Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 36: Bóng đèn chuyên nghiệp hiệu Lagrange.



MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 36: Bóng đèn chuyên nghiệp hiệu Lagrange.
Quảng trường phố đi bộ đổ nát thành đống phế tích, bên ngoài treo dải phân cách, các phương tiện đang thi hành nhiệm vụ đậu dọc ngoài đó, cảnh sát giao thông cũng nhắc nhở người tham gia giao thông đi đường vòng tránh chỗ này.
Lê Hoán chú ý có mấy chiếc xe quân đội Jeep chen lẫn ở trong, chắc là người của tổ đặc án, cậu đứng bên này đường ngó sang phía quảng trường nhưng không thấy bóng dáng của đại sư huynh, có lẽ vì trong lòng có sự dè chừng nên để nhân viên chuyên nghiệp vào trước xác định xem có an toàn hay không rồi mới triển khai công việc tu sửa.
"Phía chính phủ giải thích thế nào?" Lê Hoán nhìn Hình Nghệ đứng bên.
"Một số phương tiện truyền thông trực tuyến lớn đồng loạt đăng tiêu đề mới cách đây không lâu, thông báo vào rạng sáng xảy ra động đất khu vực Bắc Kinh, mà tâm động đất ở ngay đây." Hình Nghệ rút điếu thuốc ra ngậm nó, mở bật lửa châm lửa, hút một hơi rồi lạnh nhạt nói, "Long uy chấn động của Trọng Diệp đúng là cứu cánh giảm bớt được không ít việc, dẹp yên dư luận."
Lê Hoán gật gù: "Chúng ta không tiện đến đó, tìm chỗ nào liên lạc với con chuột yêu đi."
Vẫn chưa đến 7 giờ, vì tuyết chưa ngừng rơi nên sắc trời âm u như đêm tối, đa phần các cửa hàng đều không mở cửa. Cả hai đi dọc phố Trung Quan Thôn gần 10 phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa hàng McDonald's mở 24 giờ sáng đèn ở ngã tư đường.
Lê Hoán bảo Hình Nghệ đi vào đó đợi, còn mình đứng trong bốt điện thoại công cộng tránh tuyết, nhân tiện gọi cho Lagrange.
Rõ ràng đối phương ở nơi tín hiệu không tốt, lần đầu gọi không được, lần hai đợi rất lâu, cuối cùng cũng nối máy sau đó đầu bên kia điện thoại vẫn truyền đến tiếng tút tút ngắt quãng. Lê Hoán kiên nhẫn nghe chuột yêu xoắn lưỡi nói một lúc thật lâu, đến cuối vẫn nghe không hiểu rốt cuộc gã đã trốn đi đâu, không thể làm gì đành nói vị trí hiện tại của mình cho gã, nhắn gã mau đến đây.
Lagrange lại nói lòng vòng một hồi, sau cùng yếu ớt bày tỏ ý muốn Lê Hoán đừng hẹn gã ở ngoài trời đông đúc. Lê Hoán hỏi lý do thì tên đó chỉ nói hiện giờ bất tiện, không thể đi thẳng đến nơi công cộng tai vách mạch dừng.
Lê Hoán tâm nói không phải con hàng hèn nhát này bị dọa sợ đến nỗi biến trở lại nguyên hình không hóa về hình người được đấy chứ, nhưng không muốn phí lời với gã trong luồng âm thanh điện lưu chói tai nên không hỏi thêm, cậu đồng ý sẽ đợi ở cửa bốt điện thoại xong vội vàng cúp máy.
Hình Nghệ phía bên kia đến quầy hàng mua hai ly thức uống nóng, thấy Lê Hoán lề mề mãi không đi vào thì đứng trước tấm kính cao từ trần xuống sàn nhìn ra bên ngoài.
Trùng hợp Lê Hoán đang muốn báo với anh một tiếng, cậu vừa ngoái đầu thì tầm mắt hai người giao nhau, Hình Nghệ đầy thắc mắc nhìn cậu, cậu lắc đầu rồi chỉ chỉ vào điện thoại, Hình Nghệ lập tức hiểu ý, cầm hai ly nước đi ra.
Trong bốt điện thoại, Lê Hoán hơi dịch người để Hình Nghệ cùng đi vào tránh đứng ngoài hứng tuyết, cả hai đều không thấp bé gì, Lê Hoán còn tàm tạm, chứ Hình Nghệ thì phải cúi thấp đầu. Vốn dĩ không gian trong bốt đã vô cùng chật chội, hai người đàn ông cùng đứng không thể xoay người được. Lê Hoán thay đổi thế đứng thế nào cũng thấy không thích hợp, cuối cùng dứt khoát chui vào trong lòng Hình Nghệ, Hình Nghệ thuận thế mở áo măng tô ra quấn kín ai kia đã bị lạnh cóng cả người.
Từ lúc còn độc thân đến nay, lần đầu tiên trong đời Lê Hoán trải nghiệm cảm giác được bạn trai dốc lòng chăm sóc, được yêu thương mà cậu lâng lâng người, vòng một tay ôm bờ eo rắn chắc của gã đàn ông, tay kia mò tới mò lui cơ bụng nổi lên qua lớp áo của đối phương, nhân lúc trời tối không có ai càng trắng trợn sờ mó không kiêng dè.
Hình Nghệ: "..."
Hình Nghệ bị sờ khắp người cũng thấy rất không thích hợp, nhưng cuồng ma dâm loạn là do chính anh phóng thích nên đành nhẫn nhịn kìm nén, anh đưa một ly sữa nóng cho Lê Hoán, không biến sắc hỏi: "Con chuột nói sao?"
"Tín hiệu kém quá nghe không rõ." Lê Hoán nhấp ngụm sữa thừa lúc còn nóng hổi, nếm được vị rồi cậu bất giác nhăn mày, quả nhiên thứ mua từ cửa hàng thức ăn nhanh chất lượng sẽ không ngon, thế là không uống nữa chỉ cầm ủ tay, cậu trả lời, "Gã bảo tôi đợi ở ngoài, có lẽ cách đây không xa đâu sẽ đến ngay."
Hình Nghệ "Ừ", anh cụp mắt nhìn chằm chằm vệt sữa dính trên môi người nào đó, lúc sau cúi đầu nhẹ nhàng liếm khóe môi Lê Hoán.
Mèn ơi! Yêu đương tuyệt quá đi! Mà sao có nhiều yêu thú đều độc thân vậy chứ?!!!
Lê Hoán thật sự không thể hiểu nổi người thầy hoàn mỹ mấy ngàn năm qua sống không vương chút khói bụi trần gian tựa như sắp thành tiên của cậu! Tim cậu đập thình thịch hồi hộp trong lồng ngực, sau một hồi xoắn xuýt thì cậu từ từ xoay người lại, vừa não bổ ra tình tiết máu chó kinh điển trong phim ngôn tình lúc 8 giờ vừa thắm thiết gợi tình chuẩn bị hôn môi Hình Nghệ.
Dẫu sao trước kia tất cả những nụ hôn của cả hai đều bắt đầu từ gặm cắn, giống thỏa mãn dục vọng ăn uống hơn là vun đắp tình cảm, cách từ "lãng mạn" xa tít tắp dựng tám sào tre cũng với không tới.
Đúng lúc này, nắp cống thoát nước bên đường bất ngờ phát ra tiếng lách cách, âm thanh ấy nếu là con người bình thường e rằng rất khó phát hiện, nhưng nếu là yêu thì lại là tiếng động cực rõ ràng.
Năm giác quan của anh nhạy bén dị thường, gần như là trong tích tắc âm thanh vang lên anh buông Lê Hoán ra ngay, hết sức đề phòng ngẩng đầu nhìn lại: "Kẻ nào?"
Lê Hoán bực tức thở hắt ra, nghiến răng phun ba chữ "Lagrange" qua kẽ răng, tâm mắng con chuột chết tiệt đến thật con mẹ nó không đúng lúc! Sao tối hôm qua không bị Long uy chấn chết luôn đi?!
Nắp cống phủ đầy tuyết khẽ nhấc lên từ bên trong, bị đẩy chầm chậm sang bên cạnh, đến khi khe hở đủ lớn thì một con chuột xám tro kích cỡ tương đương một con mèo nhỏ ló đầu ra, lấm lét thậm thụt nhìn trái ngó phải một phen. Rốt cuộc nhìn thấy Lê Hoán đứng ở bốt điện thoại thì mắt con chuột sáng lên, nó nhất thời uốn éo cơ thể ú nu như phát điên chui ra khỏi cống thoát nước, kêu chít chít lao đến đây.
Lê Hoán vừa xoay người, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị con chuột bẩn thỉu xông thẳng vào ngực, cậu không thở nổi một hơi suýt nữa phun ra búng máu.
Hàng yêu sư tiên sinh trơ mắt nhìn vợ mình bị tập kích, mặt mày anh sa sầm.
"Chít chít chít chít!" Lagrange bị dọa trở về nguyên hình run lẩy bẩy người, khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, móng vuốt bấu víu áo khoác của Lê Hoán dụi qua dụi lại, uất ức hỏi, "Đến cùng tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Ta đang gõ mã máy tính bỗng dưng bị chấn động chui tuột xuống dưới gầm bàn, nếu không phải ông chủ khẩn cấp sơ tán nhân viên đi lánh nạn thì ta xém bại lộ trước mấy chục lập trình viên rồi! Chít chít..."
Hình Nghệ nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Nó là con chuột đó?"
Lê Hoán gật đầu khiên cưỡng, bị mùi trên người con chuột xông đến mức muốn buồn nôn, cậu ghét bỏ chọt ngón tay vào mông nó: "Ngươi đi xuống trước, cứ thế này không thể..."
Còn chưa nói nốt chữ "nói" thì Lagrange khóc tru "chít" tràng dài, nước mắt rơi như nước mưa: "Ngươi biết ta sợ cỡ nào mà huhuhu! Sao bây giờ mới đến? Người ta đợi cả đêm dưới cống thoát nước chít, vừa tối vừa lạnh còn có rất đông chuột bản địa!" Lagrange uốn éo cái mông ú qua, "Ngươi xem bọn chúng cắn ta này."
Lê Hoán nhìn xem sao thì thấy mông con chuột trọc mảng lông, cậu không kìm được cười nói: "Ngươi là yêu cơ mà, tại sao lại bị đám chuột bình thường bắt nạt?"
"Ta chỉ là tiểu yêu, uy thế của yêu thú tối qua đè ép ta đến nỗi không thể biến trở về hình người chứ nói gì là sử dụng yêu pháp!" Lagrange oan ức hít hít mũi, ngửi thấy mùi sữa bụng réo một tiếng, nó hỏi, "Ta uống được không?"
Lê Hoán buông nó ra rồi mở nắp ly giấy để xuống đất, chuột ú vịn cái ly chúi đầu vào liếm sữa rột roạt.
"Vẫn chưa thể biến hình người?" Lê Hoán hỏi, "Tên Long đã bỏ đi từ lâu rồi."
Lagange đáp: "Chưa thể chít, hôm qua tăng ca từ buổi trưa đã không có thời gian ăn uống, tính tối sẽ dẫn các ngươi đi ăn khuya, kết quả không thấy mặt mũi nhau, giờ đói lả, không có sức biến." Uống sạch sữa, nó vùi đầu vào trong bụng lông lăn qua lăn lại, sau đó ngậm tấm thẻ đen của Citibank ra ném xuống đất, "Có thể mua ít đồ ăn cho ta không? Muốn xỉu luôn rồi."
Lê Hoán không nhận tấm thể dơ bẩn đó, nói: "Nếu ngươi vẫn có thể chống đỡ thêm được một lúc thì theo chúng ta về quán trà trước."
Chuột yêu nghe vậy trợn ngược mắt, lăn ra té xỉu.
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán co giật khóe môi: "Không chịu nổi nữa thì chúng ta đi, trời đổ tuyết khó tìm đồ ăn, ngươi nằm ra đây có thể cứu tế cho lũ mèo hoang ở phụ cận."
"Đừng đừng đừng!" Lagrange lăn người qua sống dậy, liên tục lăn lộn ôm đùi Lê Hoán, rưng rưng nói, "Đừng bỏ ta lại!"
Hình Nghệ thật sự chướng mắt, anh điều khiển dây dẫn trói chặt từ đầu xuống chân con chuột. Lagrange bị cưỡng chế kéo khỏi đùi Lê Hoán thì sững sờ, nó cúi đầu nhìn vật trói tay chân mình xong nhìn sang Hình Nghệ, sau đấy bắt đầu tru tréo chít chít thảm thiết.
"Vãi chưởng! Hàng yêu sư!" Con chuột điên cuồng vặn vẹo, "Má ơi! Con sắp chết!"
Nói xong hai chân nó giãy một cái, bất tỉnh.
Lê Hoán sờ lồng ngực con chuột kiểm tra nhịp tim, nói với Hình Nghệ: "Không sao, đói bụng ngất đi thôi."
Hình Nghệ chẳng đếm xỉa sống chết của con chuột, anh dùng dây dẫn kéo lê nó dự định cứ thế đi về. Lê Hoán không đành lòng, lại nghĩ rạng sáng đông người mà còn kéo lê con chuột chết theo sau dễ bị xem là thần kinh, thế là vào McDonald's mua đồ có túi giấy cỡ lớn rồi bỏ Lagrange vào trong túi cầm trên tay, đứng ở bên đường bắt xe.
Đường trở về quán trà thông thoáng, cả hai đi vào cửa thì A Ly đã dậy, nó đang đùa giỡn đuổi con tiểu Hống chạy trốn khắp sân.
Con Hồ linh bụng dạ hẹp hòi vẫn chưa quên chuyện tối qua bị đuổi khỏi phòng, thấy Lê Hoán về mà làm bộ như không thấy, tiếp tục bắt nạt con tiểu yêu chỉ có thể nhảy tưng tưng. Nhưng túi giấy tản ra mùi quá nồng, A Ly lại là vật nặng tính hiếu kỳ, nó khụt khịt mũi có phần không nhịn được, không quá 2 phút sau, con hàng này ve vẩy cái đuôi mò lại đây, hỏi: "Các ngươi mua đậu hũ thối về à meo? Có muốn cùng ăn sáng không?"
Lê Hoán: "..."
Con hồ ly này khẩu vị thật sự quá nặng!
Lê Hoán chán ghét liếc nó, đưa túi giấy qua: "Còn nhớ con chuột sáng mùng Một đến cửa không?"
A Ly ngậm túi giấy gật gật đầu, Lê Hoán nói tiếp: "Nó ở trong đó đó, phiền mi tắm rửa sạch sẽ, dùng thêm dầu gội cho thú nuôi nhé, đừng bủn xỉn quá, dùng hết sẽ mua cho mi."
"Gớm quá đi!" A Ly ném túi giấy, phát điên, "Tên khốn này từ đâu chui ra?!"
Túi giấy bị nghiêng, con chuột xám tro lăn một vòng trong tuyết, mông thịt run run, nó nghiêng người tiếp tục ngủ ngáy.
A Ly: "!!!!"
Cáo mập có ý thức lãnh thổ rất mạnh xấu xa mài mài móng vuốt.
Lê Hoán chủ động lấy lòng vuốt vuốt phần lông xù lên ở gáy nó, dỗ: "Thôi mà, ngươi đáng yêu hơn con chuột đấy nhiều, mau ngoan ngoãn tắm táp sạch sẽ cho nó đi, đồ nào trong giỏ hàng của ngươi không đủ tiền thanh toán thì tìm ta trả cho nha ~"
A Ly nghe xong lập tức hài lòng, không nói hai lời kéo đuôi con chuột đi vào nhà vệ sinh.
Mọi thứ lại yên tĩnh trở lại, Lê Hoán đè lên thái dương mệt mỏi thở dài, cảm thấy có loại đồng đội heo như thế này quả thật đặc biệt hao tâm tốn sức, lại nghĩ đến ba ngày tiếp theo không thể ngủ thì cả người không tốt lắm.
Hình Nghệ bước đến đứng trước mặt Lê Hoán, rũ mắt nhìn vào mắt cậu: "Ta đi gặp Cửu Vĩ với em?"
Lê Hoán nghĩ ngợi rồi nói: "Nên để mình tôi đi thôi, thái độ của thầy với anh vẫn chưa rõ ràng, bàn luận chuyện như vậy sợ là không thích có người thứ ba ở đây." Nói đến đây, Lê Hoán ôm Hình Nghệ, áp má lên sườn mặt anh nhẹ nhàng cọ cọ, "Anh đi nghỉ trước đi, tôi đi pha chén trà cho thầy, lát nữa gặp ở nhà giữa."
Hình Nghệ giơ tay xoa sau đầu cậu, nói: "Đi đi."
Nói xong, cả hai quấn lấy nhau thêm mấy phút mới lần lượt tách ra.
Trước tiên Lê Hoán vào phòng trà nấu nước pha trà, xong bưng chén trà thầy quen dùng đi đến phòng ngủ.
Lúc đứng trước cửa Lê Hoán vẫn còn khá thấp thỏm, cậu hoàn toàn không tưởng tượng được đoạn đối thoại lát nữa sẽ có nội dung gì, lưỡng lự vươn tay ra, trước khi khớp ngón tay gõ vào cánh cửa thì tiếng cọt kẹt khẽ vang lên, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong.
Lê Hoán sửng sốt, vội ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt bình thản như nước của Thích Cảnh Du: "Thầy..." Cậu theo bản năng gọi một tiếng, chợt dâng lên luồng cảm xúc xa lạ.
Từ nhỏ cậu đã gõ cánh cửa này vô số lần, dâng trà thay quần áo cho người đàn ông ở trong, nhưng lần nào cũng đều phải nhận được sự đồng ý rồi mới có thể bước vào, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động mở cửa cho cậu —— Lê Hoán mím môi, trong lòng không có lấy một tí cảm xúc mừng rỡ vì được quan tâm, trái lại còn cực kỳ không thoải mái.
Ở cõi đời này có một kiểu người, sự ngạo mạn và thanh cao của người ấy không những không gây khó chịu cho người khác, mà ngược lại bởi vì khí chất xuất chúng nên làm người ta thấy đấy là lẽ thường tình.
Đây là người đàn ông Lê Hoán thầm ngưỡng mộ từ lúc nhỏ, cậu quen với vẻ ung dung tao nhã của người này, quen nấp dưới sự bao che cho cậu tùy tiện làm bậy của người này, quen với khả năng không gì không làm được của người này, nên không nhìn nổi trong đôi mắt lý trí lẫn nhìn xa trông rộng ấy có chứa dù chỉ một chút sự thua thiệt và yếu đuối.
Một giây khắc ấy, Lê Hoán thật sự đau lòng
Sắc mặt Thích Cảnh Du vẫn còn khá nhợt nhạt, trông có vẻ nghỉ ngơi không đủ, y giơ tay lên như muốn xoa đầu cậu như lúc xưa, nhưng không hiểu sao đột nhiên khựng lại, chỉ đập lên vai cậu.
"Vào đi." Thích Cảnh Du quay về ngồi xuống sofa, giọng nói nhẹ nhàng, "Ngoài đó lạnh lẽo, lần sau đi ra ngoài nhớ mặc thêm đồ."
Sau khi bước vào Lê Hoán đặt chén trà xuống, cậu xoay người lập tức đi lấy áo lông chồn trên mắc áo khoác lên người Thích Cảnh Du, sau đó đi vòng qua phía bên kia của bàn trà, im lặng quỳ xuống.
Thích Cảnh Du ngẩn người, đôi con ngươi màu hổ phách trước nay luôn bình thản hình như long lanh nước: "Tiểu Hoán, con đứng dậy đi."
"Thầy," Lê Hoán thấp giọng hỏi, "Ngài vẫn... Ngài vẫn nguyện ý làm thầy của đồ nhi chứ?"
Thích Cảnh Du nghe vậy thì lặng người, mi mắt rũ xuống, qua rất lâu sau mới thở dài nói: "Trước kia ta nhận con làm đồ đệ chẳng qua là vì phần Phượng hồn kia, ta cấy một phần phân hồn vào trong cơ thể con cũng là để bất cứ lúc nào cũng nắm được tình huống của Phượng hồn..."
"Tiểu Hoán, thầy không thương con, từ lúc bắt đầu là vì dục vọng cá nhân nên mới thu nhận con, một người thầy như vậy con thật sự cần ư?"
——To Be Continued
Hết 36.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.