Háo thắng máu ăn thua kết quả tất yếu là: Ngủ không đủ giấc.
Tưởng đại gia quyết tâm kéo đội lớp số 5 từ chỗ nước ngập lút đến cổ lên, một ngày giờ chỉ còn mỗi ba hoạt động là học, tập banh và ngủ.
Chuyện đầu tiên cần làm là hồi phục thể lực: mỗi ngày dậy sớm tới trường con em cán bộ tập 1 tiếng đồng hồ. Quay lại tắm rửa ăn sáng xong rồi ngồi xe đưa rước đi học, giờ ăn trưa lại tập 1 tiếng đồng hồ, buổi tối trước khi vào luyện đội tuyển thì con trai cả lớp cùng ở lại tập đấu thử, sau đó về nhà lại ôn thi đến đêm.
Được cái nhờ chuyện này, chiến tranh lạnh giữa chúng tôi coi như tuyên bố chấm dứt. Tôi bắt đầu theo cậu ấy tập banh, đến tối cũng tiếp tục ngồi ké lớp đội tuyển sau đó cùng về nhà.
May là đối thủ trong trận kế tiếp là lớp số 7 không khó nhai lắm, Tưởng Dực vào sân nửa đầu trận, tìm lại cảm giác thi đấu, thấy sẽ không thua bèn ra sớm nghỉ. Nhưng chỉ trận đấu này thôi, cũng coi như đã "gửi thông điệp" đến cho thầy Từ và cô Sử.
Khỏi cần đợi đến tối học đội tuyển, Tưởng Dực bị cô Sử rước ngay vào phòng ngồi. Cả đám Ngũ Đức đứng quây bên ngoài hé hé cửa rình nghe, bụng lo ngay ngáy. Lúc Tưởng Dực đi ra cũng không nói gì, chỉ làm dấu OK. Cả một đám hú hét ầm lên.
Cô Sử từ văn phòng bước ra, trừng các cậu ấy: "La cái gì mà la? Luyện đội tuyển có bị nhỡ nhàng gì thì dẹp tiệm cả đám đấy nhé."
Ngũ Đức lập tức nghiêm chào: "Xin đảm bảo với tổ chức! Quyết không làm lỡ huy chương vàng của thầy Từ và vinh quang của trường!"
"Còn có không được để bị thương, chỗ bị thương ở gót chân của em vẫn hay tái phát." Cô Sử chau mày, "Thật là bày vẽ lắm chuyện, giờ này mà bóng banh cái gì..."
Chả ai dám cãi lại đây là truyền thống của trường.
"Cô yên tâm, bọn em nhất định bảo vệ Tưởng đại gia nguyên vẹn!"
"Tôi tin lời cậu đấy nhé!" Thầy Từ thở dài, vỗ vai Tưởng Dực lại dặn dò thêm mấy câu nữa mới quay trở lại phòng giáo viên. Cả một đám rồng rắn kéo nhau về đến lớp, tôi bèn hỏi Tưởng Dực: "Cậu làm thế nào thuyết phục cô Sử thế?"
"Chuyện này thuyết phục mà được à." Tưởng đại gia ngồi xuống, nhoay nhoáy rút sách vở ra, "Vậy làm sao?"
Tưởng đại gia nhìn tôi: "Thì bảo đảm là thi chắc chắn lấy giải thôi."
Tôi thót cả mình: "Ai da cậu có đần không đấy? Chuyện đó cậu bảo đảm làm sao?"
Tưởng Dự nhướng mày không nói, tôi trong bụng hiểu ngay hắn cũng chẳng ăn chắc gì, chẳng qua là không ráng được cũng phải ráng. Chỉ là không biết lần này ráng có nổi hay không thôi.
Vòng loại trực tiếp gồm 6 đội, lớp chúng tôi đụng độ đội hồi vòng loại có tỷ số bàn thắng bại đứng thứ hai tổng bảng là lớp số 12, lớp số 6 thì gặp đội có tỷ số bàn thắng bại thấp nhất là lớp số 3. Trận ở giữa còn lại là trận của lớp số 1 và số 9.
Tuy gặp phải kẻ địch mạnh, nhưng từ khi có Tưởng Dực và Quách Tĩnh vào sân, thực lực cả đội tăng vọt. Càng ghê gớm hơn là, sau hiệp đầu nảy lửa, hiệp hai vừa bắt đầu Tưởng Dực đã mấy lần liên tiếp đưa bóng vào rổ, còn thêm một cú ném ba điểm, chỉ trong vòng 10 phút mình cậu ấy gom về 17 điểm, đóng dấu ấn thắng lợi cho đội.
Niềm vui bất ngờ ập tới, đội cổ vũ lớp tôi la muốn bể họng, thầy thể dục đứng ngoài sân càng đắc thắng rống ầm ĩ, hết cả chốc sau có người nhắc mới nhớ ra phải lật bảng tỉ số.
Thế nhưng, cái tên kia đứng trong sân trừ đập tay với đồng đội ra thì chả có động tác khoe khoang nào, bình tĩnh như không.
Tôi vừa thổi kẹo cao su, vừa không quên dạy dỗ người đang ngồi kế bên thám thính là Quan Siêu: "Nhìn người ta mà học, đừng có ăn cú nào cũng tí tởn hết cả ra, mất mặt lắm."
Quan Siêu lập tức "phì" một tiếng: "Người khác không biết cậu còn không biết? Tên ấy có mà đang làm bộ thì có! Trong bụng không biết mũi hắn đã hếch lên tới trời chưa."
"Làm bộ thì cũng trông thuyết phục hơn cậu!" "Nói chuyện không có lý lẽ gì trơn!"
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy: "Tớ thích thế đấy." "Thích cái con khỉ, đồ mê muội."
Người mê muội hơn tôi còn (hơi bị) nhiều, Giai Giao lớp số 12 đi đầu, kéo theo một đám các bạn nữ nửa trận sau chen vào đứng cùng đội cổ vũ của lớp tôi, nói um lên là muốn cổ vũ cho Tưởng Dực, để kệ đội bóng của lớp mình "sống chết mặc bay".
Tiếng còi hết giờ vào lúc ấy tuýt lên: 47-39. Đội lớp số 12 tuy khúc sau có ngoan cường truy đuổi, nhưng vẫn không cân bằng được khoảng cách.
Trận đấu quá hay ho ly kì, đám con trai trong sân bắt tay cụng vai nhau, Ngũ Đức rất có phong phạm đại tướng, điềm tĩnh ung dung nhận lời chúc mừng của đội bạn, phút sau vừa ra tới ngoài sân bèn túm lấy Tưởng Dực mà ôm, khóc nhoe nhoét cả nước mắt nước mũi: "Không có cậu thì trận này tiêu rồi!"
Quan Siêu đứng bên cạnh trề môi, xách lấy đồ thể dục bảo với tôi: "Tớ về đây."
"Mai đấu banh cố lên nhé." Tôi vẫy tay với cậu ấy, hỏi Băng Tinh: "Bọn mình thắng trận này rồi thì lần tới bao giờ đụng lớp số 6 nhỉ?"
"Chắc ăn là phải tới chung kết ấy, ngày mai các cậu ấy đấu thắng là vào thẳng chung kết rồi, lớp bọn mình còn phải đấu thêm một trận với lớp số 1 hoặc lớp số 9 để tranh vé vào chung kết."
"Ồ là thế à..."
Băng Tinh hỏi tôi: "Tưởng Dực tham gia giải rồi, cậu có muốn vào đội cổ vũ không? Cuối tuần đi tập với bọn tớ." "Tuần sau là sinh nhật Minh Vũ, cuối tuần tớ phải đi mua quà cho Minh Vũ."
Tôi chạy tới xuống dưới khán đài, đưa cho đám Quách Tĩnh mỗi người một lon Cola.