Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 47: Đại Chiến Hoa Đào



"Hoàng tử phi? Bát hoàng tử, bổn vương muốn biết ai là hoàng tử phi của ngài?"

Hàn Tử Dạ lạnh giọng.

Nam Cung Duật liếc nhìn Nam Cung Cẩn không khỏi nhíu mày, hắn không ngờ Bát đệ của hắn đã si mê nàng đến vậy.

Không tiếc thân phận mà đối đầu với Cửu vương gia.

Có thể thấy được, cửu vương gia cũng rất xem trọng nàng.

Hản quả thật không nhìn lầm người.

Bạch Nhất Hạ cũng kiêm lòng không được cũng phải ngước nhìn Nam Cung Cẩn.

Hắn biết chắc chăn thế nào Nam Cung Cẩn cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh và nhất định sẽ gây ra phiền toái, xích mích với Hàn Tử Dạ.

"Cửu Vương gia, ngài đừng giả ngốc với ta.

Hoàng Tử phi của ta chính là.

"

đang hùng hổ nói chuyện với Hàn Tử Dạ đột nhiên Nam Cung Cẩn sững người lại, hắn quên mất hắn chỉ biết hiện giờ nàng đang là cẩm y vệ chứ làm gì biết bây giờ nàng lấy tên gì? Hắn quay sang hỏi Bạch Nhất Hạ: "Này, Bạch Nhất Hạ lúc này nàng lấy tên gì?"

Bạch Nhất Hạ khóe miệng khẽ giật, không biết gì lại đám khẳng định nàng là hoàng tử phi, hắn nghĩ chắc chỉ có thế là Bát hoàng tử Nam Cung Cẩn mới hồ đồ như vậy.

Nam Cung Duật ngôi bên cạnh cũng kinh ngạc sau đó lại khẽ thở dài.

Bát đệ của hắn chính là như vậy, đó cũng là lý do hắn tuy hắn hận Dung Phi mẫu phi của Nam Cung Cẩn rất nhiều nhưng lại không thể nào hận nổi Nam Cung Cẩn.

Bởi vì hắn ta là vị hoàng tử duy nhất không hơn thua, tranh giành với ai.

Thậm chí còn chẳng nghe lời mẫu phi của hẳn ta.

Nam Cung Cẩn biết được tên của nàng hiện giờ thông qua Bạch Nhất Hạ thì lại tiếp tục hùng hổ đối chất với Hàn Tử Dạ.

Hôm nay hắn nhất định phải đưa được nàng về cùng.

Nàng chỉ có thể là của hắn.

"Nguyệt Độc nào? Ở chỗ bốn vương chẳng có ai tên Nguyệt Độc cả? Bên trong chỉ có vương phi của ta đang nghỉ ngơi thôi"

Hàn Tử Dạ thư thả đáp lời.

"Vương Phi, Cửu vương gia ngài có thân phận như thế nên ai ngài cũng có thể nói là vương phi của ngài sao? Ngài lấy gì làm bằng chứng chứng minh nàng là vương phi của ngài?"

Bạch Nhất Hạ đột nhiên xen vào.

Nam Cung Cẩn nhướng mày nhìn Bạch Nhất Hạ, sau đó bước đến gần hẳn †a một chút nữa, vỗ mạnh lên vai Bạch Nhất Hạ, khen lấy khen để, nói rằng lời hắn ta nói cũng chính là lời hãn muốn hỏi Hàn Tử Dạ.

Bạch Nhất Hạ đưa tay gỡ cánh tay Nam Cung Cẩn ra rồi lùi về sau mấy bước tạo khoảng cách với Nam Cung Cẩn, hắn không phải nói ra những lời kia vì đứng về phía Nam Cung Cẩn.

Đừng quên hẳn cũng muốn nàng thuộc về hẳn.

Hàn Tử Dạ nhếch mép, Bạch Nhất Hạ không hổ danh là thần tử được hoàng đế trọng dụng, nhưng nếu chỉ dựa vào hắn mà muốn đòi nàng về từ trong tay hắn thì e rằng chỉ là chuyện không thể xảy ra.

"Vương Phi của bổn vương nghĩa là đã chung chăn chung gối, chỗ nào trên người nàng ấy ta cũng đã được!

"Vô sỉ"

Nam Cung Cẩn tức giận hét lên.

Nam Cung Duật cùng Bạch Nhất Hạ lại nhíu mày.

Thân phận thật sự của nàng là một kỹ nữ thanh lâu đều này chỉ có hai người biết.

Riêng bán nghệ không bán thân cũng chỉ có Nam Cung Duật biết.

Bạch Nhất Hạ lại suy đoán có khả năng Hàn Tử Dạ nói thật, biết đâu hắn ta từng đến thanh lâu của nàng và hai người đã thật sự xảy ra quan hệ.

Nhìn gương mặt vừa rồi của Hàn Tử Dạ khi nói ra những lời kia, hắn cảm nhận được hắn ta đang nói thật.

"Cách rốn hai phân có một nốt ruồi son, có phải ngài định nói như thể không?"

Nam Cung Duật thản nhiên đáp trả.

Nam Cung Duật cũng tình cờ trông thấy khi lần đầu tiên gặp nàng.

Hản nhớ rất rõ lần ấy nàng vừa biểu diễn xong một bài múa khơi gợi dục vọng của nhiều tên nam nhân, khi nàng còn chưa kịp thay y phục khác đã đến gặp hắn.

Vì thế hắn mới vô tình trông thấy thông qua bộ y phục múa thiếu vải của nàng.

Hắn không nghĩ như Bạch Nhất Hạ rằng nàng và Hàn Tử Dạ đã xảy ra chuyện gì đó.

Hắn chỉ đoán rất có khả năng ngày hôm đó, Hàn Tử Dạ cũng đã đến xem bài biểu diễn của nàng và cũng nhìn thấy giống như hẳn.

Vì thế hôm nay Hàn Tử Dạ mới cố tình đem điều này ra để khiêu khích cũng như tuyên bố với Nam Cung Cẩn rằng nàng đã trao thân cho hắn ta.

Chỉ có bát đệ ngu ngốc của hẳn mới tìm đó là sự thật.

"Ngươi nói cái gì?"

Hàn Tử Dạ đột nhiên không giữ được bình tĩnh đập bàn đứng lên.

Làm sao hắn có thể giữ được bình tĩnh chứ, tại sao Nam Cung Duật, tại sao người nam nhân này lại nhìn thấy nốt ruồi ở vị trí đó của nàng? Chẳng lẽ hắn và nàng đã từng!

càng nghĩ Hàn Tử Dạ ánh mắt càng sâu thẳm, hắn rất muốn giết chết Nam Cung Duật ở đây ngay tại lúc này.

Nàng là của hắn, thân thể trái tim chỉ có thể thuộc về hắn.

Sao tên Nam Cung Duật này lại dám mạo phạm nàng? Không chỉ có Hàn Tử Dạ tức giận, ngay cả Bạch Nhất Hạ và Nam Cung Cẩn cũng bùng lửa giận đứng bật dậy nhìn chằm chằm Nam Cung Duật.

Nam Cung Cẩn thậm chí còn lao đến nắm lấy cổ áo của Nam Cung Duật.

"Huynh vừa nói cái gì vậy hả? Huynh.

sao huynh dám.

?"

Nam Cung Cẩn tức giận không nói nên lời.

Hoàng tử phi của hản sao có thể đã từng chung chăn chung gối với ca ca của hắn chứ, còn ra thể thống gì nữa.

Chẳng lẽ người nàng thích là ca ca của hắn, giữa hai người thậm chí còn đã tình chàng ý thiếp.

Vậy sao nàng không đến làm thái giám bên cạnh huynh ấy đi, còn bằng lòng đến bên cạnh hắn làm gì? Hắn rất muốn tranh giành với Nam Cung Duật nhưng hẳn biết mẫu phi của hắn đã nợ Nam Cung Duật, hẳn rất muốn không liên quan đến chuyện này.

Hản rất muốn nàng sẽ là của hắn nhưng nếu người nàng thích là Nam Cung Duật thì hắn chấp nhận, chấp nhận buông tay.

Sau khi nghĩ thông, Nam Cung Cẩn buông tay đang nắm cổ áo Nam Cung Duật ra, từ từ lùi lại sau ngã ngồi xuống ghế.

Nam Cung Cẩn cúi đầu thê lương lên tiếng: "Nếu người đó là huynh, được ta chúc phúc cho huynh.

Nhưng nếu có một ngày ta phát hiện huynh không tốt với nàng ấy, ngược đãi nàng ấy, ta sẽ không tha cho huynh"

"Nam Cung Cẩn, từ lúc nào ta không biết ngài lại khoan dung như vậy, sẵn sàng nhường người mình yêu cho người khác-"

Bạch Nhất Hạ lạnh lùng lên tiếng.

"Nếu người nàng thích là ngươi, ta có chết cũng không cho ngươi được toại nguyện.

Nhất định sẽ đưa nàng về bên cạnh ta"

Nam Cung Cẩn ngước nhìn Bạch Nhất Hạ ánh mắt đầy thù hận.

"Các ngươi nói đủ chưa? Từ khi nào vương phi của bổn vương đến lượt các ngươi tranh giành.

Còn ngươi mau nói rõ ra cho ta, tại sao ngươi lại biết? Ta không tin nàng và ngươi.

"

Hàn Tử Dạ lạnh giọng, ánh mắt đầy sát khí nhìn ba người nam nhân đang tranh cãi.

Sau khi suy nghĩ lại mọi chuyện, hắn thấy vừa rồi có lẽ hản đã không suy nghĩ thấu đáo.

Nàng trước kia là kỹ nữ thanh lâu, biết đâu hắn đã từng đến xem nàng biểu diễn.

Hắn tuy chưa được tận mắt xem tài nghệ của nàng lần nào, nhưng hẳn nhớ rõ có lần hản nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa nàng và một tên nam nhân.

Tên nam nhân kia đã nhắc đến chuyện nàng mặc y phục quá hở, cả phần bụng đều lộ ra ngoài, tuy có các tua rua che một phần nhưng cũng nhìn được cảnh sắc bên trong thấp thoáng.

Hắn đoán biết đâu có thể tên Nam Cung Duật này cũng đã từng xem nàng biểu diễn một lần nên vô tình nhìn thấy thì sao.

Hắn cố gắng kiềm chế lại tâm trạng để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

Hắn có một niềm tin vô cùng lớn rằng nàng chỉ từng trao thân cho một mình hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.