Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 61: Phương Thuốc Cứu Lãnh Nguyệt



"Nàng ấy không nhìn thấy được nữa? Nàng ấy không thể nhìn thấy hắn nữa sao?"

Dư Mặc đứng trong góc tối khẽ siết chặt nắm đấm.

Từ lần hắn vô tình làm nàng bị thương, hắn đã vô cùng hối hận và tự trách bản thân.

Nàng từng là ân nhân của hắn, nếu đã không bảo vệ được cho nàng hẳn còn tàn ác làm nàng bị thương.

Hắn đã tự hận bản thân một thời gian, cuối cùng hắn quyết định lẻn vào cung xem tình hình nàng thể nào.

Nếu thật sự nàng vì mũi kiếm của hắn mà chết đi, hắn cũng sẽ tự kết liễu đời mình để trả cho nàng.

Cũng may hắn âm thầm tra được tin tức nàng không sao.

Hắn thở phào khi biết được chuyện đó.

Sau đó vì chút ân oán giang hồ hẳn bỏ đi một thời gian, và bây giờ khi mọi chuyện đã được sắp xếp hoàn mỹ.

Hắn muốn vào cung để hỏi nàng có muốn xuất cung cùng hắn du sơn ngoạn thủy không? Nào ngờ lại lần nữa hẳn hay tin nàng bị thương rất nặng còn bị Cửu Vương gia Nam Triều mang đi.

Hẳn hoang mang lo lắng chạy đến nơi này lại vô tình nghe được đôi mắt nàng mất đi ánh sáng.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, một nữ nhân thông minh, hoạt bát lại tự tin như nàng.

Nếu đôi mắt không còn nhìn thấy gì nữa, có thể suốt đời phải sống trong bóng tối thì nàng sẽ thế nào đây.

Nàng chắc giờ đang khủng hoảng mà khó chấp nhận được chuyện này phải không? Một nữ nhân xinh đẹp từ đây lại không bao giờ nhìn thấy gương mặt mình nữa.

Nàng có thế bình tĩnh được sao? Có thể đối diện được sao? Hắn không thể để điều đó xảy ra được.

Nếu không có cách nào chữa trị đôi mắt cho nàng thì hản có thể đoán nàng rời cung rồi cùng nàng quy ẩn giang hồ, hắn tình nguyện làm đôi mắt của nàng đến hết quãng đời còn lại.

Nhưng ông trời lại còn thương, còn cho nàng cơ hội nhìn thấy hy vọng.

Chỉ cần có cách chữa sáng mắt cho nàng, dù khó khăn đến đâu hẳn cũng nhất định sẽ làm được, tìm được.

Đời này hắn nợ nàng quá nhiều rồi, hắn nhất định phải trả nợ ân tình này cho nàng.

Đôi mắt của hắn thì có là gì, hắn có võ công có chỗ đứng trên giang hồ.

Cho dù có mù thì cũng có là gì.

Đúng vậy, chỉ cần tìm được loại cỏ thuốc dân hản tình nguyện mất đi đôi mắt sáng để nàng có thể nhìn thấy ánh sáng.

Chuyện quan trọng bây giờ hẳn cân tìm được loại cỏ kia đã.

Thông qua tên ám vệ của Cửu Vương gia, hẳn biết được loài cỏ kia chỉ sống trên đỉnh núi cao, nơi thâm sơn cùng cốc, tên ám vệ còn nói loài cỏ kia rất khó tìm và nếu tìm được cũng cực kỳ khó hái được nó.

Bởi vì hẳn ta nghe nói nơi loại cỏ đó sinh trưởng cũng là nơi sinh sống của một loài rắn có kịch độc.

Nên trước khi đi đến đó cần chuẩn bị trước đan dược giải độc rắn, cũng như chuẩn bị một chút bột thuốc hùng hoàng để xua đuổi rắn.

Tuy nhiên hắn ta cũng căn dặn thật kỹ, bột hùng hoàn cũng là chất kịch độc nên người dùng cần phải thật sự cẩn thận.

Dư Mặc ghi nhớ tất cả, lắc mình rời đi.

Không ai biết hắn đã từng xuất hiện ở đây cũng như khi hẳn đi cũng không ai hay, chỉ duy nhất có những con vật nhỏ thấy và nói chuyện này cho Lãnh Nguyệt biết.

"Ca ca tuấn tú kia coi bộ đã biết được gì nên vội vã rời đi rồi"

"Ngươi là con gì thế? Ca ca tuấn tú ngươi nói là ai? Huynh ấy ở đâu?"

Lãnh Nguyệt lên tiếng hỏi.

Lãnh Nguyệt đã tập dần thói quen giao tiếp với các con vật xung quanh.

Nàng cũng nghĩ nếu nàng không nhìn thấy gì, nàng có thể lợi dụng năng lực đặc biệt đế nắm được tình hình xung quanh mà không cần phải có một người nào ở bên cạnh nhắc nhở.

Có khi nàng cũng cảm thấy may mắn, nhờ những động vật xung quanh thế này mà nàng biết đâu cũng có thể tránh được nhiều rắc rối nguy hiểm cho mình.

"Ta là chim sẻ đáng yêu, này ngươi đừng có ngu ngốc như thế chứ.

Ca ca ấy là ai sao ta biết được?"

Chú chim sẻ nhỏ đứng bên cửa sổ nói chuyện với nàng.

"Vậy chim sẻ đáng yêu, ngươi có thể diễn tả một chút về ca ca kia cho ta biết không?"

Lãnh Nguyệt giọng nịnh bợ.

"Diễn tả thì được.

Ca ca tuấn tú, một thân y phục đen, gương mặt lạnh như băng tuyết chỗ ta đi tránh đông vậy.

"

Chú chim sẻ nhỏ ríu rít hót.

Lãnh Nguyệt giật giật khóe miệng, cái con chim sẻ này nói như không nói.

Nó diễn tả như vậy nàng biết là người nào được.

Nam nhân nào nàng quen biết mặt không lạnh, không tuấn tú đâu.

A.

đột nhiên nàng nhớ ra chỉ tiết quan trọng trong lời nói ca chú chim sẻ, nó nói người đó một thân y phục màu đen phả không? Hàn Tử Dạ hình như là một thân bạch y thì phải, Nam Cung Duật thì màu xanh là thường, nàng cũng chưa thấy hắn mặc một thân màu đen bao giờ.

Nam Cung Cẩn thì thôi khỏi nhắc đến hắn cũng chết mất rồi, mà cho dù còn sống màu hẳn thích vẫn là màu đỏ.

Bạch Nhất Hạ thì càng không phải, cẩm y vệ cũng là y phục màu đỏ.

Vậy lời con chim sẻ kia nói là ai được nhỉ.

Nàng còn quen biết nam nhân nào không? Dư Mặc, đúng rồi chỉ có thể là Dư Mặc.

Chẳng phải lần trước hẳn vào cung hành thích Nam Cung Cẩn cũng chính là mặc một bộ y phục đen đó sao.

Hắn vào đây làm gì? Muốn vào xem lần trước hắn đâm nàng chết chưa sao? Hay vào muốn đâm thêm lần nữa.

Nếu để nàng gặp lại hắn lần nữa, nàng sẽ bắt hắn trả cả vốn lẫn lời.

Bên ngoài, khi Hàn Tử Dạ và Bạch Nhất Hạ nghe được toàn bộ thông tin thì cả hai đều im lặng.

Bạch Nhất Hạ đang suy nghĩ làm sao hắn có thể tìm được loại cỏ kia, hái được nó trong khi hắn không thể xuất cung được.

Có lẽ việc gặp nàng đã là một sai lầm, việc hắn có cảm giác rung động với nàng càng là một sai lầm nối tiếp sai lâm.

Hản biết nếu nàng thật sự không thuộc về ai thì may ra hắn còn hy vọng, nếu nàng cũng đem lòng yêu thương hắn.

Cho dù có đầu lìa khỏi cổ hắn cũng nhất định xuất cung ra ngoài để tìm loại cỏ kia chữa mắt cho nàng.

Thể nhưng có lẽ việc này chưa đến lượt hắn lo.

Hẳn chấp nhận làm một người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân và công danh của mình.

Hắn không dám hy sinh mạo hiếm vì nàng.

Hắn không dám thật sự không dám.

Hắn mỉm cười tự nhủ thâm với chính mình.

Sau đó đứng lên hành lễ với Hàn Tử Dạ rồi rời đi.

"Suy cho cùng chỉ có mình chủ tử thật lòng với vương phi.

"

Nhìn Bạch Nhất Hạ không nói lời nào đã rời đi, Vô Ảnh bất bình lên tiếng.

"Ngươi có thể đọc được suy nghĩ của hắn, không phải cứ không nói ra là không thật lòng lo lắng, không phải cứ không làm gì là không thật sự có tình cảm"

Hàn Tử Dạ lạnh giọng đáp lời Vô Ảnh.

Hắn có thể hiểu được Bạch Nhất Hạ đang nghĩ gì, và vì sao hắn ta ra đi trong im lặng như vậy.

Bởi vì liệu hắn ta có thể xuất cung tìm loại cỏ kia sao.

Vốn dĩ cả đời này của hản ta đã biết trước là không thể cùng nàng đầu bạc răng long, vậy thì hắn ta cần gì phải lao đầu vào đường chết.

Hy sinh tính mạng công danh của mình.

Chắc hắn là như vậy phải không? "Mau truyền tin cho bổn vương, ai tìm được loại cỏ kia đem về, bốn vương sẽ trọng thưởng.

"

Hàn Tử Dạ lập tức ra lệnh.

Trước tiên hẳn sẽ cho tất cả mọi người lao vào tìm cho hắn, khi nào không ai tìm được và hái được.

Đến lúc đó hắn sẽ đích thân đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.