Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 29: Đại Soái Ca



"Đẹp như hằng nga tiên nữ, đẹp đến mức sợ rằng ngay cả Bát hoàng tử nhìn thấy dung nhan thật của nô tài, người cũng chết dưới chân nô tài thôi.

Bởi thế thà rằng người đừng biết.

"

Lãnh Nguyệt tự tin kiêu ngạo.

Nàng không nói sai, sự thật dung mạo của nguyên chủ rất xinh đẹp, vì vậy mới gọi là hoa khôi thanh lâu được chứ.

Không biết bao nhiêu gã nam nhân mê mệt dung nhan này rồi.

Ai cũng muốn mình xinh đẹp hơn người nhưng nàng lại cảm thấy càng xinh đẹp tuổi thọ càng ít đi.

Ở kiếp này, hồng nhan chắc chắn bạc mệnh.

Không tính đến những nữ nhân khác ganh ghét hãm hại, cũng là những nam nhân muốn nàng mà không được liên giết chết nàng.

Những cảnh như thế chiếu đầy trên phim truyền hình, nàng xem không biết bao nhiêu lần.

Các diễn viên xinh đẹp vào vai tài nữ, mỹ nhân đều nhanh chóng hết vai.

"Nàng tự tin vậy sao? Ta chưa bao giờ bị vẻ ngoài của một cô nương mê hoặc.

Nếu thật sự nàng làm được điều đó, ta đồng ý để nàng làm! tỳ nữ thân cận của ta cả đời.

"

Nam Cung Cẩn tỏ vẻ nghiêm túc.

Lãnh Nguyệt nhíu mày, hắn nghĩ cũng hay quá rôi.

Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng muốn ở bên cạnh hắn lắm sao? Làm tì nữ thân cận, buôn cười chết bà đây rồi.

Hắn chắc chăn ở một mình cô đơn quá lâu nên bị bệnh ảo tưởng rồi cũng nên.

Ảo tưởng người khác phải thích hắn, ảo tưởng rằng ai cũng muốn được ở bên cạnh hắn, dù là thân phận có thể thấp hèn.

Tên chết tiệt này, nàng ước một ngày có một nữ nhân làm hản yêu say đắm nhưng nàng ấy lại không yêu hắn.

Ngược chết hắn cho bớt đi bệnh ảo tưởng.

"Bát hoàng tử, nô tài nghĩ người nên đi ra ngoài cho thông thoáng đầu óc đi.

Ở trong này lâu ngày có vẻ như người! Lãnh Nguyệt còn chưa nói xong, đã có tiếng nói bên ngoài vang lên.

"Bát hoàng tử, thần có chuyện tìm người.

"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho Lãnh Nguyệt cũng cảm nhận được người kia gương mặt chắc chắn âm u.

"Người ta muốn nàng thu phục chính là hắn.

"

Nam Cung Cẩn mỉm cười nham hiểm nói nhỏ với nàng, sau đó lên tiếng ra hiệu cho người bên ngoài cứ tiến vào.

Lãnh Nguyệt nghe vậy hiếu kỳ, nàng rất muốn nhìn thấy dung mạo của mục tiêu tấn công của nàng.

Nếu người đó thật sự soái ca thì nàng dù có chết, à không chết, dù Nam Cung Cẩn không uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ thu phục người đó.

Lãnh Nguyệt cố gắng đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Sau khi người nam nhân kia vừa bước vào tâm mắt của nàng, nàng lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt càng ngày càng sáng lấp lánh.

Người kia đã vượt xa từ soái rồi, phải là cực phẩm mới xứng với dung mạo kia.

Khí chất lạnh lùng, mặt không biểu cảm càng tôn lên vẻ đẹp khiến nữ nhân phải liều chết vì mỹ nam.

"Bạch Nhất Hạ, ngọn gió nào đưa ngươi đến chỗ ta vậy.

Chẳng lẽ phụ hoàng phái ngươi đến bảo vệ ta sao?"

Nam Cung Cẩn vẻ mặt lãnh đạm.

"Bạch Nhất Hạ, tên thật đẹp.

Người đã đẹp tên lại còn đẹp hơn.

"

Lãnh Nguyệt không kiềm chế được tâm trạng nên lỡ miệng khen luôn thành lời.

Nam Cung Cẩn nghe thấy nhíu mày khẽ ho khan nhắc nhở nàng.

Nàng ấy có phải là nữ nhân không thế? Tại sao không biết ý tứ như vậy? Dám mở miệng nói ra những lời nói khiếm nhã như thế.

Bạch Nhất Hạ cũng nghe rõ những lời nàng nói, hắn cũng nhíu mày nhìn về phía giường sau lưng Nam Cung Cẩn.

Hắn biết người đang lên tiếng kia chính là tên thái giám vì cứu Bát hoàng tử nên bị thương nặng.

Nhưng giọng nói của tên thái giám này nghe sao lại giống nữ nhân như thế.

Hắn không dám nói mình nhìn người tài giỏi nhưng chỉ cần nghe giọng nói một lần, hẳn sẽ nhớ rõ người đó.

Và cũng nhờ vào giọng nói này sẽ nhận ra được người đó là nam nhân hay nữ nhân.

Đó là lý do giúp hắn có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí của hôm nay.

"Bát hoàng tử, ty chức có thế nói chuyện riêng với người được không?"

Bạch Nhất Hạ liếc nhìn về phía giường khẽ mở lời.

"Đại soái ca, ta bị điếc không nghe thấy gì đâu, người cứ tự nhiên ở đây nói đi.

"

Lãnh Nguyệt mỉm cười mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhất Hạ.

Nam Cung Cẩn khẽ siết chặt nắm tay.

Hắn đang rất do dự, hắn có nên rút lại yêu cầu với nàng không? Hắn sợ rằng nàng còn chưa kịp làm Bạch Nhất Hạ thích nàng thì nàng đã thích hắn trước rồi.

Tại sao nữ nhân lại có thể nông cạn như vậy? Tại sao chỉ nhìn bê ngoài của một người mà đã yêu thích họ.

"Bát hoàng tử, người có muốn giải thích gì không? Để một nữ nhân giả trang làm thái giám?"

Bạch Nhất Hạ giọng âm u.

Lãnh Nguyệt kinh ngạc, sao đại soái ca lại nhận ra nàng là nữ nhân thế.

Chỉ cần nghe giọng nói là đoán được giới tính thật của người đó sao? Như vậy thì thật quá tài giỏi rồi.

Chẳng trách còn trẻ tuổi như thế đã lên được chức cao như thế.

Bây giờ thì nàng mới hiểu ra một chuyện quan trọng.

Tại sao Nam Cung Cẩn lại kêu nàng đi thu phục Bạch Nhất Hạ trong bộ dáng thái giám.

Bởi vì chỉ cần Bạch Nhất Hạ nghe được giọng của nàng thôi đã biết nàng là nữ nhân rồi không phải Sao.

"Những việc này không liên hệ đến ngươi.

Có chuyện mau nói, không thì ra ngoài đi.

Ta mệt rồi.

"

Nam Cung Cẩn thẳng thắn.

"Việc người muốn tỳ chức làm, xin lỗi ty chức không làm được.

Tỳ chức không thể phản bội hoàng thượng.

"

Bạch Nhất Hạ nói ra ý định mình đến đây.

Nam Cung Cẩn nghe vậy cũng không vội lên tiếng.

Hắn mỉm cười nhìn Bạch Nhất Hạ, hắn cũng đoán được ngay từ đầu rằng hắn ta sẽ không đồng ý hợp tác với hắn, hay nói đúng hơn là giúp đỡ hắn.

Mặc dù giữa hẳn và hãn ta là huynh đệ tốt với nhau.

Mọi việc hắn làm Bạch Nhất Hạ điều hiểu rõ.

Tuy nhiên, việc kia cho dù hắn nói như thế nào, van xin hắn ta giúp đỡ thế nào cũng vô dụng.

Hắn biết với chức trách của hẳn ta thì việc giúp đỡ hắn là một tội lớn.

Vì vậy đó cũng chính là lý do hắn sợ hản ta sẽ từ chối nên đã kêu Lãnh Nguyệt ra tay thu phục hắn.

Sau đó sẽ thông qua Lãnh Nguyệt yêu câu hắn làm việc kia.

Nếu hắn thật sự xem trọng Lãnh Nguyệt, thật sự yêu nàng ta thì chắc chắn hắn ta sẽ nghe lời nàng mà giúp đỡ nàng.

"Được ta không ép ngươi.

Bạch Nhất Hạ ngôi xuống ôn chuyện cũ một chút đi.

"

Nam Cung Cẩn ra vẻ thấu hiếu.

"Đa tạ Bát hoàng tử, nhưng ty chức còn có việc phải làm, ty chức cáo từ.

"

Bạch Nhất Hạ đưa tay hành lễ với Nam Cung Cẩn sau đó quay người đi nhanh ra ngoài.

Nam Cung Cẩn cũng không giữ người lại, nếu hắn đã muốn đi thì nàng cũng chẳng có ý định giữ làm gì.

Chờ sau khi Bạch Nhất Hạ đi khỏi, lúc này Nam Cung Cẩn mới đi bên giường nhìn nàng mỉm cười nguy hiểm.

"Nàng thật sự làm ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy.

Vừa gặp hắn nàng đã bị dung mạo của hắn mua chuộc rồi sao? Nàng cũng là người có cái nhìn nông cạn hơn ta nghĩ đấy ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.