Kết thúc buổi duyệt tiết mục, tất cả các bạn tham gia diễn đều xuống ngồi dưới sân khấu chờ kết quả.
Chỗ hàng ghế chúng tôi ngồi ở ngay sau lưng Kim Viên Viên, Nhan Quân từ trên sân khấu đi xuống, ghé tai chị ấy nói mấy câu, rồi lại đi lên trở lại.
Sắc mặt Niệm Từ vẫn như bình thường, tôi cúi đầu không nhìn. Kết quả còn chưa công bố, Kim Viên Viên bất chợt đứng dậy, cùng hai cô bạn đi khỏi phòng. San San thấy lạ: "Chị ấy không nghe kết quả à?"
Chính vào lúc ấy, Nhan Quân bước đến bục phát biểu, đi thẳng vào vấn đề: "Không tốn thời gian mọi người nữa, căn cứ theo thứ tự duyệt tiết mục, mình đọc danh sách các tiết mục được chọn nhé."
Diệc Phi túm lấy tay của Niệm Từ, giữ như vậy mãi đến khi Nhan Quân đọc, "The sound of music", thì bèn ôm choàng lấy cậu ấy. "Tốt quá rồi tốt quá rồi, cảm ơn cậu, Niệm Từ."
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Băng Tinh nhỏ giọng bảo: "Tiết mục của Kim Viên Viên biểu diễn trước mình, nãy không nghe gọi tên vậy là trượt rồi hả?" San San bỗng nhiên bừng sáng ra: "Chẳng trách chị ấy lại rời đi, anh Nhan Quân bảo trước với chị ấy là sợ chị ấy mất mặt ha."
Sự quan tâm này, có thể nói là đúng phong cách chu đáo bình thường của Nhan Quân, lại cũng có thể còn những tình cảm khác trong đó. Trừ người trong cuộc thì chẳng ai biết được. Chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau.
Tôi nhớ đến nét mặt dịu dàng của Kim Viên Viên trước khi rời đi, ấy là niềm vui vì được an ủi, bảo vệ, càng không dám nghĩ sâu thêm ý của Nhan Quân nữa. Tôi nhìn sang Niệm Từ, cậu ấy nhìn lên sân khấu phía trước, cười bảo với tôi: "Doanh Tử, có chuyện này rất buồn cười."
"Chuyện gì cơ?"
"Những cái tớ muốn, tớ đều có được. Chỉ trừ người tớ thích..."
"Niệm Từ..."
"Có lẽ là, những thứ tớ có được đều là tớ đáng lý nên có được. Mà yêu thích một người có được đáp lại hay không, thì chưa bao giờ ở chỗ đáng lý, hay không đáng lý."
Tớ chưa bao giờ coi nhẹ những suy nghĩ của bản thân, nếu tớ muốn thì sẽ nỗ lực tranh giành, thế nên điều tớ đạt được là đáng lý.
Thế nhưng trên đời lại có một chuyện, chẳng dính gì mấy đến nỗ lực, chẳng liên quan mấy đến lòng thành, chẳng soi xét xem bạn ước ao đến bao nhiêu.
Tình yêu là chuyện của một người, việc mình thích ai chỉ là của riêng mình. Dù sâu đậm khắc ghi đến đâu, thì cũng chỉ là chuyện riêng mình mà thôi. Chỉ đơn giản như thế mà đi qua.
Như vậy cũng là "đáng lý".
Nhan Quân đứng trên sân khấu hệt như đang đứng ở một thế giới khác, đầy hào hứng và hết sức tự tin, chẳng hề hay biết đến những thiện cảm vụng dại ngây ngô trao gửi cho mình.
Anh ấy đọc kết quả xong, cười nói: "Chất lượng các tiết mục kỉ niệm trường năm nay là tốt nhất những năm mình từng thấy. Đương nhiên, mình cũng mới thấy mỗi hai năm thôi. Cho nên các bạn mà kém hơn năm mình thì cũng là kém nhất trong những năm mình thấy ấy."
Dưới khán đài vang lên tiếng cười, có cả tiếng huýt sáo.
Nhan Quân cười làm động tác áp xuống, ý là được rồi, lại nói tiếp: "Còn một tháng nữa, hy vọng mọi người dốc sức thêm, viết một dòng vào trang sử của trường, ít nhất là để cho lần kỷ niệm này là tốt nhất trong những năm mình thấy! Chúc mọi người tập dợt thuận lợi!"
Lời này Nhan Quân nói cũng là đúng sự thật, lễ kỉ niệm trường của khối chúng tôi gần như là buổi lễ mẫu mực cho suốt mười năm sau đó ở Trung học số 9. Trong số các tiết mục, băng quay "The sound of music" năm nào cũng được các đàn em nam nữ khoá sau lấy ra xem lại, thậm chí còn dựng phỏng theo.
Thế nhưng, sau buổi duyệt tiết mục đó, tôi và Tưởng Dực không đâu cãi nhau một trận to.
Khoảng thời gian ấy bọn tôi gần như cãi nhau liên miên, vì một chút chuyện nhỏ xíu cũng có thể chiến tranh lạnh. Lần ấy, nhóm chúng tôi thu âm trong phòng thu, đến trưa, mọi người đều đi ăn cơm, chỉ còn tôi và Quách Tĩnh bận điều chỉnh thiết bị, thì bất chợt Trang Viễn quay lại.
Quách Tĩnh thấy lạ, hỏi: "Sao cậu không đi ăn cơm?"
Trang Viễn xách theo ba hộp cơm trên tay: "Tớ mang mấy phần về đây, hai cậu ăn đi cho nóng."
"Vậy ăn chung đi." Quách Tĩnh đi qua bày chén đũa, Trang Viễn đổi chỗ với cậu ấy, cầm micro canh chỉnh một chốc, hát câu đầu của "Hoa nhung tuyết". Giọng cậu ấy như cơn gió đông muộn, giá lạnh và thoáng đãng.
Tôi cất tiếng hát tiếp theo cậu ấy, tự nhiên hệt như hôm ấy ở trên sân khấu. Hai đứa ngó nhau, bỗng dưng lại nhớ lại lúc nhỏ bị cô giáo thanh nhạc khỏ đầu, bèn cùng bật cười haha.
Quách Tĩnh gọi: "Qua ăn cơm đi."
Tôi tung tăng chạy sang, nhìn mấy hộp cơm đã mở sẵn, thấy hơi khó nghĩ. Trang Viễn mua cơm gan heo xào ớt, là món tôi thích ăn nhất lúc bình thường, nhưng hôm nay có bà dì ghé thăm, ăn ớt sẽ bị đau bụng...
"Ừ đúng ấy." Tôi cười với cậu ấy rồi múc một thìa cơm trắng cho vào miệng.
Cửa phòng thu âm ngay khi đó bật mở, Tưởng Dực và Diệc Phi bước vào, cậu bạn tay xách theo một cái bọc to tướng, nhìn quét qua bọn tôi và mấy hộp cơm trên bàn, mặt chẳng tỏ vẻ gì, để túi đồ ăn xuống kế dàn loa. Cô bạn bên cạnh cười tươi tắn mời: "Qua ăn bánh kếp với uống trà sữa này, nặng kinh lên, may Tưởng Dực bảo đi mua cùng với tớ, không thì sao tớ xách nổi."
Tôi lơ đãng cắn phải một miếng ớt, cay xè cả lưỡi, mắt đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, vội tìm nước uống. "Uống cái này đi." Tưởng Dực đưa cho tôi một ly ca cao.
Tôi không đụng đến mà đẩy ra, chạy tới chỗ máy nước hứng nước nóng, quá cấp tập dẫn đến bị nước sôi bỏng cả đầu lưỡi.
Tưởng Dực đi mấy bước tới trước, nhăn mày, giọng hầm hầm: "Cậu có não để làm gì thế, không cẩn thận được à! Bị bỏng ở đâu!"
"Không cần cậu lo!"
Tưởng Dực nóng ruột điên lên vịn cằm tôi muốn xem, tôi xô cậu ấy ra, đầu lưỡi rát đến nói không ra lời, nhưng nghiến răng quyết không rơi nước mắt. Hai bọn tôi đứng đối diện, tôi đau đến thở hồng hộc, cậu ấy tái cả mặt, hít thở cũng nặng nề.
Quách Tĩnh lặp lại một lần câu trước đó: "Qua ăn cơm đi."
Tôi ôm lấy áo khoác, xoay người đi ra cửa: "Các cậu ăn đi, tớ đi tìm nhóm Niệm Từ." Tưởng Dực không đi theo.
Tôi chẳng biết đi đâu, chỉ chậm chạp men theo lối nhỏ cạnh phòng thu âm, lòng dạ rối bời, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Chỉ là một chuyện nhỏ như thế, sao tự dưng lại thành đụng độ?
Mãi hai năm sau, tôi mới hiểu tại sao mình lại đau lòng, sau đó rất nhiều năm trôi qua nữa, tôi mới hiểu, chúng tôi bắt đầu lớn lên từ lúc ấy.
Tôi và Tưởng Dực từ khi sinh ra đã như chân với tay, cuối cùng đã đến cái tuổi bất chợt nhận ra, bản thân mình là một cá thể độc lập, không thuộc về người kia, cũng không thể hoàn toàn sống như mong muốn của người kia, có quá nhiều chuyện không thể thoả hiệp, thế nên, cảm giác đau đớn ấy hệt như là từ thân thể mình róc ra một khúc xương, biến thành một con người mà mình hoàn toàn không thể tác động tới được.
Bị róc đi chân tay xương thịt, mất đi bình tĩnh, xa đi tình mến thân, nỗi đau tuổi lớn không chỉ khiến xương cốt nhức nhối trong đêm, mà còn rứt xé tấm lòng ngây ngô trong trẻo. Làm chúng tôi hoảng hốt, rối ren, luống cuống không có cách nào.
Tôi chẳng ăn cơm, để cái bụng lép kẹp quay lại phòng thu âm mới biết Tưởng Dực đã về rồi, trong lòng càng trống trải.
Tết đến, Tưởng Dực đi Mỹ, tôi thu âm hoàn tất xong hôm sau bèn mang theo bài tập kì nghỉ đông tới nhà bà. Không có mạng, không đăng nhập được QQ, cuộc chiến tranh lạnh cứ thế kéo dài.
Đêm trừ tịch, Triệu Bản Sơn không bán con nít nữa, nâng cấp thành bán xe hơi, so với năm trước chừng như trông vẫn chẳng khác gì, nhưng con người lại khác hẳn. Đến y boong 0 giờ, điện thoại của ba tôi reo vang.
Giọng chú Tưởng hiền hoà nhã nhặn, nhiều năm qua vẫn thế, lời hỏi thăm cũng không đổi tí gì: "Anh, chị, năm mới vui vẻ, khoẻ mạnh, vạn sự như ý. Doanh Tử luôn vui vẻ, mạnh mẽ trưởng thành."
Ba tôi nói: "Hai người cũng thế nhé, cho anh hỏi thăm ông bà."
Hai người họ là anh em từ quân doanh đi ra, sống chết có nhau. Nhân lúc hoà bình tốt đẹp bèn cùng vào xí nghiệp làm việc, yêu đương, kết hôn, tốt nghiệp, sinh con, nhưng vẫn bá vai bá cổ nhau gặm đồ nhắm uống rượu, đánh bài, nói chuyện.
Chỉ là từ hai người giờ đã thành hai gia đình.
Hai vị đại hiệp thế là đành lòng cất đi một thân công phu, nghề tay phải nâng cấp thành cùng vợ đi mua sắm với xào sườn chua ngọt, chiên cánh gà, thoắt cái biến thành nhân vật chính trong câu chuyện kể trước khi đi ngủ của tôi và Tưởng Dực.
Tưởng Dực, tôi nhớ đến Tưởng Dực, tôi chồm lên cạnh điện thoại lắng nghe tiếng từ đầu bên kia. Chú Tưởng gọi: "Tưởng Dực tới chúc năm mới cô chú đi."
Bên kia có tiếng chân bước, liền đó giọng của Tưởng Dực truyền đến: "Chú Hoàng, Dì Đàm, năm mới vui vẻ."
"Con cũng năm mới vui vẻ." Mẹ tôi cười đáp, ba tôi vui nói cả mấy chữ được, được, được, toan đưa điện thoại cho tôi, tôi không cầm. Bên kia, Tưởng Dực im lặng một thoáng, cứ thế nói: "Hoàng Doanh Tử, năm mới vui vẻ."
Bên ngoài tiếng pháo ầm ĩ, thế nhưng giọng cậu ấy từ đầu dây bên kia vẫn rõ ràng từng chữ. Mũi tôi tự nhiên cay cay, lại tắc nghẹn không nói ra lời.
Bà tôi ở trong bếp gọi: "Bánh cảo được rồi đây, Doanh Tử vào ăn một miếng nào, cả năm đều thanh thản nhẹ nhàng." Bên kia đầu dây, tiếng thở của Tưởng Dực bặt đi, ngay sau đó, điện thoại đổi sang tay người khác.
Tôi ngồi xuống bàn, đôi đũa khùa mấy cái bánh cảo nhiều màu trên đĩa men sứ trắng, nhưng lòng lại trống không. Đêm trừ tịch không chào hỏi, trước khi xuân đến, tôi và Tưởng Dực chẳng gặp thêm lần nào.