Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 150: 150: Bắt Đền Anh Đấy!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo đi đến tủ lạnh lấy ra hộp thịt bò băm sẵn và ít cà chua, cô muốn nấu mì ý cho anh, giờ mà nấu cơm thì biết đến bao giờ mới được ăn, món này là món cô có thể làm nhanh nhất rồi.

Mẫn đi đến bàn ăn chống cằm quan sát từng hành động của Thảo, gương mặt tỏ ra mong đợi, cứ mỗi lần nhìn Thảo có mặt trong căn bếp là Mẫn cảm thấy ấm áp đến lạ, chắc vì đã xa mẹ quá lâu, không còn được ngồi đợi ai đứng trong bếp nấu cho mình ăn nữa nên mỗi lần nhìn thấy Thảo như vậy cảm giác thân thuộc lại ùa về.

- Xong rồi đây!
Thảo từ từ bưng đến một dĩa mì nóng hổi trước mặt anh, hương thơm cùng làn khói thoảng lên mũi, bày biện cũng khá bắt mắt đấy nhưng không biết mùi vị sẽ như thế nào thôi, Mẫn cầm đũa gắp một miếng lên miệng, anh chậm rãi nhai, nhìn Thảo mỉm cười rồi gật gật đầu.

- Anh biết em đã bỏ gì vào nên nó mới ngon không?
Mẫn nghiêng đầu nghi hoặc, đây không phải những gia vị bình thường sao.

Thảo đặt hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn
anh - Tình yêu của em đó!
Mẫn phì cười suýt thì sặc lên cả mũi, sự sến sẩm đột ngột của Thảo khiến anh khá bất ngờ, Thảo rất khi buông ra những lời nói hoa mỹ nên anh mới không nghĩ theo chiều hướng này, anh xoa đầu Thảo nói
- Vậy anh phải ăn hết mới được!

Thảo mỉm cười tự mãn, thật may vì nó hợp khẩu vị của anh, tuy Thảo không giỏi nấu ăn bằng Nga nhưng cô lại rất chịu khó học hỏi, qua vài lần đi ăn cùng nhau, sự nhanh nhạy của Thảo cũng đã đúc kết được khẩu vị của anh, những thứ vẫn rất thích và không thích.

Trông anh ăn một cách ngon.

lành thế làm cô cũng vui lây, biết mình không thể giúp anh giải quyết những khó khăn trong công việc, nhưng cô có thể giúp anh thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ vậy, lòng Thảo chợt hạnh phúc mà tủm tỉm cười.

Khi thấy Mẫn ăn xong, cô lại đứng dậy đi rót cho anh ly nước, Mẫn liền lên tiếng trêu chọc.

- Đầu bếp này được! Chốc nữa sẽ trả lương cao!
Thảo bĩu môi, đi tới đứng phía sau anh, đưa tay vuốt cằm anh ra vẻ đang quyến rũ
- E là anh phải trả bằng gương mặt đẹp trai
này mới đủ.


Mẫn cầm lấy tay cô kéo xuống, đặt Thảo ngồi trên đùi mình - Anh sẽ cho em cả thân hình nóng bỏng này luôn!
Thảo sáng mắt lên, hí hửng ôm lấy cổ anh, chỉ tay hướng về phía phòng ngủ - Đi nào!
Mẫn bật cười gõ vào trán cô một cái, từ khi nào mà cô trở nên phóng túng như vậy, chắc tại anh làm hư cô mất rồi - Em mê anh đến thế rồi sao? - Mẫn trêu chọc
Thảo gật gật đầu nghiêm túc nhìn anh - Bắt đền anh đấy!
Mẫn lắc đầu cười, anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô ngồi xuống giường, hôn lên trán cô một cái rồi nói - Em thay đồ đi anh đưa em ra ngoài.

Thảo cầm điện thoại lên xem giờ, bây giờ đã gần 8 giờ tối rồi, cô thắc mắc - Đi đâu thế anh?
Mẫn gõ nhẹ lên trán cô - Mua xe cho em!
Thảo sững người, đúng như lời Nga nói, Mẫn tính mua xe có cô thật, cô liền lắc đầu lia lịa.

- Thôi, em không muốn đâu!
- Sao thế? Em đã đi được rồi mà, chỉ cần luyện thêm một chút để lấy bằng là được thôi!
Mẫn nghĩ rằng Thảo vẫn còn chưa dám chạy xe, anh không hiểu Thảo là không muốn mua xe
bằng tiền của anh, nó không phải là số tiền nhỏ, như vậy cô sẽ cảm thấy rất áp lực, Thảo không muốn để vật chất xen vào chuyện tình cảm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.