Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 18: Bị tập kích.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 18: Bị tập kích.
Hai giờ sáng, thành phố Thừa Đức tỉnh Hà Bắc, bãi săn Mộc Lan.
Rừng cây rậm rạp trải dài tít tắp, trời vẫn còn đổ tuyết, cành cây giống như xương khô phủ đầy băng vươn thẳng vào trong màn đêm.
Nơi này là ranh giới của bãi săn, sau lưng là Nội Mông, người còn thưa thớt, làng du lịch gần nhất cũng phải cách hơn 10km, phóng tầm mắt nhìn xung quanh đều là bóng tối nguyên thủy nhất, không có lấy một ánh đèn thuộc về hiện đại.
Tĩnh lặng như tờ, ngay cả âm thanh khe khẽ của tuyết đè lên chạc cây cũng đặc biệt rõ ràng, từ nơi sâu xa trong rừng truyền đến tiếng thở hồng hộc, nó bị thương không nhẹ, kéo lê cái chân gãy chạy mấy trăm km, gần như sắp đến giới hạn của mình.
Bên ngoài lâm trường, bóng một con thú khổng lồ nhảy ra từ trong bóng tối.
Con linh thú có đôi đồng tử yêu màu ngọc bích, toàn thân trắng noãn, bộ lông mềm mại không dính tuyết, quanh thân tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ tinh tế như ánh trăng, tư thái kiêu ngạo lẫn mạnh mẽ, sau khi đứng vững, Cửu vĩ lắc người hóa thành hình dạng một chàng trai trẻ dưới cây tùng rụng lá.
Thích Cảnh Du ổn định nhịp thở, vẻ mặt thanh nhã như bình thường, y tiện tay sửa lại cổ áo gió không có một nếp nhăn, tư thái khoan thai hoàn toàn không giống thợ săn hành tung quỷ quyệt khó lường, mà trái lại càng giống một quý ông lịch thiệp đến đây hẹn hò hơn.
Y quỳ một gối xuống đất, cởi găng tay da hươu ra, đầu ngón tay quệt vết máu khẽ vê tròn rồi để dưới mũi ngửi —— máu yêu vẫn chưa nguội lạnh, mùi còn tươi mới, mục tiêu ắt hẳn ở ngay trong rừng trước mặt.
Cửu vĩ đại nhân bốc nắm tuyết lau sạch vết máu trên ngón tay, đeo găng tay vào lại rồi đứng dậy vừa rảo bước đuổi theo vừa đeo tai nghe bấm số gọi điện thoại.
Tiếng tút vang lên, đối phương bắt máy, một người đàn ông nói: "Thầy đợi một lát nhé."
Âm thanh đầu bên kia rất hỗn tạp, có thể nghe thấy láng máng các cuộc đối thoại bị nhiễu điện lưu cực nghiêm trọng truyền ra từ ống nghe, Thích Cảnh Du vô cùng kiên nhẫn ừ một tiếng, không nói nhiều chờ đợi đồng thời chú tâm đuổi theo manh mối tiểu yêu lưu lại.
Mấy phút sau, từ loa truyền đến tiếng đóng cửa "cạch", sau đó mọi thứ yên tĩnh.
Người đàn ông cung kính hỏi: "Thầy, thầy có gì dặn dò à?"
"Vẫn chưa hết bận?" Cảnh Du hạ thấp giọng, nghiêng người nấp vào bóng tối sau thân cây, bình thản quan sát con yêu đứng bất động ở cách đó hơn 10 mét.
Tiểu Ngạo Nhân vẫn run rẩy không ngừng, nó cúi đầu liếm lên vết ngoại thương đã đóng vảy, có lẽ vì quá đau nên không nén được rên rỉ, ngẩng đầu hết nhìn đông đến nhìn tây như đang tìm kiếm gì đó.
Trong điện thoại người đàn ông đáp: "Vừa xử lý xong con yêu từng giao thủ với thầy và hàng yêu sư, con bảo thuộc hạ mang theo vài cái xác trở về lập hồ sơ, lần này động tĩnh không nhỏ, hàng yêu sư thương vong nặng nề nên phải có cái bàn giao với cấp trên, nhưng vẫn có thể thừa lại một ít, con sẽ đích thân đưa đến quán trà cho thầy để thầy tiến thêm một bước nghiên cứu."
"Cái đấy thì không vội," Thích Cảnh Du nói: "Bên quán trà xảy ra sự cố, mục tiêu của yêu cái là tiểu Hoán, lại còn gặp một nhóm hàng yêu sư. Tuy hiện tại đang xác nhận người không bị gì, A Ly cũng đã chạy về phối hợp song ta vẫn không yên tâm lắm."
"Đây là sơ suất của ta, Trì Tu, trước bình minh con về xem tình trạng của tiểu Hoán thay thầy đi."
"Không giấu gì thầy, phía bên con nhận được một yêu cầu khắc phục hậu quả của nhóm hàng yêu sư nên tính chạy đến đó." Thẩm Trì Tu nói: "Chỗ em Hoán cứ giao cho con, thầy phải cẩn thận nhé."
"Con không cần lo." Dứt lời, Thích Cảnh Du tắt máy.
Song song đó, phía sau lùm cây cách đấy không xa vang lên tiếng bước chân, một vài bóng người hiện ra, Ngạo Nhân mừng rỡ ngẩng đầu, đến khi thấy rõ người đến thì liên tục lăn lộn chạy lại. Nó còn chưa kịp đến gần thì dây dẫn màu lam nhạt bắn ra cắt qua màn tuyết, tiểu yêu vẫn đang trong tư thế chạy nước rút bỗng đứng hình, một khắc sau huyết tương phụt ra, đầu lìa một nơi thân văng một nẻo, tứ chi bị ảnh hưởng bởi đầu mút dây thần kinh nên co rúm mấy lần rồi triệt để không còn động tĩnh.
Hàng yêu sư?
Thích Cảnh Du nheo mắt, ánh mắt lần lượt lướt qua những bóng người kia, thân phận của đối tượng tìm kiếm con Ngạo Nhân này thật khiến người ta bất ngờ.
Đối phương có tổng cộng năm người, trừ một kẻ ra thì còn lại đều mặc trang phục săn bắn mùa đông rất gọn gàng, có thể nhìn ra là cải trang thành du khách đến bãi săn nghỉ dưỡng, Thích Cảnh Du phân tán ngũ giác tìm kiếm linh lực lướt qua trong không khí, kết luận bốn người đó cực kỳ có khả năng là hàng yêu sư, chí ít là nhân loại có thể kiểm soát linh lực.
Y nhìn sang kẻ đứng ở giữa, trông có vẻ đường đột.
Kẻ ấy khoác chiếc áo khoác lông cáo, cả khuôn mặt ẩn sau cái mũ trùm, dù quần áo rất dày nhưng không khó nhìn ra thân hình vô cùng gầy gò, giống như người bị bệnh nặng lúc nào cũng sẽ ngã xuống, nhưng thứ thật sự làm Thích Cảnh Du chú ý đó là khí tức sạch sẽ đến mức quái dị trên người hắn ——
Không có linh lực, không có yêu khí, thậm chí không có mùi vị huyết nhục đặc hữu của người sống.
Hắn được bốn kẻ khác quây ở giữa như đang bảo vệ, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào nhưng vẫn giành lấy toàn bộ sự chú ý của người nhìn lén.
Thích Cảnh Du quan sát hình dạng của mũ trùm trong bóng tối, đôi mắt vốn phẳng lặng dửng dưng hàng ngàn năm bỗng chốc xuất hiện tâm trạng phức tạp khó có thể miêu tả.
Đúng lúc này, một người phụ nữ dáng người đầy đặn rút dây dẫn về niêm phong con rối đã thả ra vào cuốn da thú, sau đó xoay người cung kính khom lưng với kẻ mặc áo khoác lông cáo, nói: "Chủ nhân, đã tìm rồi, chỉ có một con này quay về."
"Trong dự tính," bên dưới mũ trùm truyền ra giọng nói rất trẻ, "Đối phương giữ lại mạng sống, xem ra đã lần theo đến đây rồi."
"Ý của chủ nhân là... giết cái đuôi đó?" Ả ta hỏi dò.
"Giết?" Kẻ ấy thấp giọng lặp lại, "Muốn lấy mạng hắn e rằng các ngươi không đủ tư cách."
Trên mặt người phụ nữ lộ vẻ không tin.
"Uyển Nhu biết kẻ bám đuôi là ai không?"
"Thuộc hạ... không biết."
Kẻ ấy không nóng vội trả lời, nhấc mũ trùm lên liếc mắt nhìn về xa xa phía sau người phụ nữ tên Uyển Nhu.
Trong khoảnh khắc, Thích Cảnh Du ẩn nấp trong tối cảm tưởng như có cái gai đâm ở sau lưng!
"Là Cửu vĩ." Kẻ ấy nói.
Vương Uyển Nhu nghe thế thì sắc mặt biến đổi, theo bản năng muốn triệu hoán con thú rối nhưng ả vừa chạm vào cái yếm khóa, còn chưa kịp mở ra thì một bàn tay lạnh lẽo thô ráp đè lên mu bàn tay ả, khẽ nhấn xuống.
"Ngươi đừng nhúng tay vào." Giọng nói trầm xuống, bụi tuyết bùng lên, kẻ mặc áo khoác biến mất trong tích tắc, khu rừng tĩnh lặng, trên trời bỗng vang lên tiếng đao sắc chói tai tra khỏi vỏ.
Nhận ra sự biến đổi khác thường, Thích Cảnh Du vội vàng nghiêng người tránh né, trong chớp mắt, lưỡi đao sắc bén xẹt qua má y đâm vào thân cây, một tiếng rầm vang lên, thân cây rung lắc dữ dội làm tuyết đọng bên trên rớt xuống che khuất kẻ trùm mũ trong bóng tối, hắn nhếch miệng cười, cách qua màn tuyết lả tả, hắn lẳng lặng nhìn giọt máu yêu lăn chầm chậm xuống bên má Cảnh Du.
Mà lúc đó, toàn bộ sự chú ý của Thích Cảnh Du đều bị thanh đao của đối phương thu hút.
Thân đao mỏng như cánh ve nhưng rất cứng và sắc, lưỡi đao màu đỏ sậm sau khi trải qua tôi luyện bằng máu, chỗ chắn đao được điêu khắc bằng vàng đen thành hình đuôi chim, phần chuôi quấn tơ lụa, một bàn tay gầy đét, có vảy nhỏ màu vàng nhạt nắm siết nó.
(*) Theo như mình tra thì cái chắn đao là cái này này, ai biết chính xác thì nói mình nhé.


"Đao máu Phượng Hoàng ——" Trên gương mặt vạn năm bất biến của Cửu vĩ yêu hồ dần hiện lên biểu cảm có thể nói là sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn kẻ cầm đao, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta hả?" Kẻ ấy cười, một luồng yêu lực âm lãnh chấn động, "Nếu là trước đây, có lẽ ta là một trong những con yêu hiếm hoi có thể lấy mạng ngươi trên cõi đời này, hiền đệ, ngươi sao có thể quên ta được chứ?"
Thích Cảnh Du nghe thế thì choáng váng.
Kẻ ấy tận dụng kẽ hở nửa giây lưỡng lự để xoay chuyển lưỡi đao, đao máu Phượng Hoàng nhất thời đâm vào ngực Cảnh Du, xuyên thủng qua lưng rồi khoét nó như đang trừng phạt.
Trên mặt Thích Cảnh Du mất sạch màu máu, y đau đớn lùi về sau nửa bước.
Máu yêu màu tím lam chảy dọc theo lưỡi đao, từng giọt nhiễu xuống mặt tuyết dưới chân cả hai.
"Ngươi..."
"Du đệ, mất hai hồn rồi phản ứng của ngươi không phải chỉ chậm đi một chút đâu nhỉ." Kẻ ấy cười nói: "Hôm nay xem như là màn chào hỏi chính thức, chút việc vặt giữa hai huynh đệ thôi, sau khi trở về ngươi nhớ nghĩ kỹ, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong hắn rút đao máu ra, cúi đầu liếm khẽ lên máu trên lưỡi đao rồi tra vào vỏ, vung áo khoác không quay đầu nghênh ngang rời đi.
Cách đó mấy trăm km, Lê Hoán mở choàng mắt sau cơn đau nhói mãnh liệt nơi ngực.
Hết 18.
——To Be Continued
- - - - - - - - - - - - - - - -
Sau một cuộc đấu tranh quyết liệt thì Đụ quyết định để xưng hô của yêu với yêu theo kiểu phim kiếm hiệp, sư tỷ sư đệ hiền đệ hiền huynh vân vân, còn giữa người với người thì mới anh em cô dì chú bác =)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.