Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 10: Số mệnh an bài gặp gỡ.



Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 10: Số mệnh an bài gặp gỡ.
"Không có," Lê Hoán cười gian xảo, "Ta đoán thầy không muốn nhắc đến ông."
Chim sẻ: "..."
Lê Hoán ngồi thẳng người, đưa một tay ra với đối phương. Chim sẻ rối rắm, dường như thấy lời vừa nghe không ổn nhưng sau một hồi do dự vẫn vỗ cánh bay lên ngón tay thon dài ấy, móng vuốt quặp chặt để đứng vững.
Cậu dẫn con chim đến gần đó, cụp mắt vờ như lơ đãng quan sát con chim sẻ trên ngón tay, bất kể là trọng lượng hay xúc cảm thì không thể nghi ngờ chỉ là một con chim bình thường, không có yêu lực nào. Nếu không phải có cơ hội đặc biệt hoặc được yêu thú cấp cao giúp đỡ, sợ rằng lúc sinh thời cũng không có duyên hóa thành yêu.
Điều này đúng là y hệt như con ly miêu hồi sáng.
Vì thế —— "Bản thể của ngài ở đâu?" Lê Hoán hỏi.
Tôn xưng ấy đối với Ma La tiên sinh nhiều lần bị vứt ra khỏi cửa sổ mà nói là cực kỳ hưởng thụ, chim sẻ mổ mổ lông ở dưới cánh, hời hợt kể: "3000 năm trước, vì một vài nguyên nhân ta bị phạt nặng, không thể hoàn dương, không thể trở về âm ty, cả đời chỉ có thể lang thang giữa hai giới âm dương. Ngay cả gặp người bạn cũ cũng buộc phải mượn thân thể của những loài nhỏ bé này, bản thể dĩ nhiên là ở lại nơi bị phạt rồi."
Nguyên nhân cực kỳ mơ hồ, không bóc tách hoàn toàn, Lê Hoán đắn đo không chắc về dụng ý của gã khi tiết lộ nội dung nằm ngoài câu hỏi. Cậu hiếu kỳ thì đúng là hiếu kỳ với thân phận của gã, nhưng vẫn biết rõ đạo lý hỏi nhiều cũng vô ích hơn.
Thế là hiển nhiên đề tại này ngừng lại, Lê Hoán đổi giọng hỏi: "Thầy thì sao, sao đi ra ngoài vậy?"
Ma La: "Cách đây không lâu nhị sư tỷ của cậu gọi điện đến, nói có việc không thể chạy về gấp nên Cảnh Du đành phải tự mình xử lý vụ án Ngạo Nhân biến dị."
Lê Hoán à một tiếng, cong ngón tay lên cọ trước ngực chim sẻ, hỏi: "Ngài không đi theo?"
"Quỷ nhỏ," Ma La cười nói: "Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng chỉ bằng một phần phân hồn chế ngự các vật bình phàm như thế này, dù có ở cạnh Cảnh Du cũng không giúp đỡ được. Thân thể phàm thai của con chim này kém xa với tiểu yêu thông thường, hơi vận dụng pháp lực cũng đủ tiêu tan cả thần hình."
Lê Hoán gật gù.
"Vì thế y bảo ta ở lại trông cậu đó ~"
"Thân thể phàm thai của con chim nhỏ thế này có thể trông được ta à?"
"..."  
Hừ... Tên quỷ nhỏ hở tí là vứt mình ra cửa sổ đúng thật khiến người ta không ưa nổi mà.
Ma La tiên sinh vô thức nhận ra mình bị xem thường, gã bỗng thấy đồng cảm với con linh sủng ngày nào cũng phân bua cao thấp với mình.
Dù sao việc bảo vệ chu toàn một tấc không rời đứa như thế này, dù có là hồ linh do Cửu vĩ phân hồn biến hóa thì vẫn có thể đoản thọ phải không? Thật sự là không dễ dàng mà.
"Khụ ——" Chim sẻ hắng giọng, dùng đạo lý thuyết phục đối phương: "Hẳn Cảnh Du từng dặn dò cậu là con yêu quái biến dị đó hung tàn, không rõ lai lịch, yêu linh của cậu quá thấp, còn chưa học thành nghề, tư lịch thì không sâu, không cần tham gia vào nhiệm vụ có quá nhiều thợ săn."
Lê Hoán ôn hòa nhìn nó, cười không nói.
Chim sẻ: "..."
Trời ạ lúc thầy trò tính kế người khác ánh mắt giống hệt nhau! Chim sẻ dùng cánh đỡ trán, một lúc sau thử dò hỏi: "Nhất định phải đi à? Ta lo sau khi Cảnh Du biết trong cơn nóng giận sẽ tiêu diệt phân hồn của ta."
Lê Hoán dùng chân tình cảm động đối phương: "Diêm tiên sinh, xem ra ngài còn muốn đi hơn cả tôi đó chứ?"
"Dĩ nhiên rồi!" Chim sẻ kích động: "Hàng yêu sư triển khai săn bắt quy mô lớn ở nội thành Bắc Kinh, ngoại trừ Cửu vĩ ta căn bản không nghĩ ra mục tiêu thứ hai!"
Lê Hoán nghe vậy thì đứng phắt dậy, gương mặt vốn mang vẻ tươi cười tức thời cứng đờ: "Ông nói cái gì?!"
"Tình huống hiện nay đúng là thế, ta không muốn giấu giếm cậu, điều ấy Cảnh Du cũng biết." Chim sẻ vỗ cánh đứng ở vị trí ngang hàng với tầm mắt của đối phương, nghiêm mặt nói: "Thân thể này là phế phẩm, rời khỏi phạm vi quán trà, mất đi kết giới, ta... quả thực không có năng lực bảo vệ cậu."
Lê Hoán yên lặng một giây, rồi không quay đầu bước vào buồng trong.
Chim sẻ theo sát ở sau, đuổi theo: "Cậu đứng lại đó cho ta!"
Lê Hoán đã mặc áo măng tô vào, xách ba lô lên, đang lướt lịch sử trò chuyện trên Wechat tìm thông tin về định vị do dự ngẩng đầu lên, "Ta không hiểu ——" chim sẻ phanh gấp lơ lửng, tầm mắt chạm nhau, Ma La trú trong thân thể bình phạm xuyên qua đôi mắt chim càng bị chấn động bởi ánh mắt trầm tĩnh như nước đọng với con ngươi trắng đen rõ ràng.
"Lê Hoán ta do Cửu vĩ yêu hồ tự thân nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, mặc dù yêu lực mỏng manh khó triển khai yêu pháp nhưng năng lực tự hỏi vẫn chưa yếu kém đến mức để thầy quan tâm như vậy." Vừa nói Lê Hoán vừa âm thầm ghi nhớ nơi định vị và nội dung chia sẻ, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, mới nói xa xăm: "Diêm tiên sinh, có lẽ ngài hiểu rõ đến tột cùng ông ấy đang lo lắng điều gì phải không?"
Chim sẻ ngẩn ra trong phút chốc, đồng tử đen đặc chợt xẹt qua ánh sáng xảo quyệt, "Cậu đang nghi ngờ điều gì, quỷ nhỏ?"
"Một giấc mơ ——"
Lê Hoán xoẹt một tiếng kéo khóa kéo của trang phục đi săn lên, nhanh chân băng qua phòng khách của quán trà, đứng trước đôi chuông âm dương không tiếng động, ánh mắt của cậu xuyên qua tấm kính trên cửa gỗ, nhìn ra tuyết rơi im ắng ngoài trời.
"Thầy từng nói phàm là sinh linh đi vào giấc mộng thì đều do ý thức chìm sâu vào trong linh hồn, đó là chuyện về tam hồn xảy ra trong thế giới tinh thần, trừ khi bị bóng đè quấy phá, không thì mộng cảnh ắt hẳn chân thực."
Vì cậu không quay đầu nên không chú ý đến vẻ mặt của con chim ở sau lưng.
Nó nhìn bóng lưng cậu, không lo lắng không lo nghĩ nữa mà là thái độ không liên quan đến mình, thậm chí có phần nham hiểm cười trên sự đau khổ của người khác.
Ma La tiên sinh cực kỳ hài lòng với kết quả hiện nay, vì thằng nhãi trước mặt giống hệt như những thiếu niên nhân loại bằng tuổi, kích động hành động theo cảm tính. Nhưng nói đi cũng phải nói lại —— có bao nhiêu người sau khi nghe thấy thầy mình gặp nạn mà thờ ơ làm thinh?
Cũng xem như Cửu vĩ không thương yêu uổng công 'lọ chứa' đó.
Theo tiếng cạch, ổ khoá cửa mở ra, bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo tràn vào qua kẽ hở, chim sẻ bừng tỉnh, nhưng chú ý thấy bàn tay của thiếu niên dừng lại trên chỗ tay cầm.
"Sao?" Chim sẻ không hiểu hỏi.
"Ngài không chú ý thấy sao?" Lê Hoán hỏi lại: "Từ lúc ta lấy kiện hàng của A Ly đến bây giờ thì không nghe thấy tiếng xe chuyển phát rời đi."
Chim sẻ lặng người.
"Diêm tiên sinh, ngài muốn lấy mạng ta, chuyện này thầy đã biết chưa?"
"..."
(https://www.wattpad.com/835288572)

Ngoài cổng tứ hợp viện, trên xe chuyển phát của Thuận Phong phủ một tầng tuyết dày, bên cạnh là một bộ quần áo hoàn chỉnh vốn dĩ là cái vẫn mặc được bị rơi trên mặt tuyết, giống với quần áo thuộc về các anh chuyển phát.
Ngạo Nhân biến dị xé thân thể người, bước ra đi quanh quẩn ở cổng lớn quán trà nôn nóng ngửi, sau đó dùng xúc tu đâm nát cánh tay như không có cảm giác đau bình thường, dòng máu chứa tin tức tố hòa vào lớp tuyết, loại mùi hương đặc thù có thể được đồng loại ngửi thấy khuếch tán ra luồng không khí lạnh giá của mùa đông.
(*) Tin tức tố tiếng Anh gọi là pheromone, hiểu đơn giản là mùi hương hấp dẫn bạn tình.
Ở lề đường cách đó trăm dặm, một cô bé dùng khăn quàng cổ dày quấn che nửa gương mặt bỗng ngẩng đầu nhìn về xa xa, chóp mũi ửng hồng vì cái lạnh hơi khụt khịt, con ngươi mờ mịt của cô bé chuyển động, tứ chi uốn lượn thành góc độ kỳ dị, tay chân tạo thành tư thế con người tuyệt đối không thể làm được bắt đầu chạy.
(kuroneko3026.wordpress.com)

Cũng trong lúc đó, bầu trời ở Thập Sát Hải.
Sợi dây dẫn màu lam nhạt cắt vào màn tuyết, bóng đen to lớn lượn vòng quỷ quái như của con chim.
Trên mái cong của một nhà dân, Đỗ Thu túm chặt áo lông không tiền đồ run rẩy. Cậu ta nhìn mục tiêu ấu thể trong phạm vi theo dõi tự chặt đứt cánh tay, rồi nhìn người đàn ông điều khiển con thú rối bên cạnh, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Anh Nghệ, sao anh không đi vây bắt Cửu vĩ?"
Hai mắt Hình Nghệ như ưng, cực kỳ cảnh giới quan sát cánh cổng của tòa tứ hợp viện, lạnh lùng trả lời: "Tôi có nhiệm vụ trên người, lần này Cửu vĩ đi ra chỉ là nhiệm vụ đi kèm."
Đỗ Thu à một tiếng, tâm nói Cửu vĩ là yêu quái trâu bò như thế mà chỉ là nhiệm vụ đi kèm, đại ca đúng là tên cuồng công việc!
"Với lại," Đỗ Thu tò mò hỏi: "Vì sao con tiểu yêu quái này phải đưa hàng chuyển phát cho người ta?"
Hình Nghệ nói: "Kết quả xét nghiệm máu của Hiệp hội cho thấy chất dịch trong cơ thể của con yêu đó chứa một lượng lớn tin tức tố, người hoặc vật bị nó tổn thương sẽ nhiễm phải mùi đặc trưng trong một khoảng thời gian nhất định. Con yêu có thể tìm đến đây chứng tỏ linh thú bị thương trên xe lửa đang ở trong, dù sao cũng là thu hoạch ngoài ý muốn."
Đỗ Thu: "!!!!"
Đỗ Thu kinh hãi: "Ý anh là Cửu vĩ yêu hồ mở quán trà ở Thập Sát Hải ——?!"
Giọng cậu ta nhỏ lại, cánh cổng có động tĩnh, người đàn ông phóng ánh mắt sắc bén lạnh như băng đến, Đỗ Thu sợ đến nỗi vội câm miệng, nhưng không kiềm chế được sự hưng phấn nhướng đầu muốn nhìn dáng vẻ hình người của Hung thú Thượng Cổ trong truyền thuyết.
Tiểu Ngạo Nhân canh giữ ở cửa nghe tiếng động thì nhảy vào sâu trong ngõ.
Cổng lớn mở ra, Lê Hoán nhấc đao, ngón cái bình thản chống lên đao, gương mặt của cậu không hề có cảm xúc đảo qua chiếc xe đậu chưa đi và bộ đồng phục trống không, bàn tay đút trong túi quần ấn lung tung màn hình điện thoại, gửi tọa độ quán trà vào nhóm thảo luận.
Chim sẻ đi vòng đến cạnh cậu, có phần mất tự nhiên nghiêng đầu hỏi dò: "À thì... Chuyện ban nãy không cần nói với Cảnh Du đâu nhỉ?"
"Giữ bí mật cho người đẩy ta vào chỗ hiểm thì có ích lợi gì?"
"Ta mượn thân xác của loại động vật nhỏ thế này không thể động thủ hại ngươi mà ~"
"Ừ, xem ra ngài thích mượn đao giết người hơn."
"..." 
"Khụ ——" Chim sẻ nói: "Đừng vậy mà, cho ta một cơ hội?"
Lê Hoán nhẹ nhàng liếc nó, "Ví dụ?"
Chim sẻ: "Con Ngạo Nhân biến dị đó đã chạy xa, có điều trừ nó ra thì ở đây có hai người, là hàng yêu sư, ngay trên nóc nhà của căn ở đầu ngõ."
Theo âm cuối tan đi, Lê Hoán hơi nghiêng đầu.
Hàng yêu sư trẻ tuổi núp dưới bóng tối của cây cối tức thời kinh ngạc, rõ ràng anh ta đã ấn giấu khí tức linh lực đến tuyệt đối, mà thiếu niên đẹp đẽ bước ra từ trong quán trà lại bất ngờ ngẩng đầu nhìn lại đây.
Cách tầng tầng bóng đêm và màn tuyết, căn nhà bị cây khô khổng lồ bao phủ, Lê Hoán không thể cảm nhận được dị động nào, nhưng cũng không nghi ngờ lời nhắc nhở do tên họ Diêm nói.
Trong không khí không có một chút sóng linh lực.
Giống như yêu thú cấp cao giỏi che giấu mùi, thì hàng yêu sư linh lực cao siêu cũng có thể hạ cảm giác tồn tại của bản thân hay thậm chí là bạn đồng hành xuống cực độ.
Xem ra không phải người thiện, thiếu niên thầm nghĩ.
"Thế nào?" Chim sẻ đắc chí: "Dù không thể đánh thì ta vẫn có chút hữu dụng phải không?"
Lê Hoán chầm chậm cong khóe môi lên, ý tứ sâu xa: "Cảm ơn."
Nói xong, thiếu niên vẫn giữ nụ cười chớp mắt cầm thanh Đường đao sắc bén màu xanh nhạt chém lên không, tất cả những cái này diễn ra chỉ trong mấy giây, lông chim bay xuống, chim sẻ thậm chí còn duy trì động tác khua cánh, một khắc sau, thân thể bé nhỏ của nó xẻ ra làm hai, không còn sinh khí rớt xuống.
Lê Hoán múa đao vẫy máu dính trên lưỡi đao, nghiêng Đường đao xuống đất, nhấc mí mắt lên, lại lần nữa nhìn về căn nhà dưới bóng tối, giọng nói hiền lành hòa nhã vang lên trong đêm tuyết, vô thức mang đến cảm giác vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.
"Nghe nói các ngươi muốn săn Cửu vĩ yêu hồ?"
——To Be Continued
Hết 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.