Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 123



Nhưng thật ra, Minh Vũ cũng không bình thản như bề ngoài cậu ấy thể hiện. Sớm hôm sau tôi thức dậy, phát hiện Minh Vũ đã ngồi cạnh cửa sổ phòng khách từ khi nào, ly cafe để kế bên giờ lạnh ngắt.

"Không ngủ được hả cậu?"

Minh Vũ hơi đờ đẫn, chốc sau mới nói: "Hồi năm thứ hai, có lần tớ nhận được đồ chuyển phát là một con búp bê bị xé tan tành, tối qua không biết sao tớ lại nằm mơ thấy con búp bê ấy, hoảng quá thế là tỉnh giấc luôn."

Tôi ngồi khoanh chân dưới thảm kế bên cậu ấy, tựa đầu lên đùi cậu ấy: "Xin lỗi, là tớ sai rồi."

"Cậu đừng nói bậy." Minh Vũ đẩy đầu tôi lên, "Bảo ai sai thì kiểu gì cũng là Khâu Hàng sai, hồi đó không công khai thì đâu có mấy chuyện này." Tôi ngả đầu sang lại, cười bảo: "Cậu nói lý tí đi."

Minh Vũ cũng bật cười, thủ thỉ với tôi: "Nếu ban đầu dũng cảm hơn, có cảm giác an toàn hơn, thì anh ấy không phải tính đến chuyện công khai, có khi là lỗi của mình tớ mới đúng..."

Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: "Còn nữa, hai cậu thật sự không ở nhà kia của Khâu Hàng à? Tớ biết là Niệm Từ nghe chuyện hai năm nay Khâu Hàng không có phim đóng, muốn bọn tớ để thuê kiếm tiền, dễ trang trải cho cuộc sống. Nhưng thật sự không đến nỗi đâu, anh ấy vẫn còn lãi ngân hàng, hai người bọn tớ cũng không chi tiêu mấy, tiền học lên cũng sắp được cấp rồi. Tớ còn kiếm được một chỗ dạy thêm tiếng Anh, lương cũng ổn lắm, dư sức nuôi anh ấy."

Tôi cười mà thấy lòng nở hoa, chịu nói ra câu "Người sai có khi là tớ", còn đòi đi làm kiếm tiền nuôi bạn trai, Phương Minh Vũ ba năm nay thật sự đã trở thành bà chúa Phương rồi.

Yên tâm được một chút, tôi mới bảo cậu ấy: "Cái này cứ nghe Niệm Từ đã, hai bọn tớ đủ trả tiền thuê, cậu ấy đi mất thì bên đàn chị cậu ấy còn nửa năm hợp đồng, cũng khó tìm người thuê mỗi cái phòng."

"Ừ, thế đành vậy." Minh Vũ gật đầu, "Tớ hiểu rồi."

Bụng đang canh cánh, tôi không ăn sáng với hai bạn mà đi toà soạn luôn, đứng canh trước cửa phòng Triệu Khách chờ ông ấy vào.

Tình cờ lại đúng lúc người bên phòng chế bản tới đưa bìa mẫu của kỳ tiếp theo, thấy cửa đóng, mới bảo tôi: "Chút nữa em đưa cho tổng biên tập giúp nhé, anh có chuyện."

Tôi gật đầu cầm lấy, theo phản ứng liếc qua trang bìa, bỗng thần người ra. "Ở đây làm gì?" Triệu Khánh vừa rẽ ra từ cửa thang máy. "... Đợi anh ạ." "Vào đi."

Ông ấy mở của phòng, tôi rụt rè theo vào.

Trên tay Triệu Khách là một phần bánh cuộn trứng và sữa đậu nành, ông ấy nhìn tôi một cái, đẩy cho tôi: "Cô ăn sáng chưa?" "Em ăn rồi..."

Ông ấy ngồi xuống, vô thức quờ tay tìm thuốc lá, nhìn tôi xong lại thu tay lại: "Có chuyện gì?"

Tôi cúi đầu: "Hôm qua Thạch Kiện gọi điện cho em, nói là mấy hôm nữa họ sẽ ra tin tiếp." "Tôi biết."

Tôi thắc mắc nhìn ông ấy.

"Hôm qua tôi có gọi điện cho Cao Minh, chắc là đã thuyết phục xong Thạch Kiện không cắt hợp đồng nữa, nhưng bản thảo bị tuồn ra, họ cũng phải tỏ thái độ chút." Đơn giản thế thôi á? Chuyện tôi tưởng như trời sắp sập xuống tới nơi, hoá ra chỉ là người ta xào thêm nhiệt cho câu chuyện? Rất nhiều lời định nói thế là đều nghẹn hết lại trong ngực.

Vừa đứng lên định đi ra, Triệu Khách bỗng nói một câu: "Đồ của mình chú ý giữ cho kĩ, không nếu có rắc rối gì thì tự mình phải lãnh." Tôi sững sờ, quay người lại: "Anh biết ai là người tuồn bài viết đó ra đúng không?"

Triệu Khách không đáp.

Hôm qua tạp chí mới phát hành, dù có scan lại cũng không nhanh thế được, hơn nữa vừa tung lên là đã gây chú ý, đâu ra mà tình cờ vậy.

Hơn nữa, bản bị tung ra là bản đã biên tập.

Tôi nhìn ông ấy: "Anh tra rồi?"

"Có gì mà phải tra?" Triệu Khách bật cười: "Không phải cô cũng biết là ai à? Sau này cô đề phòng là được." Làm sao mà phòng!

Tôi dù có không hiểu chuyện xã hội tới đâu đi nữa, liên kết các việc lại thì cũng đoán được là ai làm.

Có thể rút ruột bản đã biên tập chỉ có thể là người bên tổ tôi và bên in ấn, lại còn phát hiện ngay được điểm không ổn thoả trong đó để tung lên mạng và dẫn dắt dư luận, không phải dân trong nghề khó mà làm. Hơn nữa, anh ta không chỉ đánh cắp mỗi bài phỏng vấn đó, hôm qua chỉ đúng lúc đi họp là tôi không giữ quyển sổ nhật ký bên mình, mà khi ấy người còn lại trong phòng chỉ có mình Tư Kỳ.

Hộc tủ trong các bàn làm việc kiểu cũ thật ra không khó mở, đã có ý đồ thì rất dễ tìm được chìa khác từa tựa thể để mở ra. Con người này thật sự quá đáng lắm rồi.

"Vậy chuyện này anh định sẽ xử lý thế nào?"

"Xử lý thế nào là thế nào?" Triệu Khách cười, "Cô còn cho là chuyện chưa đủ lớn à?"

Tôi nhìn Triệu Khách, nói rõ ràng từng chữ một: "Hôm qua anh ta còn lén chụp hình nhật ký của em đăng lên mạng." "Cô nói là chuyện của Khâu Hàng?" Triệu Khách im lặng chốc lát, hỏi: "Có chứng cứ không?"

"Lúc đó chỉ có mình anh ta trong phòng..." "Đây không phải chứng cứ."

"Nhưng..."

"Bản thảo ai tuồn ra còn tra được, chuyện nhật ký chỉ có mỗi lời cô nói, không có tác dụng."

"Người khác không thể nào đụng được vào hai thứ đó, anh ta làm vậy là không đúng!"

"Vậy cô muốn làm sao?" Triệu Khách nhìn tôi, "Ghi lỗi của cậu ta? Trừ điểm? Hay đuổi việc?"...

Tôi không rõ... Tôi chỉ biết anh ta làm không đúng.

"Chuyện kiểu này muốn tra cũng tốn nhiều thời gian công sức. Tuy là trên mạng giờ có ầm ĩ đó, nhưng danh tiếng của cô cũng nổi hơn." "Em không muốn nổi tiếng theo kiểu đó."

Triệu Khách làm thinh một hồi: "Chuyện bản thảo tôi chỉ có thể cảnh cáo cậu ta, cô phải tự mình mà chú ý. Còn việc cô nói cậu ta lấy nhật ký của cô không có chứng cứ gì, tôi không thể vì chuyện như vậy mà đi tra xét nhân viên của mình." Cố kiên nhẫn nói mấy câu an ủi tôi xong, tự nhiên ông ấy lại phì cười, 

"Hơn nữa tôi thấy mấy tấm hình đó bị tuồn ra cũng chưa chắc đã không tốt."

Sao cơ?

Triệu Khách bắt đầu chán nói dông dài: "Cứ đợi mà xem."

Tôi chựng lại một thoáng, nhìn thẳng vào ông ấy: "Anh đã biết từ sớm là bài phỏng vấn của em in ra sẽ gặp dư luận giống như bây giờ đúng không?" Tay Triệu Khách sựng lại. "Người có thể phỏng vấn Thạch Kiện đông như thế, không nhất thiết phải chọn em. Hơn nữa hôm đó trước khi em vào phỏng vấn, anh còn nói với em những lời kia, khiến em biết rõ bài viết của mình sẽ ảnh hưởng tới bát cơm của anh ta, dẫn dắt em nhấn mạnh hơn khi viết."

"Cô nghĩ nhiều rồi."

"Tuy "bạo" thành mất kiểm soát như hiện tại là vô tình, nhưng vốn anh cũng định để bài phỏng vấn này gây ra tranh cãi và thảo luận đúng không?" Còn có Cao Minh, hôm qua anh mới liên lạc với Cao Minh à? Hay người chủ động liên lạc thực ra chính là Cao Minh?

Cái "chiêu quen thuộc" này, anh mới là người ở sau đổi đường quyền đúng không? Những câu này, tôi không hỏi ra miệng được.

Triệu Khách còn chẳng đáp câu đầu của tôi, hệt như chán chẳng buồn nói tiếp, từ hộc bàn rút ra một tờ hợp đồng đẩy cho tôi: "Hợp đồng chính thức ký xong rồi, tháng sau cô chính thức vào biên chế, hôm nay cô xuống nhân sự làm thủ tục đi."

Tôi đứng y nguyên tại chỗ, ông ấy nhướng mắt: "Còn việc gì nữa?"

Tôi nghĩ một thoáng, đưa trang bìa mẫu cầm trên tay nãy giờ cho ông ấy, "Bên nhà in vừa đưa qua xong." Ông ấy nhìn lướt qua: "Để đó đi."

Tôi hỏi: "Tại sao anh vẫn cho kiến trúc sư mà Tư Kỳ phỏng vấn lên bìa?"

Triệu Khách biết thừa đây là một bài PR kinh doanh ngầm, những chi tiết lịch sử có nhắc đến trong bài cực lỏng lẻo, đọc kĩ là lòi đuôi ngay, vậy mà vẫn chọn đưa làm trang bìa. Hơn nữa tốc độ còn như tên lửa, hôm qua họp mới bị chặn, hôm nay đã nhảy tót lên bìa mẫu rồi.

Hẳn là Tư Kỳ đã làm sẵn bìa từ trước, do đâu mà anh ta dám chắc chắn là mình có thể thuyết phục Triệu Khách chứ?

Triệu Khách nhìn cảnh vườn Tô Châu in trên bìa mẫu, phân vân một thoáng, rốt cuộc vẫn giải thích: "Đã nói cậu ta sửa cách viết lại rồi, chủ yếu sẽ nói về việc quay lại với cách sống truyền thống, không nói mấy cái lịch sử ba lăng nhăng nữa."

"Nhưng nó vẫn là quảng cáo."

Triệu Khách bất chợt cười thành tiếng: "Quảng cáo thì sao? Quảng cáo thì không được lên tạp chí?"

"... Ít nhất không thể lấy làm bìa, anh biết bìa của Kinh Khách quan trọng thế nào mà." Bìa tạp chí của chúng tôi là ngọn cờ đầu cho bao người đọc tiếp cận văn hoá, sẽ ảnh hưởng đến cách bao nhiêu người nhìn về văn hoá.

Khoé môi của Triệu Khách vẫn nhếch lên: "Thế thì sao?"

Thế thì làm sao có thể chọn một bài viết lỏng lẻo như thế làm bìa được? Chúng ta là người làm truyền thông, làm sao có thể nói trái sự thật?

Lời của tôi còn chưa nói ra, thì có người gõ cửa, Tư Kỳ vênh vang đi vào, nói: "Yo, Hoàng Doanh Tử cũng ở đây à. Tổng biên tập Triệu, đây là hợp đồng vừa gửi tới, bên kia đã kí rồi. Anh kí vào là xong, trong vòng năm ngày làm việc bọn họ sẽ chuyển tiền quảng cáo cho nửa năm qua."

Tôi ngây ra, ấy là một tờ hợp đồng quảng cáo, tôi trông thấy được tên bên A và B, trong đó một bên là một công ty bất động sản ở Tô Châu. Triệu Khách không ngước lên, chỉ nói: "Để đó đi."

Tư Kỳ còn toan nói gì, thấy Triệu Khách không thèm ngẩng đầu nhấc mắt, đành cụp đuôi rời phòng. Tôi đột ngột hiểu ra tất cả mọi chuyện, cũng không hỏi tiếp nữa, xoay người đi ra.

Triệu Khách nói sau lưng tôi: "Cầm hợp đồng chính thức đi đi."

Tôi ngoảnh lại, đứng sững ra một thoáng, cầm hai bản hợp đồng để trên bàn lên. Tự dưng chẳng thấy vui vẻ như trước vẫn nghĩ, mấy tờ giấy mỏng trên tay tôi lại nặng như chì.

Tư Kỳ đứng me trước cửa, liếc qua hợp đồng tôi cầm trong tay: "Yo, vào biên chế rồi à? Chúc mừng." Tôi nín thinh.

Tư Kỳ bám theo: "Cũng chúc mừng bài viết của cô em hót hòn họt trên mạng nhé, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại viết có hay cỡ nào cũng thế thôi? Đâu có lên nổi bìa?"

Câu này có ý gì?!

Tư Kỳ thấy đã bắt trúng đài, đắc ý ra mặt, làm vẻ bí mật thì thào: "Anh nghe nói Tăng Nguyên còn muốn tranh suất bìa cho bài phỏng vấn Khâu Hàng à? Hahaha nghĩ nhiều quá rồi, cô em có biết bìa lần này của anh kiếm cho toà soạn bao nhiêu tiền không?"

Tôi dừng bước: "Bao nhiêu tiền?"

"Ba triệu!" Anh ta hợm hĩnh, "Cô em tưởng viết hay là xong rồi sao? Không có tiền quảng cáo, toà soạn đi ăn xin mà sống chắc, Kinh Khách trong mảng văn hoá đứng cao như thế là nhờ mớ bài viết kê chân à? Cô em quá quá simple, bìa của Kinh Khách không phải không thể bán, là không thể bán với giá rẻ thôi! Một cái bìa có hình kiến trúc sư đổi lại nửa năm tiền quảng cáo, giá cao gấp ba lần thị trường, công ty bất động sản họ đầy tiền! Đưa tiền cho tạp chí nào là chuyện của họ! Triệu Khách tinh lắm, cô em liệu mà học."

Tôi làm thinh, im lặng nhìn anh ta diễn.

"Cô em tưởng phóng viên thì phải ôm lý tưởng văn hoá gì gì đó á? Tỉnh mau đi, đây chỉ là công việc thôi, ngồi ở vị trí của Triệu Khách, chả những tiền cộm cả ví, muốn bênh ai muốn dìm ai chỉ một câu nói là xong. Thực tế chút đi, nói trắng ra đều là kiếm tiền!"

Tôi còn chưa vào làm, đã có người hau háu muốn đập tan niềm tin của tôi, xoa tay chực chờ nó nứt vỡ không lành lại được.

"Người trưởng thành nhiều quy tắc lắm, cô em tưởng cày ngày đêm thì có tác dụng à? Đổ tình cảm vào phỏng vấn thì có tác dụng à? Hay rồi, giờ thì cả mạng người ta mắng cho khỏi ngóc đầu lên?"

Tôi gật đầu: "Em bị mắng không phải cần cảm ơn anh à." Ánh mắt Tư Kỳ chớp lên vẻ tránh né: "Cảm ơn anh chuyện gì?"

"Cảm ơn anh chụp hình nhật ký của em tung lên mạng." Tôi không nhắc vụ phỏng vấn mà lôi thẳng chuyện sổ tay ra nói. "Cô, cô đừng có mà đổ vấy cho người khác, sổ tay gì của cô? Tôi không đăng gì lên mạng cả?" Anh ta giãy nảy lên chối.  

Tôi không nói, cảm thấy trong giây phút ấy, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Người bình thường vẫn ôn hoà, dễ nhường nhịn như Hoàng Doanh Tử, bỗng được một chiếc vỏ cứng bao lấy. Ấy là áo giáp lạnh băng, hơi giá toả ra khiến chính tôi cũng thấy lạ lẫm với chính mình, thế nhưng một quyết định đã nảy lên trong cõi lòng tôi, khôn cách kềm xuống.

Tôi quay qua nhìn anh ta: "Tư Kỳ, anh giỏi làm giao dịch thế, tôi cũng có một giao dịch đây, anh muốn không?" "Cái, cái gì cơ?" Có vẻ anh ta không ngờ tôi có thể điềm tĩnh đứng trả giá với mình.

"Tôi sẽ nghỉ việc ở toà soạn, nhưng có một điều kiện."

"Cô, cô nói gì?" Anh ta kinh ngạc, đồng thời mắt cũng loé lên vui sướng.

Tôi bình thản nói: "Anh nhường bìa lần này lại cho Khâu Hàng, nếu thành công, tôi sẽ xin từ chức." "Cái gì cơ?" Anh ta giật thót, vẻ không tin: "Cô nói bậy cái gì đó, bìa đã quyết rồi làm sao đổi..."

"Đó là chuyện anh phải xoay sở. Anh là công thần đã kiếm về 3 triệu tệ tiền quảng cáo, bìa lần này huỷ cũng được, hoãn cũng được, chỉ cần anh thuyết phục bên kia nhường bìa lần này lại cho Khâu Hàng, ngày ra báo tôi sẽ nộp đơn từ chức."

"Cô... cô mơ giữa ban ngày!"

"Không được thì thôi." Tôi xoay mình đi thẳng.

Anh ta nhằng nhẵng bám theo: "Cô có biết vào làm ở đây bao nhiêu người mơ ước không? Chỉ cần được nhận thôi là đã coi như có tên tuổi trong nghề rồi. Hơn nữa sinh viên ra trường bây giờ còn đang khát việc, cô nói đi là đi à?"

"Đấy là chuyện tôi tự lo."

Anh ta săm soi tôi: "Cô nói xong không làm thì sao?"

"Anh cũng phải đặt cược thôi." Tôi bỏ đi một nước, "Có điều, tuy tôi không hiểu nổi quy tắc của người trưởng thành, nhưng xưa nay chưa từng nuốt lời với ai."

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.