Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 39: 39: Có Thể Hà Anh Cũng Vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo rót thêm một ly đưa đến bàn của Mẫn.

Nhìn thấy cô không chút lo sợ mà đi vào phòng mình, anh nhìn cô cười một cách đầy nguy hiểm, rồi kéo Thảo xuống ngồi trên đùi mình, đưa tay lên vuốt tóc cô, gương mặt đặt nơi cổ Thảo như thưởng thức hương thơm trên cơ thể.

- Em như này làm sao anh có thể làm việc đây!
Nói rồi Mẫn liền hôn lên cổ, lên vai, tay anh luồn vào trong váy, Thảo giờ mới thấy hối hận vì đã tự dâng mồi đến hang cọp, cô bật dậy muốn chạy đi nhưng vẫn có thể cho cô đi sao, anh nhấc cô lên bế tới đặt xuống giường, từ từ đặt nụ hôn lên khắp cơ thể Thảo, tay không ngừng xoa bóp thưởng thức.

- A...!đừng.

- Thảo không chịu được sự kích thích của Mẫn, không ngừng van xin.


Mẫn nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người Thảo, sau đó anh đưa tay cô đặt vào thân dưới của mình, Thảo ngại ngùng rụt tay lại, anh cầm tay cô nắm chắc ở nơi ấy, bắt đầu di chuyển.

- Tốt lắm - Mẫn nhìn Thảo cười khen ngợi, sau đó khóa môi cô bằng những cái hôn mãnh liệt, tay không ngừng thăm dò nơi nhạy cảm, Thảo cong người, run lên mỗi lần anh đi sâu vào, cảm giác khoái cực như muốn bay lên tận cung trăng, khi đã thấy đủ, dẫn đặt Thảo ngồi dậy trên người anh, để cô từ từ bao trọn anh, sau đó điều khiển Thảo theo nhịp điệu của mình.

Sau khi thỏa mãn cơn dục vọng, Thảo mệt lả nằm trên giường anh, La Thái Mẫn đắp chăn lại cho Thảo, hôn lên trán cô nói - Em ngủ đi! - La Thái Mẫn mặc lại quần áo và trở về bàn tiếp tục làm
việc.

Thảo nhìn anh với ánh mắt khâm phục hỏi.

- Anh không ngủ sao?
La Thái Mẫn chỉ quay lại mỉm cười đáp - Một ngày anh ngủ 5 tiếng là đủ!
Tại sao Mẫn lại phải cố gắng như vậy, dù anh có mắc sai lầm gì thì với địa vị của anh chắc chắn không ai dám trách móc, gia đình anh chính là cổ đông lớn nhất của công ty, bố anh chính là chủ tịch, nhưng với Mẫn, điều đó chính là áp lực, anh luôn cho rằng, ở vị trí càng cao thì trách nhiệm càng lớn, vì vậy anh luôn cố gắng không để xảy ra bất kì sai sót nào, để không một ai có thể lên tiếng nói xấu sau lưng anh, chỉ cần nhìn cách anh luôn sử dụng bao kỷ mỗi lần làm chuyện đó là có thể biết được tính cách cẩn thận trong từng hành động của anh như nào.

Thảo cuộn tròn mình trên chiếc giường mềm mại, ngắm nhìn những ánh đèn lung linh của những toà nhà ven biển, giờ này có lẽ mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, cô lên tiếng hỏi Mẫn.

- Anh làm thế nào mà có thể kiến Hà Anh đồng ý kí hợp đồng nhanh như vậy? "
Thảo nghĩ thật sự khó có cô gái nào có thể từ chối Mẫn, nếu anh có hứng thú với một ai thì người đó sẽ tự nguyện mà lao vào bẫy của anh.


Có thể Hà Anh cũng vậy.

La Thái Mẫn không quay lại chỉ vừa xem tài liệu vừa đáp lại
- Anh doạ cô ta một chút! Thảo kinh ngạc quay người lại.

- Anh doạ như thế nào?
Cô không nghĩ anh sẽ làm những việc hiểm ác như giới xã hội đen chứ.

Thấy giọng điệu lo sợ của Thảo, Mẫn bật cười.

- Nếu cô ta không kí hợp đồng với công ty chúng ta, cô ta sẽ là người thiệt hơn, em nghĩ có phải không?
- À...ừm!

Vậy là không như cô nghĩ, Thảo lại tự hỏi, rốt cuộc Mẫn xem cô là gì? Là tình nhân bên cạnh để thoả mãn thú tính hay một chút gì đó có cảm tình Với cô? Thảo không dám hỏi anh, bởi vì cô sợ sẽ nhận được câu trả lời khiến trái tim tổn thương, đã lâu rồi nó mới mở cửa một lần nữ, nhưng lại chọn rung động trước người đàn ông bá đạo này.

Thảo biết mình thật ngu ngốc, rằng mối quan hệ như này sẽ chẳng đi đến đầu nhưng cơ thể của cô lại không nghe theo sự điều khiển của lí trí, bất chấp mà vui sướng khi ở bên cạnh Mẫn.

Sáng hôm sau Mẫn và Thảo bay về lại Sài Gòn, cô vội trở về nhà thay trang phục rồi đến công ty làm việc.

Tin tức giám đốc đưa Thảo đi công tác đã lan truyền cả công ty đều biết, nhưng theo cách hiểu của mọi người thì vì thời gian gấp gáp nên giám đốc cần phải đích thân tới đó để đảm bảo hợp đồng được kí kết thuận lợi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.