn thêm lần nữa.
“Vâng, không cần cảm ơn đâu.” Cô gái vân vê góc áo, hơi chần chừ, hỏi, “Xin hỏi, xin hỏi hai anh là người yêu ạ?”
Lục Trường Đình nhướng mày, hỏi ngược: “Chúng tôi không giống hả?”
“Giống chứ.” Nhìn hai anh không cảm thấy bị mạo phạm, lòng cô gái trẻ thở phào một hơi, “Thực tốt quá.”
Cô gái khẽ nói: “Chúc hai anh hạnh phúc nha.”

Nghe được lời chúc phúc đầy thiện ý nọ, Lục Trường Đình cười tươi.
Thẩm Lệ cũng cười tủm tỉm, học cách nói của cô gái: “Cảm ơn bạn nhiều nha.”
Cô gái đỏ thấu mặt, cúi đầu về bàn bên cạnh.

Ăn trưa và nghỉ ngơi xong, Thẩm Lệ với Lục Trường Đình đi thuê cái du thuyền nhỏ dạo chầm chậm quanh hồ ngắm cảnh.
Chơi mệt rồi, Thẩm Lệ dựa vai Lục Trường Đình lướt di động.

Chắc Giang Trì Phong thấy bài đăng trên vòng bạn bè của y nên nhắn cái tin Weixin qua.
Giang Trì Phong hỏi: “Hai tụi bây đi công viên giải trí hả?”
Thẩm Lệ gõ chữ chậm rì, trả lời, “Ờ.”
Giang Trì Phong nhắn lại rõ nhanh: “Lục Trường Đình đeo bờm ác quỷ đáng yêu đến lạ, há há há.”
Thẩm Lệ cười cong môi: “Em cũng thấy đáng yêu chết đi được.”
Giang Trì Phong hỏi tiếp: “Hai đứa đi nhà ma chưa?”
Thẩm Lệ nhìn nhà ma gần đó, gõ chữ trả lời: “Vẫn chưa, giờ đang ngồi thuyền, định chút nữa ra chơi.”
Giang Trì Phong: “Nhắc nhở rất hữu nghị nhé, đi nhà ma nhớ trông tên đàn ông của cậu chặt vào.”
Thẩm Lệ chưa hiểu lắm, gửi cái dấu hỏi.
Giang Trì Phong nhớ đến trải nghiệm lần trước vào nhà ma với Ngụy Văn Hành, hận nghiến cả răng: “Trong nhà ma đấy có đủ thể loại ma quỷ, bao gồm cả quỷ háo sắc nữa.”
Đám nhân viên ở đó náu mình giữa phối cảnh dọa người ta thì chẳng nói làm gì, đây còn chọn đàn ông đẹp trai ôm bừa, sờ loạn, đụng chạm các kiểu.
Lúc ấy anh bị một con quỷ nữ kéo cổ tay, đơ luôn.

Trời mùa hạ, điều hòa trong nhà ma để nhiệt độ rất thấp, tay con quỷ nữ lạnh như băng, thấu cả lòng anh.


Khó lắm mới giãy khỏi con quỷ nữ kia thì quay đầu lại thấy còn con quỷ nữ khác đang ôm chặt Ngụy Văn Hành.

Anh cáu đến mức suýt nữa đánh nhau.
Nghe Giang Trì Phong nói vậy, Thẩm Lệ chợt hơi không muốn đi nhà ma nữa.
Lục Trường Đình liếc cửa sổ trò chuyện Weixin thấy người yêu đang tám với Giang Trì Phong, hơi tủi tủi, thế là lên tiếng cho người ta biết mình vẫn tồn tại: “Đang nói gì đấy?”
“Giang Trì Phong bảo trong nhà ma có quỷ háo sắc đó.”
Chưa đợi y hỏi “Hay chúng mình đừng đi nhà ma nhé?”, Lục Trường Đình đã nhíu mày: “Thôi mình đừng vào nhà ma nữa, em đẹp thế này, bị quỷ háo sắc sờ mó thì sao.”
Thẩm Lệ bật cười ngay tắp lự: “Anh cũng đẹp quá chừng, không sợ quỷ háo sắc đụng chạm à?”
“Vậy cũng không được.” Lục Trường Đình nghiêm mặt nói, “Người anh chỉ cho mỗi em đụng chạm thôi.”
“Thì thôi mình không đi.” Thẩm Lệ trả lời Giang Trì Phong một câu, sau đó cất di động, “Lát bọn mình ngồi cáp treo, còn cả vòng quay mặt trời, xong đi loanh quanh chút rồi về.”
“Ừ.” Lục Trường Đình không dị nghị gì, “Nghe em tất.”
Ánh nắng trời chiếu ấm áp làm người ta hơi buồn ngủ.

Hai người ngủ trên thuyền một lúc phí mất hơn tiếng, qua giờ nắng gắt mới cập bờ, đi ngồi cáp treo.
Cáp treo được nối từ trên tháp cao bên hồ, cực đông người xếp hàng.

Hai người vừa đứng xếp hàng vừa tán dóc, chẳng thấy buồn chán tẹo nào.
Hai người chọn xe cáp chỉ có lan can vịn.


Lúc mới ngồi lên còn hơi lắc lư, chốc lát sau là ổn định.

Nhìn từ trên xe cáp, cảnh vật tuyệt đẹp, nước biếc cây xanh, hoa nhành nào nhành nấy tươi mướt.

Ánh mặt trời phản chiếu mặt hồ lấp lánh, thấy cả chim chóc đậu trên ngọn cây.
Cơn gió nào lướt qua, Thẩm Lệ híp mắt đầy thích ý.
Tâm trạng y tốt lắm, đôi chân thon dài vô thức lúc lắc qua lại, lúc thì ngắm bên trái, lúc lại nhìn bên phải, trông chú chim sẻ đậu trên cột điện cũng muốn chỉ cho Lục Trường Đình xem.
Lục Trường Đình ngắm đôi mắt em ươm đầy ý vui, cười theo.
“Em dễ dỗ thật ấy Thẩm Tiểu Lệ, chơi gì là vui nấy.”
Giờ yêu thương kiềm nén lâu ngày được mặc sức thể hiện, cả trái tim y đều hướng về phía Lục Trường Đình, đương nhiên ở bên anh làm gì cũng thích.
Thẩm Lệ vuốt ve sừng quỷ trên đầu anh, biết là thực ra mình hơi đắc chí quá đà, nhưng y không muốn dè dặt tẹo nào: “Lần đầu em yêu đương, lần đầu đến công viên giải trí, thế nên cảm thấy mọi thứ đều tốt hết.”
Y nói: “Xếp hàng vui, phơi nắng vui, làm gì cũng vui á.”
“Trước đây anh nghĩ, lãng phí một hai tiếng để xếp hàng chỉ để chơi mấy phút chẳng đáng.” Lục Trường Đình tiếp lời, “Giờ mới hiểu, thấy nhàm chán không phải vì xếp hàng hay trò chơi, mà là bởi người chơi cùng.”
Hắn khựng lại chốc lát, ánh mắt cười dịu dàng: “Ở bên em, anh cũng thấy rất vui.”
Ngồi cáp treo xong, hai đứa chạy qua xếp hàng đi vòng quay mặt trời.
Trong hàng người, đa phần là các đôi yêu nhau, một số đi cùng bạn bè.

Cả hàng người dài đều đang tám chuyện, chơi di động giết thời gian, chẳng để ý nhiều đến y với Lục Trường Đình.

Hoặc chăng, do chỗ này nhiều người trẻ nên hiểu cách tôn trọng họ hơn.
Thẩm Lệ bắt gặp hai cậu nhóc ăn mặc như học sinh, tưởng mình nghĩ nhiều, không ngờ nhóc cao hơn thấy y và Lục Trường Đình nắm tay, thế là bắt lấy tay cậu bạn bên cạnh, còn cười với y.
Y cười đáp lại, sau đó thu tầm mắt.
Y nghĩ, tựu chung, thế giới này luôn cần những màu sắc khác biệt.

Tình yêu thuộc về tự do, và họ cũng vậy.

Xếp hàng hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tới lượt y với Lục Trường Đình.
Vòm trời chạng vạng tựa dải gấm mỹ lệ, từng áng mây chiều trùng điệp lững lờ trôi, nhuộm cả mặt hồ một màu ráng hồng.

Thẩm Lệ tựa lên vai Lục Trường Đình, ngửi thấy vị mồ hôi mằn mặn trên người anh, ngắm hồ nước trong tựa lụa trắng, ráng chiều ngợp trời qua ô cửa sổ.

Tuy chơi cả ngày làm người ngợm rã rời, nhưng lòng lại bình yên đến lạ.
Vòng quay mặt trời chạy chầm chậm tới đỉnh, Lục Trường Đình nghiêng đầu nhìn em, chẳng hiểu sao lòng hơi bồn chồn: “Chúng mình nên hôn một cái chứ nhỉ?”
“Mê tín thật ấy.” Đôi mắt Thẩm Lệ ngậm cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú ướm ánh chiều, sán lại hôn anh.
Truyền thuyết kể rằng, nếu đôi người yêu trao nhau cái hôn ở đỉnh vòng quay mặt trời, sẽ mãi bên nhau trọn đời.
Cái hôn khẽ khàng đáp lên môi, người yêu để lại lời thầm thì nơi cao nhất vòng quay: “Vậy thì, em nguyện gửi gắm đời này tặng anh.”
Xuống đến nơi, khuôn mặt Thẩm Lệ hơi ưng ửng.
Lục Trường Đình kéo em về chỗ thành phố vui nhộn, mua nào là bờm sừng quỷ màu đen, mặt nạ dị ơi là dị, gấu bông này, kẹo bông gòn nữa, gần như trông thấy gì đều mua hết.
Thẩm Lệ ôm ú ụ đồ, thấy anh mua sạch bóng bay cô gái nọ đang bán thì buồn cười quá thể: “Sắp về nhà đến nơi rồi, anh mua nhiều thế làm gì.”
“Người khác có, em cũng phải có.” Lục Trường Đình thắt đám bóng bay lại với nhau, để dành một đoạn dây đủ dài, buộc vòng qua cổ tay Thẩm Lệ, sờ chiếc vòng tết dây đỏ em vẫn đeo, tiện miệng hỏi, “Em được ai tặng chiếc vòng tết dây đỏ này à?”
“Cầu ở đền Nguyệt lão đó.” Giọng điệu Thẩm Lệ đầy vẻ chẳng biết nên làm sao, sợ anh chưa thỏa thuê vẫn muốn mua tiếp nên đành nói, “Em mệt, mình về nhà đi.”
Lục Trường Đình đón hết đồ em đang ôm trong lòng sang, để em ăn kẹo bông gòn: “Hôm khác có thời gian, chúng mình đi đền Nguyệt lão nhé.”
Lục Trường Đình nói: “Anh cũng muốn xin một cái.”
Thẩm Lệ đưa kẹo bông gòn cho anh cầm, sau đó cởi nút thắt của chiếc vòng ra: “Đưa tay đây.”
Lục Trường Đình chìa tay ra, trông Thẩm Lệ cúi đầu buộc dây đỏ cho mình, trái tim ngọt ngào như vừa ăn cả đống chocolate, mềm mại muốn tan chảy.
“Thắt dây đỏ của em thì tức là người của em đấy nhé.” Thẩm Lệ ngước mắt nhìn anh, chân thành đến mức khiến trái tim Lục Trường Đình loạn nhịp.
“Thuộc về em từ lâu rồi.” Hắn nắm tay Thẩm Lệ, mười ngón đan xen, “Chẳng lẽ em nói xong không giữ lời hả?”
“Không mà.” Thẩm Lệ nói thầm, “Khó lắm em mới xin được đó, ai dám ăn quỵt của anh.”
Lục Trường Đình ngắm sợi dây đỏ trên cổ tay, cười: “Đi nào, mình về nhà thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.