Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 14: Ký hiệu ở ngực.



Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 14: Ký hiệu ở ngực.
11 giờ tối, con hẻm ở Thập Sát Hải được che giấu bên dưới kết giới hỗn độn không thể tả.
Lê Hoán ấn thái dương căng chặt, dần khôi phục tỉnh táo từ trong từng cơn khiếp đảm.
Người đàn ông dưới thân cậu đã không còn động tĩnh, anh ta nhắm nghiền mắt, sắc mặt vì mất máu quá nhiều nên trông càng tái nhợt. Lê Hoán ngẩn người, cảm giác áy náy vì nghiện máu mất khống chế suýt lấy tính mạng người khác thoáng dao động, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại nhờ thân phận của đối phương.
Hàng yêu sư và yêu vốn dĩ là mối quan hệ "chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào".
Cậu vươn hai ngón tay chạm vào gáy anh ta, mạch đập yếu ớt truyền đến da thịt lòng bàn tay, cùng lúc đó, vách tường phía ngoài quán bar truyền đến một loạt tiếng vang, còn kèm theo tiếng hét ngạc nhiên của trẻ con.
"Ngươi ——!" Tiểu Đỗ Thu nhìn chằm chằm cái tay còn để trên cổ Hình Nghệ của Lê Hoán, cậu ta vừa co ro chịu đựng màn tuyết vừa lắp bắp hỏi: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi giết ——?!"
Thanh Đường đao bay vèo đến găm vào vách tường, thế giới tĩnh lặng.
Đỗ Thu: "!!!"
Tim Đỗ Thu thiếu chút nữa nhảy lên cuống họng, cậu ta liếc nhìn lưỡi đao kề sát má vẫn đang lắc lư, cực kỳ thức thời câm miệng lại.
"Nín tí đi, não của ta đau." Lê Hoán thả lỏng thái dương thở hắt ra, "Hắn còn sống, sẽ giao cho thầy xử lý, theo luật lệ thông thường không cần đối xử quá hữu hảo với các ngươi, lỡ như tên đó mà chết thật thì cũng không có vấn đề gì."
"..." Đỗ Thu cảm giác sâu sắc bát tự của mình khá cạn, sự khủng bố trong tối nay đã chơi đùa sạch bách nó rồi, cậu chàng ôm tâm lý may mắn không mấy mạnh mẽ hỏi thử: "Vậy... thầy của ngươi là?"
Lê Hoán không để ý câu hỏi, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại: "Nghe nói các ngươi dự định săn Cửu vĩ?"
Mẹ nó quả nhiên mà!
Cái thứ này bước đi ra từ trong cánh cửa thì dù không phải Cửu vĩ bản tôn cũng hẳn có quan hệ với tên yêu hồ đó! Lần này tiêu rồi, hàng yêu sư, săn Cửu vĩ, cộng thêm đánh đập đồ đệ của y, gộp mấy cái trên lại có lẽ cũng đủ chết mấy lần.
Đỗ Thu lặng lẽ cảm khái một phen lần này ra ngoài đúng là không xem ngày, rồi yếu ớt ngụy biện: "Thật ra không có..."
"Không quan trọng," Lê Hoán nói: "Ngươi lại đây."
Lúc nói chuyện cậu rũ mắt quan sát gương mặt của người đàn ông, ấn đường nông mày nhăn nhíu, sự cộng hưởng quái lạ biến mất ngay khi anh ta rơi vào hôn mê. Anh ta cũng giống với hàng yêu sư nói chung, Lê Hoán chỉ có thể cảm nhận được sóng linh lực vì cơ thể suy yếu, luồng sóng ấy yếu hơn bình thường rất nhiều.
Cậu yên lặng vài giây rồi bổ sung: "Mang theo đao của ta."
Xem tình hình thì không dễ bỏ chạy, chọc giận đối phương mình cũng sẽ bị cắn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy cổ đau nhói —— Đỗ Thu tính toán đuờng lui trong lòng, rút Đường đao lề mề bước đến.
"Ngươi không có yêu thuật cũng không phân hồn mà vẫn rất lợi hại."
Lê Hoán tra đao vào vỏ, mi mắt như cánh ve run run nhấc lên, lướt qua vẻ mặt rối rắm của tên tiểu quỷ, "Nói gì?"
Đỗ Thu: "Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy anh Nghệ chịu thiệt trong tay yêu quái."
Lê Hoán cười lạnh: "Đáng tiếc hắn không phải do ta đánh bất tỉnh."
"Hả?" Đỗ Thu không hiểu.
Lê Hoán mở cổ áo kiểm tra vết cắn, bị ảnh hưởng bởi nước bọt còn lưu lại và máu yêu bị gã này hút nên vết thương vẫn đang phục hồi, kết một lớp da mới trắng nõn.
Tiện nghi cho ngươi, người nào đó không vui nghĩ.
Giới yêu tuân theo quy tắc sinh tồn cá lớn nuốt cá bé, án lệ nhai nuốt huyết nhục đồng loại không hiếm, nhưng xưa nay cậu không hề nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ bị hàng yêu sư đè xuống hút máu!
Thật sự là vứt hết tôn nghiêm của yêu tôn mà...
"Trước đây từng có tình huống tương tự không?" Lê Hoán ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu, thấy cậu ta mịt mờ thì không thể làm gì ngoài giải thích thêm: "Phản ứng của đồng sự của ngươi rất không bình thường, hàng yêu sư là người, nhưng hắn lại bị mùi máu tanh ảnh hưởng dẫn dụ ra chứng nghiện máu. Ta là đang hỏi ngươi trước đây chưa từng xảy ra chuyện thế này?"
Đỗ Thu nghe vậy thì kinh hoàng, muốn thốt lên không thể nào nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Lê Hoán, cậu ta vô thức ngẫm nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng trả lời: "Thật ra ta đi với anh ấy còn chưa đầy một tháng, lúc trước thì không biết nhưng ít nhất khoảng thời gian này chắc chắn là không có."
Tuy nói vậy nhưng cậu ta nhìn người đàn ông hôn mê dưới đất, bất an mím môi, "Anh Nghệ anh ấy... là người phải không?"
"Đừng căng thẳng," Lê Hoán hờ hững xoa đầu tên tiểu quỷ rõ ràng đang căng thẳng quá độ, động viên: "Hắn là người không phải yêu."
"Thầy trong Hiệp hội đã dạy là chứng nghiện máu chỉ yêu mới có, sao ngươi có thể xác định ——?!"
Lê Hoán ra hiệu im lặng, Đỗ Thu hiểu ý ngậm miệng lại.
Đầu lưỡi Lê Hoán quét lên phần lợi, dư vị trong khoang miệng thuộc về con người, cậu bất giác nhếch môi, mi mắt che khuất mất đôi đồng tử u ám của thiếu niên chợt xẹt lên ý cười giảo hoạt cợt nhả.
"Vì á, ta vẫn phân biệt được mùi vị của máu người và máu yêu."
Đỗ Thu bị giọng điệu ngả ngớn và lạnh nhạt ấy đả kích mất một lúc, thoáng chốc tỉnh táo lại, tên này mới là yêu, cớ gì mình lại sợ hãi Hình Nghệ chứ? Cậu ta rụt đầu thoát khỏi nhiệt độ bàn tay của đối phương, bình tĩnh dịch sang bên cạnh.

Lê Hoán cũng không để tâm, kéo cánh tay của người đàn ông muốn đỡ anh ta dậy.
Anh ta cao gần 1m9, vì mật độ cơ bắp khá nhiều thành thử nặng hơn so với người có cùng vóc dáng. Lê Hoán mất quá nhiều máu nên không cố sức, miễn cưỡng vòng tay đối phương qua cổ rồi nói với tên quỷ nhỏ đứng bên: "Đừng lo, lại đây phụ một tay."
Đỗ Thu đứng yên, đề phòng nhìn cậu, "Ngươi muốn làm gì?"
Lê Hoán ôn hòa nói: "Hôm nay nhiệt độ thấp, theo tình trạng cơ thể hắn, nếu nằm nữa có thể sẽ phải nhặt xác, ngươi thử xem?"
Đỗ Thu: "..."
Tiểu Đỗ Thu đen mặt, đi vòng qua bên khác phụ đỡ Hình Nghệ, cậu ta hơi do dự song cuối cùng vẫn không nén được, dè dặt hỏi: "Chúng ta... còn cơ hội đi không?"
Lê Hoán cười hỏi ngược lại: "Các ngươi đã biết nơi ở của Cửu vĩ mà còn muốn đi?"
Lời nói phát ra, Đỗ Thu choáng váng, sực nhớ cách đây ít lâu gọi một cuộc điện thoại cho bên ngoài, cậu ta tức thời chột dạ, "Hoán Hoán, ta nói ngươi nghe một việc, nghe rồi thì đừng diệt khẩu nhé?"
"..." (kuroneko3026)
Lê Hoán: "Nói nghe thử cái đã."
Đỗ Thu: "Vừa nãy ngươi với anh Nghệ đánh nhau long trời lở đất, phá hủy không ít nhà dân và phương tiện công cộng, theo 'Quy định về quản lý công việc ngoài hiện trường của hàng yêu sư', ta đã thông báo tổ điều tra vụ án đặc biệt ở địa phương đến đây khắc phục hậu quả, tục xưng là gọi báo cảnh sát..."
"Ờ." Lê Hoán chừa ra một tay móc ba lô của đối phương lên rồi đeo nó vào cẳng tay, "Cho nên?"
Đỗ Thu lập tức phát điên, cậu ta nhào đến ôm eo Lê Hoán: "Cho nên đã phản hồi tọa độ qua đó rồi! Sào huyệt của Cửu vĩ yêu hồ bại lộ! Tổ đặc biệt xử lý xong nhiệm vụ khác chốc nữa sẽ đến đây ngay thôi! Áu áu áu áu áu ta thật sự không có cố ý, cầu thả ra... Ủa?"
Đỗ Thu dừng lại, nhận ra có gì đó không đúng, "Sao ngươi vẫn bình tĩnh thế?"
"Ngươi nghĩ vì sao Cửu vĩ có thể đường hoàng mở quán trà ở đế đô mà không bị phát hiện?"
Đỗ Thu: "..."
Sắc mặt của cậu chàng thối như ăn phải ruồi, lặng lẽ nhấc cánh tay của Hình Nghệ lên lại, lầu bầu: "Chính phủ thật hắc ám."
Lê Hoán nói: "Biết là tốt rồi, nói ra dễ bị tra đồng hồ nước lắm."
"Vậy nội ứng của các ngươi là ai?" Đỗ Thu hỏi.
Lê Hoán cười nham hiểm, "Đừng nói khó nghe vậy chứ, người ta cũng trải qua tốt nghiệp chính quy, leo lên từng tầng một, không dựa vào quan hệ, chỉ là ngụy trang rất tốt, ngay cả đặc phái mà phía các ngươi phái đến đây kiểm soát cũng không phát hiện hắn là yêu."
"Xì..." Cậu chàng liếc mắt lên trời, không vui hỏi: "Vậy thì rốt cuộc kẻ đó là ai?"
"Đừng nóng vội, có lẽ sáng mai ngươi sẽ nhìn thấy hắn thôi."
"Hắn cũng ở đây?!"
"À không, đại sư huynh công việc bề bộn rất ít khi trở về, nhưng vì ngươi báo cáo nơi ở của Cửu vĩ với tổ đặc biệt nên sau khi đến đây khắc phục hậu quả xong, dĩ nhiên hắn sẽ đến vấn an thầy."
Đỗ Thu "Ồ" một tiếng, tâm nói vậy là còn một ổ yêu quái nữa!
Hai người quay về quán trà, dừng lại ở trước cửa.
Lê Hoán vòng một tay ở phía sau người đàn ông giữ vững phần eo, dùng vai chống đỡ người anh ta, điệu bộ như muốn đẩy cửa nhưng vì không ổn định trọng tâm nên đầu Hình Nghệ hơi dựa vào đây.
Lê Hoán cảm giác có vật mềm mại sà vào bên mặt, còn mang theo hơi thở mát lạnh... Cậu nghiêng đầu, chóp mũi sượt qua cằm đối phương, anh ta hô hấp đều đều phà vào trán, khoảng cách giữa hai người còn không được nửa tấc, Lê Hoán hơi ngây ra —— Không hiểu sao cậu nhớ đến loại xúc cảm ươn ướt khi anh ta liếm lên khóe môi mình.
Khoan! Nghĩ vậy để làm gì?!
Lê Hoán: "..."
Thần kinh hả! Hút máu thì hút máu, làm gì tùy tiện...
Khụ.
Liếm! Người! Ta! Tê! Dại! →_→
Người nào đó lúng túng muốn chết vì hình ảnh não động, bấy giờ mới đuổi hết mấy thứ hỗn loạn ấy ra khỏi đầu. Tiểu Đỗ Thu đợi ở bên cạnh bị đông cứng thành chó, ngó đầu qua, "Sao còn chưa đi vào?"
"Không có gì," Lê Hoán không cảm xúc đẩy cái tên ở trên vai mình qua, "Người của các ngươi, tự mà vác."
Đỗ Thu bị đè đến loạng choạng, vội dựa vào cánh cửa giữ vững người, không hiểu ra sao nhìn bóng lưng tên yêu trẻ tuổi, đang lúc muốn mở miệng thì Lê Hoán quay đầu chuẩn bị vào cửa chợt dừng lại, cậu lưỡng lự xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào bên trong cổ áo hơi hé ra của hàng yêu sư ——
Lúc nãy, động tác xô đẩy trùng hợp làm lỏng một cái cúc áo của anh ta, trong lúc lơ đãng nhìn quét ra, dư quang để ý thấy hình như phần da ngay lồng ngực của đối phương "viết" một ký hiệu nào đó?
Ấn đường càng nhíu chặt hơn, Lê Hoán lập tức thoáng qua một suy nghĩ nào đó, cậu vội vàng tiến lên, xoẹt một tiếng xé áo của người đàn ông trong ánh mắt có thể nói là kinh sợ của Đỗ Thu.
Trong nháy mắt, tiểu Đỗ Thu lộ ra vẻ mặt đặc sắc: "!!!!"
"Ngươi ——!"
"Câm miệng!"
"Ừ."
Cơ ngực của anh ta trập trùng hoàn mỹ, trên làn da trắng bệch, thuốc nhuộm khắc vào mô da, ký hiệu thuần một màu đen, bút pháp uốn lượn đọng lại thành hình dáng chữ số "19" của Ả Rập.
Bàn tay chầm chậm vuốt ve mặt hình xăm thoáng lồi lên, ánh mắt khẽ run, cậu hít sâu một hơi buộc mình phải lập tức bình tĩnh lại, rồi ngoái đầu nhìn Đỗ Thu, "Cái này có từ trước rồi à?"
Đỗ Thu bị sự mạnh mẽ trong mắt đối phương đâm nhói, cậu ta nhìn hình xăm rồi nhìn Lê Hoán, cau mày trả lời: "Không rõ, xưa giờ ta chưa từng thấy... À... Anh Nghệ không thích thân cận với người ngoài, dù ta ở cạnh thì cũng không có cơ hội nhìn cơ thể của anh ấy..."
Lê Hoán gật đầu.
Đỗ Thu thấy đối phương phản ứng thái quá, kỳ lạ hỏi: "Không phải chỉ là hình xăm thôi sao, bình thường quá mà, giới yêu quái các ngươi không ai đi xăm hay gì?"
Lê Hoán không lên tiếng, móc điện thoại ấn Độ sáng màn hình —— Vốn tưởng rằng chỉ là hàng yêu sư thông thường, nhưng có khả năng thân phận của tên trước mặt hoàn toàn vượt khỏi phạm vi năng lực của cậu, thời gian đã gần nửa đêm, không biết lúc nào thầy mới quay về...
Năm ngón tay siết chặt, Lê Hoán áng chừng thanh Đường đao trong tay, bỗng có loại kích động bồi thêm một đao vào người tên này!
Có điều cơ thể sống là hàng mẫu hiếm thấy, vẫn nên để cho thầy kiểm tra tỉ mỉ mới càng có giá trị.
Nghĩ vậy, thần kinh siết chặt của cậu cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh trở lại.
"Ta rút lại câu vừa nói."
"Hả?" Đỗ Thu ù ù cạc cạc, "Câu nào?"
"Câu đồng sự của ngươi 'Là người không phải yêu' ấy."
Hết 14.
——To Be Continued
= = = = = = = = = = = = = =
Lần đầu tiên trong nhà tui có công cao 1m9, cao 1m9 thì không biết "cậu em" có dài 1m9 luôn không nhỉ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.