Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 04: Bán yêu.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 04: Bán yêu.
"Sao?" Hồ linh nhận ra sự khác thường, nó cảnh giác hỏi.
"Ngươi..." Lê Hoán chần chờ nhìn Hồ linh, "Ngươi không cảm giác được?"
Hồ linh ngơ ngác, sau đó để ý có vấn đề nên hỏi: "Ngươi cảm giác được cái gì?"
Trong đầu Lê Hoán chợt xẹt qua suy nghĩ khó tin, cậu không màng đến việc giải thích mà vươn người nhảy lên lưng hồ ly, thúc giục: "Sau này rồi nói, chỗ này không đủ an toàn, chúng ta đi nhanh thôi!"
Hồ linh không dám sơ suất, nó lập tức lao như điên về phía bắc.
Ngày đông giá rét tuyết rơi, thế giới phảng phất như nghĩa trang thuần một màu trắng, Hồ linh phóng vun vút rời khỏi đại lộ, mang Lê Hoán tiến vào con đường mòn hẻo lánh hoang dã hơn.
"Tiểu thiếu gia, đến cùng ngươi cảm ứng được cái gì thế?"
Vẻ mặt của Lê Hoán phức tạp, cậu thở phào với tâm trạng nghĩ lại còn rùng mình, nói: "Là linh lực, ngay nơi chúng ta nhảy xuống tàu, có lẽ hắn... là một hàng yêu sư cực kỳ đặc biệt."
"Không thể nào!" Hồ linh kinh hoảng bác bỏ: "Chúng ta cách nội thành ít nhất cũng 70, 80km, khoảng cách xa như vậy, ngươi không thể nhận biết được khí tức của những kẻ đó!"
"Không phải khí tức mà là một loại cảm giác." Lê Hoán vừa nói vừa đẩy lưỡi đao dài một tấc ra cắt lên lòng bàn tay rồi trùm tay lên miệng vết thương ở sống lưng của hồ ly, máu người và máu thú hòa quyện, bề mặt vết thương bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
"Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, so với hàng yêu sư thường hay tiếp cận lúc trước thì còn rõ hơn nhiều, A Ly, ngươi biết ta đang lo điều gì chứ?"
Hồ linh không nói tiếp, đôi mắt thú nheo lại căng thẳng, trong bóng tối lập lòe ánh huỳnh quang xanh đen như ma trơi.
Lê Hoán ngoái đầu nhìn nơi vừa đứng, ngón tay mất tập trung vuốt lông trên đầu nó, thấp giọng như tự nói với mình: "Ta có thể cảm ứng được hắn, nghĩa là rất có thể hắn cũng sẽ cảm ứng được sự tồn tại của ta. Chúng ta cùng là thợ săn duy trì trật tự, nhưng cũng là con mồi trong danh sách săn lùng của hàng yêu sư —— Mối liên kết này... làm người bất an quá."
Song song đó, trên vùng đất hoang khác ở đường ray, một ấu thể Hống yêu màu xám trắng nhảy lên từ ruộng lúa.
(*) Hống còn được gọi bằng nhiều tên khác như Vọng thiên hống, Triều thiên hống. Sách Thuật dị kí ghi rằng: "Con Hống có hình dáng như loài ngựa, có vảy, ánh lửa cuốn bọc khắp thân mình, biết bay, ăn não của rồng, cực kì mạnh tợn. Lúc đánh nhau với rồng, miệng nó phun lửa, rồng không thể địch lại được". Loài này thích ngóng lên trời mà kêu hống, nhiều người nghĩ Hống phản ánh thông điệp từ thiên thượng truyền xuống. Giải thích rõ hơn ở cuối truyện.
Tiểu Hống yêu hình dạng như con thỏ, hai tai dài nhọn, mặt trông như báo, động tác vô cùng linh hoạt nhưng đôi mắt thú lại trống rỗng tăm tối như vật chết vô hồn. Nó nhạy bén khụt khịt mũi, nhảy hai ba lần đến vệt máu do yêu quái ăn não để lại, cúi đầu liếm cục đá nhuốm máu.
"Ư ử ~"
Xác định không có sai sót nào, Hống yêu nằm bệt xuống đất không nhúc nhích giống con thỏ lớn, cái đuôi ngắn ngủn phía sau ngoan ngoãn lắc lư trái phải.
Nếu quan sát kĩ thì sẽ phát hiện tứ chi và các khớp chính của nó đều được nối bởi các sợi dây dẫn mảnh màu lam nhạt, dây dẫn chỉ có hình dạng chứ không có thực thể vì do linh lực ngưng tụ thành. Nó là một con thú rối bị điều khiển để tìm mục tiêu, ở đầu khác thì lại kéo dài đến màn đêm vô tận.
Qua chừng 10 phút nữa, tiếng bước chân vang lên, từ phía nam bước ra hai bóng người một cao một thấp.
"A, chính là chỗ này?" Một người thiếu niên hỏi: "Có vết máu! Chẳng lẽ mục tiêu chết rồi?"
Con thú rối nghe thấy động tĩnh thì hưng phấn dị thường, nhưng bất đắc dĩ thân thể bị dây dẫn khống chế nên chỉ đành lúc lắc đuôi mạnh hơn.
Người thiếu niên nói chuyện tên là Đỗ Thu, vừa tròn 20, trông rất yếu ớt mỏng manh như con gái, cộng thêm dáng người nhỏ gầy nên nhìn càng thêm nhỏ tuổi, là người mới mà Hiệp hội hàng yêu sư đẩy vào ở đầu năm nay, bản thân chưa có năng lực thực hiện nhiệm vụ độc lập.
Đỗ Thu nâng tay phải lên, năm ngón tay hơi co lại, linh lực màu xanh lam nhạt tỏa ra từ ngón tay. Cậu thuần thục điều khiển dây dẫn triệu hồi con thú rối, sau đó ôm vào trong ngực như ôm một thứ đồ cỡ lớn.
"Biết rồi," Đỗ Thu sờ lỗ tai dài của con thú rối, hỏi: "Nhìn thấy xác của mục tiêu chứ?"
Hống yêu ngoan ngoãn lắc đầu, lè lưỡi muốn liếm mặt chủ nhân.
"Đừng nghịch nào, toàn là nước dãi!" Đỗ Thu ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng không hề ghét bỏ, cậu chàng cười đẩy mặt con thú rối ra, ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng bên, hỏi: "Anh Nghệ, xem ra mục tiêu chết thật rồi, làm sao đây?"
Người đàn ông đó rất trẻ, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, ánh mắt xa cách mơ hồ lộ ra cảm xúc lạnh lẽo khó gần gũi, hơi thở và nhịp tim của hắn rất yếu, cảm giác tồn tại lại mong manh, cho dù đã hợp tác quen thuộc nhưng đôi khi cậu vẫn sẽ cảm thấy đứng sau mình là xác chết chứ không phải người sống.
Người đàn ông mặc trang phục da đen và ủng quân đội càng tôn lên thân hình cao lớn, như thể mỗi một tấc vân da đằng sau lớp vải đều ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp không thể hình dung.
Hắn tên là Hình Nghệ, là hàng yêu sư phụ trách truy lùng săn bắt yêu thú ăn não.
Hình Nghệ không quan tâm đến câu hỏi của cậu lỏi mà như có như không xoay ra nhìn vào bóng tối ở xa xăm.
Ngay lúc đó, hắn cảm ứng rõ ràng một loại sóng linh lực nào đó, cảm giác này rất mới lạ đã vậy chỉ xẹt qua trong chớp mắt. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng vài giây ngắn ngủi đó là mình sinh ra ảo giác.
Là yêu? 
Hay là một người có linh lực đặc thù?
Hắn không thể xác định, cảm quan nhạy bén đã được phân tán đến cực hạn nhưng vẫn không tài nào cảm được khí tức đó lần nữa.
Cánh tay buông thõng bên mình bất giác khẽ run, Hình Nghệ buộc phải siết chặt năm ngón tay để ngăn cản phản ứng cơ thể gần như mất kiểm soát này. Hắn không thể không chú ý đến cảm giác kỳ dị đó, nó tựa như sự cám dỗ của ánh lửa với bướm đêm, tất cả đều bắt nguồn từ bản năng khiến người ta hưng phấn không thể kiềm chế.
"Anh Nghệ?" Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, Đỗ Thu đành phải ôm Hống yêu rối bước đến kéo góc áo Hình Nghệ, "Anh Nghệ anh sao thế?"
Nghe vậy Hình Nghệ hoàn hồn, dừng tầm mắt trên mặt Đỗ Thu trong chốc lát rồi thuận tiện nhìn con Hống trong ngực cậu ta, thờ ơ ra lệnh: "Thả nó xuống."
Giọng của người đàn ông trầm, lạnh lẽo, Đỗ Thu nghe mà run cả người, cậu cúi đầu nghe lời vội vàng thả con Hống xuống đất. Con Hống dường như rất sợ Hình Nghệ, nó sợ hãi cử động lỗ tai vòng ra sau người Đỗ Thu trốn.
"Hiệp hội thu nhận, giúp đỡ và bồi dưỡng cậu là nhằm huấn luyện cậu thành một hàng yêu sư có thể một mình chống đỡ một phương. Cậu có thể lương thiện, nhưng sự lương thiện đó không thể dành cho yêu."
Hình Nghệ gỡ bao tay phủ ngón ở tay phải xuống, nâng cằm Đỗ Thu lên bắt cậu ta phải đối diện với mình, "Nói cho tôi biết, cậu xem nó là gì?"
Đỗ Thu cảm giác cằm mình sắp bị bóp nát, cậu ta run giọng trả lời: "Đồng..."
Cậu ta còn chưa dứt lời thì năm ngón tay giữ ở hai bên xương cằm bỗng siết chặt. Đỗ Thu đau rên thành tiếng, tức thời ứa nước mắt ứa ở khóe mắt. Hống yêu trốn phía sau cậu sốt ruột đến độ rít lên, đang tính cắn mắt cá chân của Hình Nghệ thì chợt bị dây dẫn quấn lấy cổ nhấc lên không.
"Không được!" Đỗ Thu nghẹn ngào hét lên.
"Im," Hình Nghệ nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thu, "Trả lời câu hỏi của tôi."
Đỗ Thu đỏ hoe mắt, cậu rưng rưng nói: "Con rối."
Hình Nghệ hỏi tiếp: "Khi cậu tiếp nhận huấn luyện căn bản thì thầy ở Hiệp hội dạy cậu chế tạo con rối như thế nào?"
Đỗ Thu run giọng, nói từng chữ từng chữ: "Đánh, đánh tan ba hồn, niêm phong bảy phách, chỉ chừa lại một cái thây di chuyển để bản thân sử dụng..."
"Tốt lắm", đôi con ngươi lạnh lẽo của Hình Nghệ bất ngờ toát ra ý cười mỉa mai, "Bây giờ cậu nói tôi biết, vì sao con ấu yêu Hiệp hội giao cho cậu chỉ mất có một hồn?"
Đó là ánh mắt dành cho vật chết, không chứa bất kỳ tâm tình chủ quan nào.
Trong đôi mắt ấy, Đỗ Thu thậm chí còn sản sinh ra một ý nghĩ quái lạ, tựa như trong ánh nhìn của Hình Nghệ thì mình căn bản không phải con người mà là con rối như thuộc hạ của anh ta, không có ý thức, không có suy nghĩ mà chỉ là cái xác không hồn dùng bảy phách để treo lên, là công cụ được điều khiển bởi dây dẫn của người đàn ông đó.
Đỗ Thu hít vào, không dám nhìn thẳng vào mắt Hình Nghệ nữa, cậu nhắm mắt trả lời: "Em thấy chúng ta có thể hợp tác với yêu, em giữ lại hai hồn cho nó là muốn để nó giữ nguyên ý thức của mình. Anh Nghệ, vì sao cứ phải đuổi tận giết tuyệt vậy?"
"Vì chúng là yêu." Hình Nghệ nói: "Vẫn câu nói đó, hàng yêu sư có thể lương thiện nhưng không thể lương thiện với yêu. Song vì cậu được Hiệp hội phân công cho tôi nên tốt nhất là không cần có loại tình cảm vô dụng đấy."
Nói xong hắn buông Đỗ Thu ra, đồng thời thu hồi dây dẫn.
Hống yêu kêu thảm thiết rớt xuống đất, Đỗ Thu đau lòng rơi nước mắt, bò bằng cả tay chân đến ôm nó vào lòng.
Hình Nghệ lạnh nhạt nhìn họ rồi đi đến bãi máu của con thú, không quay đầu dặn lần cuối: "Kiểm soát vũ khí của cậu cho cẩn thận, chỉ có một cơ hội này. Nếu lần sau nó vẫn không biến thành con rối hoàn toàn thì tôi không những đánh tan hồn nó mà còn sẽ phá hủy hình dạng của nó thay cậu, nghe hiểu chứ?"
"Vâng..." Đỗ Thu lau khóe mắt bằng ống tay áo rồi lặng lẽ an ủi con Hống yêu đang kinh hoảng, bỏ nó vào ba lô, bước đến bên cạnh Hình Nghệ hỏi: "Mục tiêu có khả năng đã chết nhưng vẫn chưa tìm được xác, có cần báo cáo với Hiệp hội trước không?"
"Không cần," Hình Nghệ dùng ngón tay thấm ướt máu yêu để ở dưới mũi ngửi, nói: "Ở đây có hai loại máu, khác với loại máu của mục tiêu mà chúng ta lấy từ Hiệp hội. Căn cứ theo dấu vết thì xem ra có ít nhất hai con yêu từng tham dự vào trận đấu, hơn nữa một con trong đó e rằng cấp bậc rất cao."
Đỗ Thu khịt mũi, mở to con mắt khóc sưng để cố nhìn rõ vết máu đã biến thành màu nâu sẫm trông khác gì nhau ở dưới đất, "Anh nói 'Có ít nhất hai con yêu' là sao?"
Hình Nghệ trầm ngâm trong chốc lát, vẻ mặt không có biểu cảm hiếm khi lộ ra vẻ nghi hoặc, "Còn có một tên nữa, mùi của hắn quá nhạt nên tôi không thể xác định rốt cục hắn là người hay là yêu."
Đỗ Thu: "Vậy chúng ta phải tiếp tục truy lùng hả?"
"Không, phần còn lại để tôi tự làm," Hình Nghệ nói: "Cậu quay về đi, truyền lời cho Hiệp hội giúp tôi."
Đỗ Thu gật gù, "Anh Nghệ, anh nói đi."
Hình Nghệ tiếp lời: "Đầu tiên, chuyển y nguyên lời phân tích vừa rồi cho hội trưởng, thứ hai là xin chỉ thị giúp tôi, hỏi là —— 'Cửu Vĩ có tham gia, có cần mở rộng săn bắt không, nếu có thì xin cử thêm tiếp viện'."
"Cửu Vĩ?" Đỗ Thu tròn mắt, "Chẳng lẽ một con yêu khác chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ?!"
Hình Nghệ hờ hững ừ, nói: "Nhưng đoán theo mùi của huyết dịch thì đây là một con linh thú do hắn phân hồn, bản thể không có mặt. Song nếu làm tiếp thì sớm muộn gì cũng chạm mặt. Bây giờ tôi rất tò mò về cái người mà Cửu Vĩ phải phân hồn đến đón đến cùng có thân phận thế nào?"
Đỗ Thu: "Ý của anh cái tên không phân biệt nổi là người hay yêu chính là nguyên nhân Cửu Vĩ cử phân hồn đến?"
"Hội trưởng luôn có mệnh lệnh hàng yêu sư phải chú ý đến một cơ thể sống đặc thù, bọn họ bản chất là người nhưng vì ba hồn lẫn vào một phần yêu hồn nên thành bán yêu." Nói đến đây Hình Nghệ không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về hướng luồng khí tức kỳ lạ đó biến mất.
"Loại sinh mệnh ấy trong Thượng Cổ gọi là 'lọ chứa', phần yêu hồn sẽ sinh sôi đời này truyền đời kế. Thời gian truyền nối càng lâu thì yêu khí bán yêu trên người sẽ càng vượt qua cả mức mỏng manh, ngoại hình càng không khác gì với con người nên mới cực khó bị hàng yêu sư phát hiện."
Đỗ Thu không hiểu, "Vì sao hội trưởng lại cần những tên bán yêu đó?"
"Không rõ, có lẽ là vì kiêng kỵ bản thể của phân hồn." Hình Nghệ suy đoán, "Những yêu hồn ở trong 'lọ chứa' thường đến từ yêu thú thuần huyết cấp bậc cực cao, chúng nó chết rồi ba hồn vẫn không biến mất mà chúng đã được bảo tồn theo cách ký sinh, đến khi thời cơ chín mùi thì ba hồn sẽ tái hợp, bản thể chắc chắn cũng sẽ tái sinh theo."
Hết 04.
——To Be Continued
- - - - - - - - - -
Hống - Một ma thú thượng cổ:
Cổ thư có nói về một loài dã thú giống chó, ăn thịt người. Tục gọi là Vọng Thiên hống (nhìn trời mà rống), Triêu Thiên hống (hướng lên trời rống). Trong truyền thuyết là con của Long Vương, có thói quen ngước mặt lên trời. Người ta vẫn thường gọi nó là 'Thạch sư', thường được tạc hoặc điêu khắc trên đỉnh với ý nghĩa 'Hướng lên trời gào thét, trên truyền thiên ý, dưới biểu đạt dân tình'.
Tương truyền Hống là một loài động vật rất có linh tính, mỗi ngày nó đều ngồi xổm chăm chú theo dõi hành vi của Hoàng Đế.
Có hai con luôn quay mặt về hướng Nam, chuyên môn quan sát Hoàng Đế đi tuần ngoài Hoàng cung. Mỗi khi Hoàng Đế đi lâu không về, chỉ lo chơi bời bên ngoài, nó sẽ kêu gọi Hoàng Đế: "Quốc quân mau trở về xử lý quốc sự đi, chúng ta mong người về đến thâm quầng cả hai mắt rồi." Vì vậy mọi người gọi hai con Hống này là 'Vọng quân quy' (mong hoàng đế trở về)
Còn hai con luôn quay về hướng Bắc, giám sát những hành động trong cung của Hoàng Đế. Nếu như Hoàng Đế chỉ biết ở trong cung hưởng lạc, không quan tâm triều chính, nó sẽ kêu gọi Hoàng Đế: "Quốc quân mau ra khỏi cung thị sát dân tình đi. Đừng có mãi ở trong cung hưởng lạc, chúng ta mong người ra đến thâm quầng cả hai mắt rồi." Vì vậy mọi người gọi hai con Hống này là 'Vọng quân xuất' (mong hoàng đế đi ra).
Trong 'Thuật Dị ký' lại miêu tả về Hống là một loài vật chuyên ăn thịt rồng, là tổ tiên của Kỳ Lân, là sinh vật trên đỉnh Kim Tự tháp của chuỗi thức ăn.
Lại có văn tự ghi lại, Hống là vật cưỡi của Quan Thế Âm Bồ Tát, là một loại 'Bạt', cũng chính là cương thi cao cấp. Trong 'Tục từ bất ngữ' có ghi lại: "Thường châu tương minh phủ ngôn:phật sở kỵ chi sư、tượng,nhân sở tri dã;phật sở kỵ chi hống,nhân sở bất tri,hống nãi cương thi sở biến." (Thường châu tương minh phủ có lời: Phật cưỡi sư tử, voi, mọi người đều biết; Phật cưỡi Hống, mọi người không biết, hống là do cương thi biến thành.)
Sư tử, voi, hống là vật cưỡi của 'Tam đại sĩ', theo thứ tự là Văn Thù, Phổ Hiền cùng Quan Âm Bồ Tát.Tương truyền Hống thần thông quảng đại, miệng phun khói phun lửa, lấy rồng làm thức ăn, bởi vậy Phật mới dùng nó làm thú cưỡi để trấn áp rồng.
Trong 'Thuật Dị ký' còn ghi lại: Đông Hải có loài thú tên Hống, thích ăn não rồng, có thể bay lượn bơi lặn, miệng phun khói lửa, mạnh mẽ khác thường. Tại Bình Dương Huyền, có Hống đuổi rồng lên tận trời cao, người ta thấy ba con giao long cùng hai con rồng, hợp sức đánh với một con Hống, đánh nhau ba ngày ba đêm, kết quả Hống giết chết một rồng hai giao.
Trong kiến trúc Trung Quốc cổ đại, Hống là một trong những loại 'Vẫn thú' (những loại thú trong thần thoại được dùng để trang trí trên mái đình, chùa, v.v.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.