Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 129: 129: Anh Nhớ Em!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Ra ngoài chơi đi - Mẫn thả cô bé ra rồi hất mặt về phía ngoài, cô bé liền nhanh chân chạy đi,
Mẫn ngồi xuống cạnh Thảo, khẽ mỉm cười rồi gật đầu với Nga, anh dịu dàng vuốt tóc cô ra đằng sau, ánh mắt cưng chiều.

- Sao thế? Không vui à?
Hành động thân mật của hai người làm Nga nổi da gà, cô tự nhủ "hình như mình hơi dư thừa ở đây thì phải", Nga đứng dậy đi ra chỗ khác để trả lại không gian riêng cho hai người.

- Hai người nói chuyện nhé, em ra kia chơi một chút.

- Nga nói rồi đá lông nheo với Thảo.

Thảo cố nở nụ cười gật đầu với Nga, sau khi Nga đi rồi, Mẫn mới vòng tay qua ôm lấy eo Thảo, kéo sát cô lại gần mình, thưởng thức mùi hương trên cơ thể, Thảo đẩy anh ra, xoay đầu anh sang một bên để ngó xem thử vết thương, nó đã lành chỉ còn vài vết sẹo mờ được những sợi tóc che đi.

Gương mặt có chút giận dữ nhìn anh nói.


- Ai đã làm anh bị thương vậy?
Mẫn nhìn thấy Thảo lo lắng cho mình như vậy thì khẽ cười, hai tay nựng vào má Thảo đáp - Em!
- Em không đùa! - Mẫn còn không nghiêm túc nói chuyện khiến Thảo càng thêm bực.

- Thì anh đâu có đùa! - Mẫn tiếp tục vờn Thảo, anh hôn một cái lên đôi môi đang xị xuống của cô.

Thảo giật mình vội che miệng lại, lo sợ ngó
nghiêng xung quanh, đánh vào ngực anh một cái.

- Anh làm gì thế, nếu ai đó thấy thì sao?
Cặp lông mày đen của anh chau lại, đưa tay nâng cằm cô lên, khóe mép cong lên ra vẻ thách thức - Anh chính là muốn bị ai đó nhìn thấy
Lúc Mẫn từ xa bước vào, đã thấy hai người đàn ông ngồi phía bên kia luôn hướng mắt về phía Thảo và Nga, lâu lâu lại thì thầm với nhau gì đó rồi nở nụ cười nham hiểm, anh là muốn cho hai người đó thấy, người phụ nữ này không thể đụng vào.

Mẫn cúi xuống hôn lên cổ cô một cái thật mạnh, để lại một vết ban đỏ, hành động bất ngờ của anh làm Thảo không kịp phản ứng, anh kéo Thảo đứng dậy, ôm eo cô đi qua bàn của hai người đàn ông đó, khẽ nhếch mép cười lạnh một tiếng.

Anh đưa Thảo lên tầng hai, nơi căn phòng đỏ, Thảo biết Mẫn muốn làm gì, trong lòng lúc này vừa giận lại vừa thương anh, có chuyện gì cũng chẳng bao giờ cho cô biết, mang tiếng ở bên cạnh anh nhưng phải biết chuyện của anh từ miệng người khác, khó chịu vô cùng.

Mẫn để Thảo ngồi lệ giường, hai tay cởi bỏ áo khoác rồi đè cô nằm xuống.

Thảo lên tiếng hỏi.

- Anh không mệt sao? Thực sự anh rất mệt, nhưng anh không dám
nghỉ ngơi vì lúc nào anh cũng cảm thấy mọi thứ còn thiếu sót, phải làm cho mọi thứ thật hoàn hảo, nên khi chưa vừa ý mình, anh không thể buông xuống được.

Mẫn chỉ nằm ôm lấy cô, đầu anh dúi vào ngực cô như một đứa trẻ con làm nũng mẹ, hai mắt nhắm lại thư giãn, những phút giây được thả lỏng bản thân.

Thảo biết ở vị trí này, anh đã phải gồng mình như thế nào, có thương cảm ôm lấy anh vào lòng, tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc, SỜ vào vết sẹo phía sau lòng có chút chua xót.


- Anh nhớ em!
Câu nói của Mẫn làm trái tim Thảo lại rung động, cô tự nhủ bản thân mình phải quan tâm và yêu thương anh nhiều hơn.Thảo đẩy anh nằm ngửa ra, giành tặng anh những nụ hôn ngọt ngào từ trán, mắt, mũi, môi rồi cỔ, sau đó cởi từng nút áo của anh.

Mẫn nhìn thấy sự chủ động của Thảo thì mỉm cười đắc ý, anh đè Thảo nằm xuống, ngón tay di chuyển từ trán xuống cằm, anh nhìn vào mắt cô trêu chọc.

- Em nói thật đi em là yêu quái phương nào? Sao có thể khiến anh mê mệt đến vậy?
Thảo nghe xong thì không cầm được mà cười bật cười, đưa hai tay ôm lấy cổ Mẫn kéo xuống.

- Câu này phải là em nói mới đúng.
Mẫn nhẹ nhàng kéo khoá váy Thảo xuống, toàn bộ da thịt dần dần hiện ra trước mặt, những ngón tay của anh bắt đầu thăm thú từ trên xuống dưới một lượt, Thảo không chịu được nhột, cô bật cười, cứ uốn éo cả người.

- Anh...!Nhột quá!
Mẫn đổi lấy chiếc lông treo trên kệ xuống, lần này Thảo cảm thấy dễ chịu hơn, cô nhắm mắt tận hưởng.

Bộ dạng của Thảo làm Mẫn không thể kiềm chế được ham muốn của mình nữa, anh vứt chiếc lông sang một bên rồi đưa môi xuống mãn mê làn da mịn màng thơm tho, Thảo nhận được sự kích thích càng trở nên phóng túng hơn, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ.

Nga bên dưới đang ngồi quan sát mọi người chơi trò chơi, cô cũng am hiểu sơ sơ về những trò này nên khá hứng thú khi xem, khi quả bóng lăn vào đúng ô cô dự đoán, cô còn nhảy cẫng lên Vỗ tay vui mừng, mọi người đều theo giọng cười của cô mà ngoái lại nhìn, Nga nhận ra mình đã phản ứng thái quá thì che mặt xấu hổ rồi lui ra, cô đi qua bên trò bắn phi tiêu, cầm một vài mũi tên.


lên và nhắm, nhưng ném hết cũng chỉ trúng được vòng ngoài, cô xị mặt thở dài, cúi xuống nhặt mũi tên lên lên, bỗng có một phi tiêu phóng qua, sát ngay mặt cô, những cọng tóc mỏng bị luồng gió hất
lên khẽ tung bay trong không khí, mũi tên trúng ngay tâm vòng.

Nga ngạc nhiên quay người lại nhìn là ai vừa ném, mắt cô càng mở to hơn, cô thốt lên
- Sao lại là anh?
Vẻ hiên ngang của người đàn ông trước mặt khiến Nga chán ghét, anh ta đang mỉm cười một cách ám muội, một tay cho vào túi quần, một tay cầm chiếc phi tiêu xoay qua xoay lại, thấy biểu hiện ngạc nhiên của Nga chỉ cong miệng, nhướng nhẹ mày rồi phóng nốt chiếc phi tiêu còn lại trên tay.

"Phập"
Lại trung tâm vòng 10, anh đút bàn tay còn lại vào túi quần nhìn cô đầy thách thức, việc gặp lại anh làm cơn giận trong cô tăng lên, không phải chính anh là người đã khiến cô xuất hiện ở đây sao, Nga lườm nguýt anh ta một cái rồi bỏ đi, nhưng có vẻ Minh đã cảm thấy hứng thú với Nga rồi, người đàn ông vừa nãy ngồi ở chiếc bàn bên kia quan sát cô và Thảo chính là anh ta, thấy Nga chỉ có một mình thì bước qua, chặn trước mặt cô, giở giọng mỉa mai.

- Người đàn ông của em đâu? Lại để em đi một mình vậy?
Nga lạnh lùng đáp - Không liên quan đến anh, tránh ra!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.