Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 113: 113: Nhưng Mà Em Chưa Tắm!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo cầm chìa khoá mở cửa vào nhà, lấy đôi dép của mình trong tủ đi vào, mùi hương trong căn nhà làm cô cảm thấy nhớ anh da diết, cô ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, đưa mắt ngắm nhìn những ánh đèn phía dưới đang dần trở nên lung linh, ánh đèn trong các toà nhà cao tầng gần đây cũng dần được bật lên, sáng rực cả khoảng không.

Mẫn có thể đang trên đường về, công việc của anh lúc nào cũng bận rộn như thế, Thảo cũng sợ sẽ làm phiền anh, cô đành kiên nhẫn chờ đợi.

*Bíp...!Bíp* Cánh cửa mở ra, Mẫn bước vào nhà, căn phòng tối om, anh đưa tay bật đèn, thắc mắc tại sao Thảo vẫn chưa đến, không biết có chuyện gì không, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, vừa đi đến ghế sofa định ngồi xuống thì nghe tiếng điện thoại đổ chuông trên bàn, Thảo nằm trên ghế đã ngủ mất từ lúc nào, Mẫn mỉm cười khẽ ngồi xuống kế bên, đưa tay vuốt những sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, xem thử vết thương trên tay một chút rồi cúi xuống hôn trộm đôi môi đỏ mọng, anh nhẹ nhàng bế cô lên đưa vào trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô rồi ra ngoài nhà bếp.

Mẫn mở tủ lạnh lấy ra một số đồ ăn mà Thảo đã mua sẵn, đeo tạp dề vào rồi nấu nướng một
A
chút, sau khi xong anh vào trong tắm rửa.

Mùi thức ăn thơm lừng từ nhà bếp phảng phất vào trong mũi, Thảo bị chiếc bụng đói làm tỉnh giấc, cô bật dậy, không biết mình đã ngủ từ lúc nào, vội vội vàng vàng xỏ dép vào rồi chạy ra ngoài, chỉ thấy một bàn ăn được dọn sẵn, cô tiến đến gần không khỏi thốt lên "Hấp dẫn quá!".


- Hấp dẫn hơn anh sao? - Mẫn vừa tắm xong, trên người chỉ có chiếc khăn tắm che đi thân dưới, anh đứng chống tay vào tường lên tiếng châm chọc.

Thảo quay mặt lại nhìn thấy vẻ không đàng hoàng của anh thì vội che hai tay lên mặt quay đi - Anh mặc đồ vào đi!
Phản ứng của Thảo làm Mẫn bật cười, anh chậm rãi tiến tới phía sau, ôm lấy eo cô, cả cơ thể nhỏ bé nằm trọn trong lồng ngực anh.

- Em nhìn nhiều vậy rồi mà vẫn còn ngại sao, vậy thì phải cho em quen với nó mới được.

Mẫn gỡ hai bàn tay Thảo ra, quay người cô lại, rồi bế cô lên đi về phòng ngủ.

- Nhưng mà em chưa tắm!
Mẫn chợt đổi hướng, tiến về phía nhà tắm - Vậy thì đi tắm!
Thảo xấu hổ giãy nảy, đá hai chân trong không khí - Để em tự đi.


Mẫn chẳng thèm để tâm đến lời cô nói, tay vẫn bế cô thật chặt, sau khi đặt cô đứng dưới vòi sen, anh điều chỉnh nước cho vừa ấm, nhìn thấy cô vẫn đứng im như tượng thì chau mày lại.

- Muốn anh cởi cho sao? - Mẫn đưa tay vào trong áo cô.

Thảo ngại ngùng đẩy anh ra ngoài - Anh đi ra đi để em tự tắm!
Mẫn cố chặn tay ở cánh cửa nhưng bị Thảo nhẫn tâm đóng lại, kẹp vào tay Mẫn, anh thốt lên một tiếng vì đau, đành bỏ tay ra với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Sau khi tắm xong vì không có đồ thay nên cô đành quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, Mẫn đang ngồi xem máy tính bảng ở ghế, Thảo làm bộ rón rén để về phòng tìm đồ thay, Mẫn thấy được bóng người bước qua thì nhếch mép cười, đặt máy tính xuống bàn và bước theo sau.

Trong khi Thảo đang lục tìm quần áo của anh, cô thấy một bộ đồ thể thảo có thể mặc, tuy người Thảo nhỏ nhưng cô cũng cao được Im62, quần áo của anh hơi dài một chút, xắn lên chắc cũng không đến nỗi nào.

Mẫn đứng đằng sau nhìn từng động tác của cô liền phì cười.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.