Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 89: 89: Lâu Quá Không Gặp Anh Vẫn Khoẻ Chứ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo ngạc nhiên mở to mắt nhìn Phúc, tại sao nó lại hỏi như thế, như kiểu biết được mọi chuyện vậy, Thảo lắc lắc đầu.

- Ép buộc gì chứ, thôi được rồi, đó là giám đốc của tao, lúc đó tao có chút rắc rối với anh ta nhưng giờ hết rồi nên mày đừng nhắc lại nữa, kẻo bố tao biết được lại lo lắng.

- Ừ vậy thì tốt!Vì tính của mày quá tốt bụng nên tạo chỉ lo mày bị lợi dụng thôi! - Phúc ra về châm trọc.

Thảo đưa mắt lườm nguýt Phúc một cái - Biết vậy thì lo mà trân quý người bạn này đi nha!
Khoảng 10 phút sau thì Nga về
- Hai bọn mày nói chuyện gì mà tình cảm thế! - Nga vừa mở cửa vào liền lên tiếng.

- Có gì đâu, tao đang nói nó phải biết trân trọng người bạn tốt như tao thôi, đúng không Nga?
- Ừ đúng rồi, không trân trọng thì không có đùi gà ăn đâu nhé!

Cả ba cùng phá lên cười, vài phút sau thì bố Thảo về, đợt này đặt được nhiều mẫu mã đẹp nên ông có vẻ yên tâm, mọi người cùng có bữa trưa cực kì vui vẻ, bố Thảo hỏi thăm về công việc của Phúc rồi của Nga, và khi nghe Thảo khoe sắp được đi công tác ngoài Hà Nội, ông rất vui mừng, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng Thảo biết bố đã tự hào biết nhường nào, cũng không phải lo lắng nhiều cho cô nữa, nhưng Thảo lại có chút buồn, cô biết vì công việc này mà bản thân đã phải đánh đổi những gì, có lẽ cô cần một lần nói chuyện rõ ràng với La Thái Mẫn.

.

Vì buổi tối bố phải lên xe trở về quê nên buổi chiều Thảo dẫn bố đi trung tâm thương mại để mua sắm một chút.

- Thôi bố đã nói không cần mua rồi mà, bố mẹ có thiếu gì đâu mà tốn tiền làm gì!
- Bố này, giờ con đi làm kiếm được tiền rồi mà, tuy không nhiều nhưng vẫn mua được chút quà cho bố mẹ chứ!
Thảo cầm chiếc áo khoác lên ướm vào người bố, thời tiết bây giờ đang vào đông, không khí lạnh đã tràn về, bố mẹ cô lại phải dọn hàng từ sáng Sớm đến tối muộn mới về nhà, nên Thảo muốn mua cho bố mẹ một chiếc áo ấm.

- Đẹp lắm bố, lấy chiếc này nhé!
BỐ Thảo nhìn trong gương cũng gật gù hài lòng nhưng khi lật ra thấy giá tiền, 2 triệu 300 ngàn, ông sửng sốt nhanh chóng cởi ra, Thảo thấy vậy thì xị mặt cầm lấy áo khoác ôm vào người.


- Đẹp mà, con có tiền bố yên tâm!
Thảo nhanh chân đến quầy thanh toán rồi kéo bố qua cửa hàng thời trang nữ để chọn áo cho mẹ, không cho bố cơ hội từ chối, cô đi qua đi lại một vòng, cuối cùng cũng nhìn trúng một chiếc khá ưng ý, khi định cầm lấy thì...!Một bàn tay khác cũng đang cầm vào chiếc áo, tuy miễn cưỡng nhưng Thảo vẫn lễ phép nhường cho người phụ nữ bên cạnh.

- Dạ cô xem đi ạ!
- Thôi cháu trước xem đi - Người phụ nữ mỉm cười hiền từ, nhường lại cho Thảo.

Khi bố Thảo bước đến gần, động tác của ông chợt dừng lại, gương mặt như đóng băng, người phụ nữ đối diện cũng vậy, cả hai im lặng nhìn nhau, sau vài giây người phụ nữ mới mỉm cười lên tiếng.

- Lâu quá không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?
Thảo ngạc nhiên nhìn qua bố, ông tỏ vẻ lúng túng, cười trừ một cái rồi đáp.

- Ừ anh vẫn khoẻ! Thảo nghĩ chắc đây là người quen của bố rồi,
cô tươi cười cúi chào người phụ nữ.

- Dạ cháu chào cô, cháu là con gái bố Hùng ạ!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.