Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 33: 33: Tôi Lo Em Lại Bị Lừa Thôi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy là buổi tối nhưng Resort vẫn còn khá đông khách đang đợi check in, đây là một trong những nơi cao cấp và đẹp nhất tại Đà Nẵng.

Thấy Thảo đang ngồi một mình thì có một anh chàng tiến tới bắt chuyện, có lẽ dáng vẻ xinh đẹp của Thảo đã thu hút được sự chú ý của anh ta.

- Chào em! Anh để quên điện thoại ở nhà, em có thể cho anh mượn tạm điện thoại một chút được không?
Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cũng tử tế, phong thái của anh ta không khác Mẫn là mấy, chỉ có vẻ điển trai là thua một chút, Thảo lịch sự đưa điện thoại cho anh ta mượn.

La Thái Mẫn nhìn một màn trước mặt thì có chút khó chịu, anh bước về phía Thảo, ôm lấy eo cô đưa mắt khiêu khích chàng thanh niên đối diện.

- Anh làm gì vậy? - Thảo bất ngờ quay lại gỡ tay Mẫn ra.

Những bàn tay anh đã nổi lên những hàng gần xanh đậm, ghì chặt nơi eo, sức lực của Thảo
không thể chống lại Mẫn được.

Chàng thanh niên hiểu ra vấn đề, đưa lại điện thoại cho Thảo và nói
- Cám ơn em, anh gọi được rồi!
Song không quên nháy mắt với Thảo một cái trước khi rời đi, La Thái Mẫn hừ lạnh, ánh mặt lạnh bằng nhìn theo chàng thanh niên đó đến khi anh ta đi khuất.


Biểu hiện lúc này của Mẫn làm Thảo nhìn anh với biểu cảm khó hiểu "không lẽ anh ta đang ghen sao?" cô khẽ cười mỉm một cái, thấy Mẫn quay lại nhìn mình, Thảo liền lên tiếng trêu chọc.

- anh là đang ghen sao?
La Thái Mẫn ghé sát vào tai Thảo, tiếng nói của anh làm cơ thể cô nhột mà co rúm lại.

- Tôi lo em lại bị lừa thôi!
Thảo hắng giọng "hừm", gương mặt xì khói nhìn Mẫn, anh vẫn cứ gợi cho cô phải nhớ lại cái đêm chết tiệt ấy sao.

Xe điện đã tới đón hai người, Thảo bước lên trước mà không thèm để tâm đến Mẫn.

Đến căn hộ, Thảo lại kinh ngạc lần hai, đúng là căn hộ cao cấp có khác thật, bên trong có đầy đủ các tiện nghi sang trọng, còn có hai phòng ngủ hướng ra biển, Thảo đi vào phòng liền nằm trên chiếc giường to và mềm mịn, cảm giác thật thoải mái biết bao, giá mà không phải đi công tác, cô sẽ nằm
ngủ nguyên một ngày trên chiếc giường này.

Nghĩ đến việc phải lấy được hợp đồng, cảm giác sung sướng lại biến mất, Thảo dùng hai tay ôm lên đầu vừa thở dài vừa lăn qua lăn lại.

La Thái Mẫn đứng dựa ở cửa, nhìn Thấy hành động của Thảo không nhịn được mà phì cười, Thảo nghe tiếng động liền bật dậy.


- Anh vào đây làm gì? - Thảo cau có nhìn Mẫn, rồi chạy vội về phía cửa, toan đóng lại.

Mẫn dùng tay chặn lại.

- Có vẻ như em không biết đói nhỉ - Mẫn châm chọc rồi nhìn xuống bụng cô.

Lúc này chiếc bụng xẹp lép của Thảo đã phản chủ, nó đã biểu tình, phát ra những âm thanh kêu cứu, Thảo xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui ra khỏi không gian này.

Mẫn thấy vậy liền bật cười - Thay đồ đi, tối đưa em đi ăn, nếu không đêm nay em ngất ra đấy tôi sẽ không chịu trách nhiệm đầu.

Nghe thấy những lời nói đầy ám muội của anh, Thảo trừng mắt nhìn Mẫn đe doạ - Anh dám!
Thảo chỉ đành nghe theo tiếng gọi của dạ dày, cô đóng cửa lại thay một chiếc váy hoa màu hồng đơn giản, chải lại đầu tóc rồi thoa chút son, xịt một chút nước hoa lên người.

Khi cô đi ra phòng khách, La Thái Mẫn đang ngồi đọc những tờ báo
được đặt sẵn trên bàn, thấy Thảo bước ra, anh buông tờ báo xuống, nhìn Thảo một cách say mê.

- Em như vậy là muốn quyết rũ tôi sao? - Ánh mắt Mẫn quét một lượt từ trên xuống dưới thân hình của Thảo.

Thảo cảm nhận được mùi của sự nguy hiểm, quay lại chạy vội vào phòng, Mẫn không khỏi bật cười đứng dậy bước theo sau.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.