Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 25: Đùa giỡn lưu manh một cách nghiêm túc






Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 25: Đùa giỡn lưu manh một cách nghiêm túc
4 giờ chiều hôm đó, khi Lê Hoán đứng trước cửa phòng tối vẫn thầm oán trách sự sắp xếp của thầy đúng là quá quái dị.
Mặc kệ tên đó có bị thiếu hụt ký ức nhân cách hay không nhưng thân phận vẫn rành rành ra đó, suy cho cùng hàng yêu sư vẫn là hàng yêu sư. Để một yêu và một hàng yêu sư cùng thực hiện nhiệm vụ, không bàn đến những thứ khác, lỡ tên này khôi phục ký ức, cũng giống như con sói mà được cừu nuôi song bỗng ý thực được đồng bạn bên cạnh có thể ăn thịt, nếu vậy chắc chắn sẽ thành một giây trước hợp tác với nhau còn một giây sau rút đao đối đầu!
Tất nhiên, điều cậu e ngại nhất vẫn là tùy tiện liếm láp...
Tiểu thiếu gia não bổ quá mức làm tim đập thình thịch, cảm thấy toàn thân đều không ổn, cậu đang muốn giơ tay mở cửa thì cánh cửa đóng kín trước mặt phát ra tiếng cành cạch, ổ khóa làm từ thép luyện rung rung —— Có lẽ số lần đến khá nhiều nên người đàn ông ấy đặc biệt nhạy cảm với mùi của cậu, dù cách qua một cánh cửa vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của cậu, sau đó thường sẽ sử dụng hành động vô cùng trẻ con giục giã cậu đi vào.
Lê Hoán mở khóa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây dẫn linh lực trôi nổi giữa khoảng không, thấy cậu đi vào còn uốn éo lấy lòng giống một đoạn xúc tu có tri giác.
Ánh sáng trong phòng tối rất âm u, ngọn nghiệp hỏa bùng lên hơn một tháng trước đã ảm đảm đi khá nhiều. Trong sự đan dệt của ánh sáng và bóng tối, dây dẫn linh lực tỏa ra vầng sáng màu xanh nhạt êm dịu, nó chuyển động quấn quanh cổ tay Lê Hoán, tỏa ra sự lạnh lẽo và cả vẻ dịu dàng vô tận cực kỳ mê hoặc, rồi nó khẽ siết lại, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, người ấy dùng phương thức chỉ đôi bên hiểu để bày tỏ suy nghĩ "Ta muốn ngươi vào".
Dây dẫn treo lơ lửng, quấn liền từ cổ tay lên đến đầu ngón tay Lê Hoán giống như hằng số từ nơi sâu thẳm, thân là yêu suy cho cùng khó trốn khỏi vận mệnh bị hàng yêu sư thuần phục, chỉ với một lần cảm ứng trong đêm dài ở đoàn tàu đã định trước sẽ có ngày cậu phải gặp gỡ thiên địch này.
Lê Hoán hoảng hốt trước suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, cậu nhìn về phía hàng yêu sư ở cuối đầu dây dẫn.
Nghiệp hỏa chập chờn hắt lên người đàn ông đang ngồi nửa trong tối nửa ngoài sáng, hắn hơi ngửa mặt lên, đôi mắt đen kịt tràn ngập sự mong đợi, dường như cả thế giới chỉ có mỗi con người đang phản chiếu trong mắt hắn, ngoài ra không còn vật nào khác. Ánh sáng và bóng tối giao nhau ở một bên mặt hắn hình thành một đường phân cách rõ ràng, càng làm đường nét ngũ quan anh tuấn sâu sắc hơn, mà cũng vì ánh sáng mờ mờ ảo ảo nên nhuốm thêm mùi vị dịu dàng khó tả.
Từng chứng kiến hắn hung tàn máu lạnh, giờ đây lại chứng kiến hắn dịu dàng bám người, Lê Hoán bỗng không thể xác định được rốt cuộc cái nào là bản chất thật của hắn, còn cái nào là yêu tính bị yêu hồn khơi gợi ra?
Cậu bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Hình Nghệ, người ấy giống như mọi lần, áp sát lại muốn liếm theo thói quen.

Lê Hoán nghiêng đầu tránh né, ấn lên ngực người nào đó đẩy hắn ra: "Có chính sự."
Hàng yêu sư tiên sinh bị từ chối thì nhíu mày không vui, hắn không nói hai lời điều động dây dẫn trói thật chặt yêu ma tiên sinh muốn bàn chính sự kéo vào ngực rồi thỏa lòng liếm cho đã. Đánh mất nhân cách hung tàn khát máu, hắn tựa một con thú con vẫn chưa biết cách sử dụng móng vuốt và hàm răng nhọn, vì không nếm được máu tanh nên chỉ biết liếm láp và mút mạnh hơn.
"..."
Đầu lưỡi đẩy hai cánh môi ra trêu chọc bốn phía trong khoang miệng nóng ướt, ngậm môi lại, quấn riết phát ra tiếng nước dính nhớp ám muội. Lê Hoán thở hổn hển, má đỏ lựng, bị loại liếm hôn cực kỳ tình dục nhưng xuất phát từ sự không cố tình hành hạ đến sắp phát điên.
Cái gì còn đáng sợ hơn cả lưu manh?! Chính là cái kiểu ngây thơ chết tiệt không hay biết rằng mình đang đùa giỡn lưu manh!!!
Thật sự có thể cùng đi làm nhiệm vụ ư? Tiểu thiếu gia tuyệt vọng nghĩ, quả thật không ổn rồi...
Gã đàn ông thở dốc, hơi thở nóng rực nặng nề, sâu trong đôi con ngươi u ám có một tia sáng quỷ dị màu vàng từ từ lan tràn, hòa cùng với dục vọng không thể kìm nén, càng trở nên mất khống chế. Hình Nghệ cau mày, vòng tay qua lưng Lê Hoán hung hăng ghì cậu vào lòng, dây xích vang lên, cơ thể hai người dính sát nhau, qua nhiều lần động chạm giãy giụa thì vị trí nhạy cảm nhất của đàn ông không thể kìm chế được nổi lên phản ứng, vật giữa đũng quần sung huyết cương cứng, vì hưng phấn mà ma sát liên hồi hai chỗ kín. Đầu Lê Hoán nổ đùng một tiếng, cậu tức thời tỉnh táo, kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người. Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, cậu cứ nghĩ máu yêu chỉ thức tỉnh cơn đói khát theo nghĩa thông thường, không ngờ rằng còn bao gồm cả... tình dục, tên này hôm nay bị sao vậy?
Nghĩ thế, cậu vội vã cắn rách cánh môi.
Rốt cuộc cũng nếm được máu tanh, hàng yêu sư ngẩn người, tay siết lại giống như muốn hoàn toàn nghiền nát đối phương trong vòng tay mình, hắn ngậm vết thương đang rỉ máu, càng mất khống chế mút nó. Qua thêm gần 10 phút, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, giống như một con dã thú nguy hiểm nhưng thỉnh thoảng tháo dỡ sự đề phòng, sau khi được chủ nhân cho ăn no thì nó ngoan ngoãn kìm hãm sức mạnh, nhưng không lập tức rời đi mà tiếp tục kiểu liếm láp thân mật quá trớn đó.
Dây dẫn rời đi, Lê Hoán thoát khỏi sự trói buộc, mất chút máu do bị cắn rách môi chẳng là gì, nhưng mất mặt ở chỗ mình lại bị hôn đến thiếu oxy choáng đầu...
Những ngày tháng này thật sự là một lời khó nói hết!
Hàng yêu sư tiên sinh cụp mắt nhìn chằm chằm con ngươi rưng rưng nước mắt do thiếu oxy của đối phương, hắn híp mắt lại chừng như rất hứng thú. Lê Hoán bị nhìn không hề dễ chịu, cậu chống người lên tính thay đổi vị trí, ít nhất không thể cứ ngồi trên đùi con hàng này. Khi Lê Hoán di chuyển, bộ phận cương cứng của hắn ta cọ vào đùi trong của cậu, khoái cảm mạnh mẽ xuất hiện đột ngột như bị điện giật xuyên thủng lý trí khó khăn lắm bình ổn trở lại, Hình Nghệ run run thở gấp, gần như theo bản năng chụp lấy cánh tay của Lê Hoán ấn cậu ngồi trở lại.
Lê Hoán: "!!!!"
Lê Hoán ngẩng đầu hoảng sợ, bốn mắt giao nhau, ánh mắt gã đàn ông đầy tính xâm lược lộ liễu lạ thường, trong khoảnh khắc đó cậu thậm chí sản sinh ảo giác kỳ dị là đối phương đã khôi phục trí nhớ!
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ khàn khàn, Hình Nghệ nắm hai bên eo Lê Hoán, vùi đầu vào ngực cậu như con thú bị dục vọng giày vò đau đớn nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ biết mù quáng ma sát tìm kiếm niềm khoái cảm.
Lê tiểu thiếu gia gần như là tờ giấy trắng ở mặt này, nhiều nhất chỉ làm phiền tay phải bị hành động ấy xóa sạch tam quan, cậu sửng sốt trong hai giây ngắn ngủi rồi tóm lấy cổ áo hắn ta đấm một đấm.
Thế giới yên tĩnh.
Hình Nghệ bị đánh lệch đầu sang một bên, tóc buông lòa xòa trong bóng tối, ánh mắt mịt mờ của hắn thay đổi, răng cắn vào vách khoang miệng, đầu lưỡi liếm lên vết thương, cảm thụ mùi máu tanh khuếch tán trong cơn đau.
"Đủ rồi!" Lê Hoán nổi giận mắng, "Tôi nói có chính sự rồi mà!"
Hình Nghệ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thoáng nhuốm sự tức giận ấy, hắn lạnh nhạt hỏi: "Lại có việc cần tôi giúp?"
Lê Hoán: "..."
À thì lần trước hắn giúp tìm ra thầy xong đại sư huynh rất không nhân đạo nhốt hắn lại, ngẫm lại cũng hơi không thích hợp.
Thầy đề xuất lợi dụng tên này cũng vì năng lực của mình chưa đủ, hình như lại là một ân tình nữa.
"Bắt người tay ngắn", Lê Hoán suy tính tới lui thấy không còn cách nào khác đành buồn bực "Ừ" một tiếng.
(*) Nguyên câu là "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": Nhận được lợi ích từ người ta nên dù có chuyện gì cũng phải nể mặt, ăn nói nhún nhường.
"Việc gì?" Hình Nghệ vừa nói vừa tiện tay ôm eo Lê Hoán, cả hai một ngồi một ôm trông rất thân mật.
Lê Hoán đen mặt hỏi: "Có thể đổi tư thế không?"
Hình Nghệ suy nghĩ hết sức chăm chú xong lắc đầu.
Lê Hoán: "..."
Tên này thật sự quá cứng đầu tùy hứng! So ra lúc trước dùng chủy thủ đâm cổ cậu vẫn khá là bình thường...
Hình Nghệ: "Thế là chuyện gì?"
Lê Hoán điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng không để tâm đến thứ gì đó đang chống lên người mình, cậu không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại: "Anh biết thân phận của tôi, thân phận của anh và đây là đâu chứ?"
"Không biết."
"Vậy anh có nghĩ vì sao mình lại có thể khống chế yêu thú Thừa Hoàng không?"
Hình Nghệ trưng ra vẻ mặt mù mờ, Lê Hoán giải thích: "Chính là... con vật mà anh sử dụng vào ngày hỗ trợ tìm kiếm tung tích của thầy tôi."
Hình Nghệ hơi chau mày, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề đó. Im lặng mấy giây, hắn nhấc một ngón tay, dây dẫn ngưng tụ, lại quấn quanh cổ tay Lê Hoán, dưới sự điều khiển của đối phương, Lê Hoán bị dẫn dắt làm ra hành động nâng cánh tay lên, lòng bàn tay cậu áp vào lòng bàn tay đối phương, ngón tay gập lại làm thành động tác mười ngón khăng khít.
"..."
Lê Hoán thoáng lúng túng: "Có bệnh à."
Hình Nghệ không quan tâm, hắn nghiêm túc nói: "Là bản năng."
Lê Hoán bình thản "Ồ" một tiếng: "Bản năng của anh có thể bảo anh thả tôi ra không?"
"Bản năng của tôi bảo là có thể gần thêm chút nữa, muốn thử không?"
"Nói nghiêm túc đi." Lê Hoán vờ như không nghe thấy, kéo đề tài bị lệch đến tận Siberia về lại, cậu bịa chuyện: "Chúng ta là đồng loại, là yêu ma lấy máu thịt của con người làm thức ăn, chủng loại của anh là... là yêu khá am hiểu về cách chế ngự, dùng yêu lực ngưng tụ dây dẫn để khống chế những đồng loại khác, nói chung là một chủng tộc có thiên phú rất vô liêm sỉ."
Hình Nghệ: "..."
Lê Hoán bịa tiếp: "Vì chủng loài các anh vô liêm sỉ cho nên linh thú bản thể của hai chúng ta xung đột, trừ khi chiến đấu một mất một còn, bằng không sẽ không thể ngồi cùng một chỗ, càng không thể ôm ấp vui vẻ bàn chuyện hợp tác, hiểu không?"
Hình Nghệ chậm rãi lắc đầu, vươn một dây dẫn khác cố định các khớp chính của người nào đó, mười ngón cùng chuyển động, Lê Hoán cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào nghe theo sai bảo, cậu cứ thế không thể tự chủ áp sát lại vòng hai tay lên cổ đối phương, hai chân thì kẹp chặt phần hông làm thành tư thế chủ động khêu gợi, hận không thể đập đầu chết trong lòng tên khốn ấy. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, chóp mũi hai người cách nhau chưa đến nửa tấc, quan sát ở khoảng cách rất gần, trong mắt gã đàn ông có một tia sáng xảo quyệt đang dao động qua lại vô cùng thích ăn đập.
"Thiên phú này rất tuyệt."
"..."
Lê Hoán cố nén kích động cắn đứt động mạch ở cổ con hàng này, nuốt một ngụm máu ngược trở lại bụng, sửa lại lời nói: "Mọi việc luôn có ngoại lệ, là tôi thiếu kiến thức, Hình tiên sinh đừng để ý."
"Tôi tên gì?"
"Nghe tiểu quỷ đi cùng anh nói tên Hình Nghệ."
"Vậy còn cậu?"
"Lê Hoán."
"Lê Hoán..." Hắn ta trầm giọng lặp lại, "Lê là hừng đông, Hoán là lửa, cái tên này đúng là chuẩn xác."
Lê Hoán nghe ra manh mối, hơi mở to mắt: "Ý anh là sao?"
Hình Nghệ cười nhạt: "Không có gì, cậu nói tiếp đi."
Lê Hoán thấy kỳ quái nhưng không nói ra được cụ thể ở chỗ nào, cậu mô tả ngắn gọn việc con chuột yêu đến cửa cầu cứu lúc sáng, sau đó nói thẳng mong muốn hợp tác với Hình Nghệ, người ấy nghe xong suy nghĩ kỹ lưỡng rất lâu mới gật đầu đồng ý.
(kuroneko3026.wordpress.com)

Cũng trong lúc đó, ở nhà chính của quán trà Bỉ Ngạn.
Ánh mặt trời mùa đông không có độ ấm chiếu xuyên qua mặt kính tràn vào phòng trà, điều hòa tủ đứng thổi gió ấm, nhiệt độ trong phòng tăng cao đến mức có thể khiến người ta cảm thấy ngột ngạt nhưng Thích Cảnh Du vẫn rất sợ lạnh quấn chặt áo lông chồn, y ngồi trên sofa tiếp tục đọc cuốn sách đã lật được một nửa.
Bỗng, một con hamster màu trà sữa phóng lên bệ cửa sổ, dáo dác nhìn ngó xung quanh qua tấm kính, thấy trong phòng trà có người thì đập đập vào cửa như phát điên, cố gắng tạo sự chú ý với đối phương. Cửu Vĩ đại nhân thảnh thơi nhàn nhã lật sang trang khác, làm như không thấy nó.
Hamster: "..."
Hamster bó tay đành phải lăn lông lốc xuống bệ cửa sổ, nhọc nhằn húc mở cánh cửa gỗ nặng hơn mình cả ngàn lần. Chiếc chuông màu đen treo trên khung cửa kêu leng keng, con hamster vật vã lắm mới lẻn qua được khe cửa, mấy cái chân ngắn chạy liên hồi, rồi lại gặp cửa ải khó nhằn là chiếc bàn cao mấy chục cm, thầm nhủ lần sau phải chọn con nào có cánh, ít nhất cũng phải có sức bật khá khẩm hơn.
"Khụ ——" Hamster hắng giọng, yếu ớt tạo cảm giác tồn tại.
Cửu Vĩ đại nhân không thèm nhấc mí mắt lên, vẫn nhìn trang sách chào hỏi: "Đã lâu không gặp, óc thẩm mỹ của Ma la đại nhân ngày càng độc đáo, mượn thân xác đó không sợ bị mèo hoang trong hẻm rượt chạy à?"
Hamster nghe vậy thì sa sầm mặt, hiển nhiên bị gợi lại ký ức nào đó không mấy tốt đẹp, nó hậm hừ quay lưng giận dỗi, chốc sau thấy đối phương không có vẻ gì là đếm xỉa thì lại lăn lông lốc qua, bám vào ống quần Cảnh Du bò lên từng tí một. Hamster bò qua cẳng chân, đầu gối, nhưng không nhảy lên sofa mà nhằm vào phần giữa hai chân...
Thích Cảnh Du: "..."
Lần này dù có là Cửu Vĩ điềm tĩnh cũng không thể nhẫn nhịn, Thích Cảnh Dù khép sách lại, không nói hai lời nâng tay đập xuống.
Hamster cuộn người êm thắm lăn đi.
"Chuyện gì?" Cửu Vĩ đại nhân suýt bị hamster dâm loạn lạnh lẽo hỏi.
Hamster nấp trong kẽ hở của sofa chỉ để lộ đôi mắt gian xảo, nói bằng giọng của Ma La: "Ngươi muốn tiểu đồ đệ của mình đi làm nhiệm vụ với tên hàng yêu sư kia?"
"Không sai," Thích Cảnh Du cười lạnh, "Bản lĩnh nghe góc tường của Ma La đại nhân vẫn như trước nhỉ!"
"Không dám," Diêm Mạc vô liêm sỉ nói, "Chỉ là lai lịch của tên hàng yêu sư còn chưa rõ, yêu hồn trong cơ thể cũng khả nghi, ngươi thả hắn đi một mình với đồ đệ bảo bối của ngươi, không sợ xảy ra sai lầm?"
Thích Cảnh Du nâng chén trà đã sớm nguội trên bàn lên, hời hợt trả lời: "Ta còn sợ rằng sức nhẫn nại của đối phương bền bỉ quá, không chịu gây ra sai lầm nào để chúng ta truy xét."
Hamster ngẩn ra, chợt hiểu: "Ngươi muốn dùng Lê Hoán làm mồi?"
Cửu Vĩ đại nhân nhấp một ngụm trà: "IQ tăng rồi."
"..." Diêm Mạc, "Nói một câu đàng hoàng với ta khó đến thế sao?"
Thích Cảnh Du lườm gã: "Ta còn chưa hỏi ngươi gọi tiểu Hoán đến là muốn thực hiện giao dịch gì, ngươi đã hỏi ngược lại ta?!"
Hamster đuối lý rụt người về sau, ngẫm nghĩ một lúc lại phồng lá gan chuột bò ra ngoài lại, không sợ chết nói: "Ta muốn yêu hồn Cửu Vĩ trong cơ thể nó."
Thích Cảnh Du đập chén trà xuống bàn, chén sứ Thanh Hoa tức thời bị đập vỡ: "Ngươi dám!"
"Ta không dám cũng phải dám!" Diêm Mạc nói, "Ngươi chặn bọn chúng, lần này đâm lệch một đao, lần sau sẽ không ăn may như thế. Cửu Vĩ, hiện giờ trong người ngươi chỉ còn một phần yêu hồn, đối phó với tiểu yêu tầm thường thì được, song đối phương lại đứng đầu tứ đại Thần Thú Thượng Cổ!" Nói đến đây, gã không khỏi tạm ngừng, rồi tiện đà thấp giọng bổ sung, "Nếu bản thể của ta có thể thoát ra thì còn tốt hơn."
Thích Cảnh Du thở dài: "Không phải Long."
Hamster lưỡng lự nghiêng đầu: "Vậy là?"
"Kẻ làm ta bị thương sử dụng binh khí đao máu Phượng Hoàng," Thích Cảnh Du nói, "Đao máu nhận chủ, ta không biết trừ hắn ra thì còn ai có thể sử dụng nó."
"Hắn là..." Diêm Mạc khó tin nổi nhìn Thích Cảnh Du, "Phượng Thí Thanh Loan?"
Thích Cảnh Du chậm rãi gật đầu.
"Hắn còn sống?"
"Ừ, ba hồn không hoàn chỉnh, Phượng Thí phục sinh, hắn không phải Thanh Loan, cùng lắm là quái vật nửa người nửa yêu."
Hết 25.
——To Be Continued
- - - - - - - - - - - - - - - -
Tới giờ phổ cập kiến thức rồi đâyyyyy =)))
Thanh Loan, cũng có tên là Thương Loan, tương truyền là một trong "ngũ phượng", "Quyết nghi chú" viết: "... đa xích giả vi phượng, đa thanh giả vi loan". Theo "Sơn Hải Kinh" ghi lại, Thanh Loan thân tựa Trường Xà, đầu tựa Kỳ Lân, đuôi cá Chép, mặt có râu dài, sừng tựa như Lộc, có ngũ trảo, tướng mạo uy vũ. Là một loại thần điểu của Tây Vương Mẫu, thông thường là tọa kỵ của thần tiên. Thanh Long cũng là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, và là một khái niệm rộng trong phong thủy, âm dương triết học. Vì thế, Loan là hình tượng của thánh nhân, của tốt lành; là biểu tượng của đức hạnh, của thủy chung trong tình yêu lứa đôi; còn biểu thị cho sự hòa hợp âm dương.
Ngoài ra, Thanh Loan cũng biểu tượng cho gương Loan. Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có một vị vua mua được một con Thanh Loan. Vua rất mực yêu chim, cho chim ăn tất cả các món ăn quý hiếm trên đời. Nhưng suốt ba năm vẫn không nghe thấy Thanh Loan cất tiếng hót, nhà Vua vô cùng buồn rầu. Hoàng hậu thấy vậy bèn nói: Thường nghe, chim thấy đồng bạn sẽ kêu, vậy thì tại sao ta không treo một tấm gương cho nó soi, biết đâu như thế nó sẽ kêu. Nhà Vua nghe lời Hoàng hậu, bèn cho người treo gương cho Thanh Loan soi, nhưng sau khi chim nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, kêu than một cách buồn thảm, xong rồi chết. Câu chuyên này là sự tích bắt nguồn của câu thành ngữ "Thanh Loan vũ gương", nói lên sự đau thương và cô độc khi mất đi người bạn đời, bày tỏ nỗi niềm ly biệt của lứa đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.