Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 11-1: Bí mật (1)



Thời gian là một thứ vô cùng kỳ diệu. Khi đang trải qua thì nó chậm như ốc sên, quay lại nhìn thì nó lại vụt nhanh như sao băng.

Tô Khởi cảm thấy, trong rất nhiều lúc ngủ gà ngủ gật trong giờ học, thời gian cứ như dừng lại, chuông hết tiết đáng ghét kia cứ như một thế kỷ sau mới từ từ vang lên. Mỗi ngày đi học đều dài vô tận, từng tiết học như những chiếc xe lửa không nhìn thấy điểm kết thúc. Thứ Hai nào cũng mang tâm tình chờ đợi chiều thứ Sáu, như tuyệt vọng chờ đợi chim di trú quay về trong mùa đông.

Nhưng kỳ nghỉ hè vừa qua, là học sinh lớp Chín, Tô Khởi bỗng nhiên phát hiện lớp Sáu lớp Bảy tựa như một dòng nước chảy qua trong chớp mắt.

Lần đầu tiên mặc đồng phục bước vào trường, khoảnh khắc nghe thấy học sinh lớp lớn nói: "Wow, mấy đứa em trai em gái đến rồi" như mới xảy ra ngày hôm qua. Trong nháy mắt, họ đã trở thành các anh các chị lớp 9 rồi.

Tô Khởi đi trong trường không cần sợ hãi lo lắng nữa. Cô thong dong, tự đắc, vô cùng tự tại, nhìn nhìn bộ dạng ngơ ngác của học sinh lớp dưới, trong lòng không khỏi cảm thán: à, tính tình trẻ con của học sinh tiểu học vẫn còn đó, ngốc xít.

Cô vừa nghĩ ngợi như thế vừa ăn bánh Lonely God, đi từ căn tin về với Phó Thiến. Mấy học sinh lớp 6 chung quanh họ đang chạy qua chạy lại cười đùa.

"Nhóc con." Cô nói.

Phó Thiến: "Cậu chẳng lớn hơn lắm đâu, biết không hả?"

Tô Khởi bước lên toà nhà, vừa liếc mắt đã thấy mấy học sinh nằm nhoài ra lan can.

Lương Thuỷ cũng ở đó.

Tim cô bỗng yên tĩnh một giây.

Lớp Tô Khởi đã học ở phòng này ba năm rồi, cầu thang toà nhà này là cầu thang bậc rỗng, song song với hành lang của của lớp 9/1.

Tô Khởi lên lầu bốn thì lập tức nhìn thấy Lương Thuỷ.

Cậu ghé vào lan can, đôi tay thoải mái đặt lên thanh chắn. Ngón tay rất dài nhưng cứ lộn xộn không chịu nằm yên. Sườn mặt lộ ra rõ ràng, tóc phủ trên lông mi. Hàng mi đen dài rũ xuống, nhìn dưới lầu.

Không biết lúc này do ánh mặt trời quá chói hay vì lý do khác mà cô cảm thấy cả người Lương Thuỷ đều sáng bừng lên. Vừa rồi ở dưới lầu đứng xa như thế, cô chỉ liếc mắt một cái thì đã nhận ra cậu giữa nhiều người.

Tô Khởi nhai bánh, trong lòng nghĩ, lúc nãy dưới lầu mình bước ngang qua ấy, cậu ấy có thấy mình không nhỉ.

Nhưng mà —— cô vô thức sờ sờ đỉnh đầu mình —— chắc là không có gì đẹp cả.

Cầu thang và lớp học tạo thành một góc hành lang hình chữ L. Tô Khởi cũng nằm bò ra lan can. Hình như Lương Thuỷ cảm thấy ánh nhìn của cô, nên đôi mắt hướng về phía cô.

Tim cô khẽ đập nhanh, như cơn gió nhẹ thổi qua mặt nước.

Lương Thuỷ chỉ nhìn cô như bình thường rồi lại dời ánh mắt. Dưới lầu có người của đội thể dục đi ngang qua, khoé miệng cậu bỗng nhiên nhếch lên, nở nụ cười, huýt sáo vang dội xuống phía dưới.

Người phía dưới ngẩng đầu lên, chào hỏi: "Ấy! Anh Thuỷ!".

Tại sao trước kia không phát hiện ra tiếng huýt sáo của cậu rất êm tai nhỉ.

Tô Khởi như đang suy tư điều gì, vừa không chú ý một cái thì miếng bánh Lonely God trên tay rơi xuống đất.

Cô nhặt lên lại, cảm thấy tiếc. Nếu không phải xung quanh có người thì cô đã ăn luôn rồi.

Mắt cô bỗng đảo tới đảo lui, đi đến phía sau Lương Thuỷ. Lương Thuỷ đang nghiêng người nói chuyện với bạn, liếc nhìn thấy Tô Khởi, nhìn cô một chút. Tô Khởi đưa miếng bánh đến miệng cậu: "A——"

Lương Thuỷ nhất thời chưa phản ứng kịp, thế nhưng vô thức ngoan ngoãn thò đầu qua, mở miệng ăn miếng bánh của cô.

Tô Khởi cười gian, quay người đi.

Lương Thuỷ nói được một nửa, miệng đang nhai bánh, bỗng nhận ra hành động của cô khác thường, nhíu mày, mơ hồ hỏi: "Có phải rớt xuống đất rồi không?"

Tô Khởi cất bước chạy ngay. Lương Thuỷ nhanh chóng nhổ bánh trong miệng ra giấy rồi vò lại thành một cục, đưa tay ném, chuẩn xác trúng ngay vào thái dương của Tô Khởi.

Cậu cười ha hả, "Này thì chạy."

Tô Khởi nhặt cục giấy lên, trừng mắt liếc cậu một cái. Lúc quay đầu đi thì nụ cười trong vô thức tươi hơn nữa, suýt nữa là cười ra tiếng. Cô vào lớp học, tung tăng bỏ cục giấy vào thùng rác.

Chuông vào học vang lên, tâm trạng cô quả thực rất tốt, trở về chỗ ngồi.

Đến tiết Lịch Sử, Tô Khởi đã xem sách Lịch sử như sách truyện kể nên đọc xong từ lâu rồi, không còn hứng thú với lời giảng của giáo viên nhiều như vậy nữa.

Cô thất thần, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Ngoài cửa sổ có bạn nam lớp bên cạnh đi ngang qua, hát nhạc của Châu Kiệt Luân: "Vô tình, bất giác, một tiết học trôi qua....[1]"

[1] Bạn này bắt chước đoạn "vô tình, bất giác..." trong bài "Cơn gió lốc" của Châu Kiệt Luân.

Trong lớp vang lên tiếng cười.

Tô Khởi quay đầu nhìn bên ngoài. Chùm tóc đuôi ngựa vừa dày vừa dài của cô vung lên, Lương Thuỷ ngồi phía sau xuýt xoa một tiếng.

Tô Khởi nhanh chóng quay đầu lại, thì chùm tóc đuôi ngựa của cô lại đánh vào mặt Lương Thuỷ lần nữa.

"....." Lương Thuỷ hơi hé miệng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt như muốn chém chết cô.

Tô Khởi le lưỡi với cậu, quay đầu lại.

Chưa đến ba giây, tóc bị người ta kéo, cô đột nhiên ngửa đầu: "A!"

Giáo viên đang giảng bài bỗng ngẩng đầu lên. Tô Khởi nhanh chóng ngậm miệng, cúi đầu. Giáo viên tiếp tục giảng bài. Tô Khởi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lương Thuỷ, tức giận nhích ghế lên phía trước, phân rõ ranh giới với cậu.

Nào ngờ chân Lương Thuỷ rất dài, hai chân đều để phía trên thanh chắn dưới ghế cô. Cô dịch chuyển ghế, sức lực của Lương Thuỷ giữ ghế lại, theo quán tính giẫm về phía trước.

"Két——" tiếng ghế cọ sát với sàn nhà vang lớn, Tô Khởi và ghế cùng trượt về phía trước, ngực đụng "đùng" một cái vào bàn học.

Cô trở thành nhân bánh kẹp giữa ghế ngồi và bàn học.

Giáo viên lại ngẩng đầu lên lần nữa.

Cả lớp đều nhìn sang.

Mặt Tô Khởi đỏ bừng, căm hận quay đầu nhìn Lương Thuỷ.

Lương Thuỷ nhún vai, bày ra bộ dạng "sorry nha".

Tô Khởi chỉnh lại ghế xong thì cúi đầu đọc sách. Không biết qua bao lâu, lưng bị người ta chọc chọc, bả vai cô run lên, không để ý đến cậu. Cậu lại chọc một lát, bả vai cô lại run lên, vẫn không để ý đến cậu.

Cậu không chọc nữa. Tô Khởi giận không chịu được.

Nhưng vài ba giây sau, cây bút kia lại đụng vào lưng cô, nhẹ nhàng vẽ ba nét trên lưng cô, bút cọ cọ trên áo đồng phục làm cô ngứa ngứa. Ba nét kia là một mặt cười.

^___^

Tô Khởi mềm lòng, hơi quay đầu lại. Lương Thuỷ nghiêng đầu, một bên vai dựa sát vào mặt bàn, nhìn cô, hạ mi xuống —— bàn tay cậu ở dưới bàn muốn đưa thứ gì đó cho cô.

Tô Khởi từ từ ngồi lại, một bên nhìn chằm chằm giáo viên, một bên lén đưa tay ra sau lưng, sờ đến phía dưới bàn, bỗng chạm trúng ngón tay cậu, lạnh lạnh, trơn nhẵn, tim cô không hiểu sao lại căng thẳng. Giây tiếp theo, Lương Thuỷ nhanh chóng bỏ đồ vào tay cô.

Cô rút tay lại thì thấy là một túi nhỏ kẹo Sugus đủ màu. Tô Khởi từng ăn kẹo này rồi, ngậm trong miệng thì hoà tan như nước trái cây. Vừa nhìn thấy cục màu vàng vị chanh thì miệng cô đã thấy chua hết cả lên.

Nhịn không nổi mà.

Cô nhân lúc giáo viên cầm tài liệu đi trên hành lang lớp thì lén mở túi kẹo, lấy một viên màu vàng, xé bao kẹo ra.

Cô giả vờ làm rơi bút chì, cúi người nhặt, nhân cơ hội bỏ kẹo vào miệng, sau đó ngẩng đầu lên từ dưới bàn, lập tức đón nhận ánh mắt của giáo viên Lịch sử.

Tô Khởi: "......."

Ừm, vị chanh đang hoà tan trong miệng.

Giáo viên Lịch sử: "Tô Khởi, lên bục đứng, đem theo kẹo của em luôn."

Tô Khởi cúi đầu, cầm theo túi kẹo đi lên bục.

Giáo viên Lịch sử bỏ sách xuống, khoanh tay: "Đứng trên bục này ăn hết túi kẹo, ăn xong rồi về chỗ."

Tô Khởi nhìn giáo viên cười xấu hổ, nhưng giáo viên không mềm lòng. Cô đỏ mặt, lấy một viên ra, mới vừa xé vỏ kẹo thì thoáng thấy Lương Thuỷ đang ngồi cười ở dưới. Cô bỗng nói: "Thưa cô, kẹo là Lương Thuỷ mới cho em ạ."

Cả lớp cùng quay đầu.

Lương Thuỷ hơi trừng mắt nhìn cô, bộ dạng không thể tin nổi là cô lại kéo mình xuống nước.

Cô giáo: "Phải vậy không? Lương Thuỷ?"

Lương Thuỷ không phủ nhận.

Cô giáo: "Em cũng lên đây đứng cho tôi!"

Lương Thuỷ không kháng nghị, gãi gãi đầu, bất đắc dĩ đứng dậy, còn dậm dậm chân để ống quần rớt xuống. Cậu đi đến bục, nhìn giáo viên một cái.

"Ăn nhanh lên đi, đừng làm chậm trễ thời gian học của các bạn."

Lương Thuỷ quay đầu nhìn kẻ phạm tội Tô Khởi gây hoạ cho mình, rõ ràng rất bình tĩnh. Dù sao thì đây đúng là những gì Tô Khởi sẽ làm, cậu cũng không thấy ngạc nhiên.

Cô cũng không thấy áy náy chút nào.

Hai người nhìn nhau một chút, im lặng xé vỏ kẹo, cho kẹo vào miệng.

Lương Thuỷ nhướn nhướn mày, bày ra bộ dạng "Ừm, đúng là ăn ngon thật".

Ở hàng trước có mấy bạn cười lên.

Một túi kẹo chỉ có bảy, tám viên, hai người một nửa, rất nhanh đã ăn xong.

Tô Khởi ăn đến viên thứ ba, nhìn bộ dạng nghiêm túc hưởng thụ kia của Lương Thuỷ, bỗng nhiên không nhịn nổi, quay đầu đi chỗ khác cười một chút, rồi lại điều chỉnh nét mặt rất nhanh.

Nhưng giáo viên vẫn thấy được, nói: "Buồn cười thế à, ra ngoài lớp đứng cười cho tôi!"

Tô Khởi: "......"

Lương Thuỷ liếc Tô Khởi, vẻ mặt thể hiện ý "được việc thì ít hỏng việc thì nhiều", xoay người đi ra ngoài lớp.

Hai người một cao một thấp đứng phạt ngoài hành lang.

Lương Thuỷ nhìn cầu thang trước mặt, nói: "Tô Thất Thất, cậu lấy oán trả ơn, tớ cho cậu ăn, cậu lại kéo tớ xuống nước."

Tô Khởi nói: "Tớ chỉ nói sự thật thôi, vốn dĩ là cậu cho tớ mà."

Lương Thuỷ nói: "Cậu đợi đó cho tớ."

Bên cạnh xuất hiện cái bóng, giáo viên Lịch sử đang đứng phía sau.

"Đứng phạt còn nói chuyện hả?!" Giáo viên quả thực không chịu được nữa, chỉ tay vào bậc thang, nói: "Lương Thuỷ, em đến đó đứng cho tôi."

"......" Lương Thuỷ hiểu ý cô là gì, gãi gãi đầu, bước đến bậc thang. Nửa lòng bàn chân trước đứng trên bậc thang, nửa lòng bàn chân sau để lơ lửng, người lắc lư một chút rồi lại đứng vững vàng.

Tô Khởi nhìn thấy cậu đứng như thế, nhịn không được muốn xin giúp cậu: "Cô ơi, thật ra....."

Cô giáo quay đầu: "Em cũng đứng giống em ấy luôn."

Tô Khởi: "......."

Lúc này thì Lương Thuỷ mở miệng: "Cô ơi, bạn ấy là con gái, không đứng vững được."

Giáo viên không chút nể nang: "Đứng hết tiết cho tôi!" Nói xong thì vào lớp.

Tô Khởi không nói lời nào, nửa bàn chân đặt lên cầu thang, đứng phạt.

Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn cầu thang, đứng trên bậc thang bằng nửa lòng bàn chân.

Ban đầu Tô Khởi còn nghĩ đứng thì đứng không việc gì phải căng, nhưng dần dần bắt đầu cố hết sức. Cô không biết còn bao lâu mới hết tiết, chính giữa lòng bàn chân cô ngày càng đau, sau lưng đổ rất nhiều mồ hôi.

Căng quá rồi, nhịn không nổi nữa.

Cơ thể cô hơi ngã về phía trước, nghĩ muốn di chuyển để giảm bớt trọng tâm một chút. Lương Thuỷ đột ngột đưa tay qua, đầu ngón tay móc vào bàn tay cô. Tô Khởi ngạc nhiên, cậu đã chắm chặt tay cô, tạo một lực đỡ người cô lại.

Tô Khởi được bàn tay cậu giữ lại, áp lực dưới chân bỗng chốc giảm bớt.

Cô hơi hơi quay đầu nhìn Lương Thuỷ. Cậu nhìn về cầu thang phía trước, sườn mặt bình thản mà lạnh lùng, cứ như người chẳng có chuyện gì. Nhưng tay cô và tay cậu đang nắm chặt, cô có thể cảm giác được tay cậu khẽ rung vì tạo ra lực, một sức lực rất mạnh ngừng giữ cô lại, chống đỡ cho cô.

Tô Khởi chớp đôi mắt, nhìn về phía trước. Cô thấy hơi nóng, tay cậu quá nóng, vừa nóng hầm hập vừa mạnh mẽ. Luồng nhiệt đó truyền từ lòng bàn tay thẳng đến trái tim. Nóng quá đi, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, trái tim sắp sôi sùng sục luôn rồi.

Lạ thật, hồi nhỏ đâu thấy thế này đâu.

Ánh mặt trời đang chói loà, gió đang thổi, cô giáo đang giảng về Tần Thuỷ Hoàng.

Thế giới yên tĩnh quá.

Tim cô đang đập thình thịch. Đến khi có tiếng "renggg", chuông hết tiết rốt cuộc cũng vang lên.

Lương Thuỷ từ từ thả lỏng người, bước xuống một bậc thang, tay vẫn đang chống giúp cô, hỏi: "Chân tê chưa?"

Tô Khởi nắng tay cậu, quay đầu lại, lắc lắc chân một chút: "Không có."

"Vậy được rồi." Cậu bỏ tay cô ra, quay về lớp. Vừa đi vừa vô thức lắc lắc cánh tay đau nhức.

Cô vẫn đứng tại chỗ, đầu trống rỗng, mấy giây trôi qua cũng chưa có phản ứng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.