Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 14: Tự do, là điều tốt đẹp nhỉ?



Sau khi tỉnh lại ta đã là hồn ma dưới Âm phủ.

Tới đón ta là một Vô Thường toàn thân áo đen, chỉ có một khối ngọc trắng hoa văn hình rồng xanh đeo bên hông, vóc dáng cao to, còn đội chiếc mũ cao nữa. Mặt đen thui không biết là bôi cái gì, cầm theo cây đao trảm hồn nhỏ dài có vỏ ngoài màu đen đi tới chỗ ta, ăn vận gì mà như đào kép ấy.

Tên Hắc Vô Thường ấy chẳng mảy may gợn sóng mà nói rằng hơi thở trên người ta rất khác thường, liền trực tiếp báo tên ta lên điện Diêm vương.

Diêm vương là một ông lão gầy gò với bộ râu rất dài, cũng không biết là đã mốc meo ở Âm phủ bao lâu rồi nữa, thật khác xa với dự đoán của ta. Vừa thấy ta mặt đã hớn ha hớn hở thu nhận ta làm con gái nuôi.

Ta bị dọa cho sợ, Diêm vương sờ sờ ria mép mà nói: “Linh khí trên người cô nương quá mạnh, trăm năm hiếm gặp, thế nên khi đầu thai rất dễ gia nhập vào ma đạo, lão phu làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho thiên hạ thôi. Tạm thời cô nương cứ ở lại đây trước đi đã.

Ta thật không hiểu nổi việc linh khí mạnh với việc gia nhập vào ma đạo thì có gì liên quan nữa. Huống hồ không phải trong thần thoại đều nói linh khí mạnh là điều tốt hay sao?

Ta nhìn chằm chằm ông ta một lúc, Diêm vương khụ khụ hai tiếng, chần chờ một lúc rồi mới nói: “Lúc cô ở trần gian có phải đã gặp được quý nhân nào không?”

Ta ngẫm nghĩ, Thương Âm có được coi là quý nhân không đây? Ta chưa trả lời ông ta lại hỏi tiếp: “Trên người cô có ấn ký hình hoa lan không?”

Ta lắc đầu, Diêm vương dùng mắt ra hiệu với Hắc Vô Thường một cái.

Hắc Vô Thường bay tới trước mặt ta rồi giữ lại, ngón tay thon dài vén tóc ta lên mà nhìn phía sau tai của ta.

Lỗ tai vốn là chỗ mẫn cảm của ta, ta giật mình một cái muốn lùi lại. Thì ra người ở âm tào địa phủ này cũng chẳng hề đoan chính tí nào.

Hắc Vô Thường mặt không cảm xúc buông ta ra lại trở về trước đại điện cung kính hành lễ một cái, lạnh lùng nói: “Bẩm Vương gia, đúng là có ấn ký hình hoa lan ạ.”

Ấn ký hình hoa lan á, sao ta lại không biết nhỉ?

Diêm Vương nghe xong thở phào một hơi, vẫy vẫy tay gọi ta: “Vậy thì tốt rồi, ta đã nói sẽ nhận con làm nghĩa nữ rồi mà! Đừng quỳ mãi ở đó nữa, mau đến cạnh ta cùng cắn hạt dưa nào, không thì lại có tin đồn gia ta ngược đãi con mất, ta gánh không nổi đâu.”

Sự thật này xảy đến khiến ta thật sự kinh hoảng.

Ta ở lại Phong Đô tìm đứa con của mình, Hắc Vô Thường, cũng chính là Tiểu Hắc ta quen biết sau này – vẫy tay với ta, hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên gì mà đưa ta tới bên cầu Nại Hà. Con sông Vong Xuyên chảy dài từ Tây Nam, nước sông màu đỏ tươi không chút gợn sóng nhìn tựa như một tấm gương máu trải dài vậy. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho ta: “Bị rơi vào trong đó rồi.”

Ta quỳ trên bờ sông suốt ba ngày trời, sau đó tóc tai bù xù trở lại Thập điện Diêm Vương.

Sau đó ta lại muốn đầu thai chuyển kiếp, Diêm Vương gia vuốt chòm râu rồi lắc đầu một cái: “Mẫu Đơn, lúc con còn sống là một cô gái phàm trần đã được nhận thần khí tinh khiết, nếu ở lại Phong Đô nhận một chức vụ tất sẽ đạt được thành tựu. Còn nếu con đi đầu thai, hồn phách của con sẽ bị tổn thương, vậy thì sau này nếu con không phải là gia nhập vào ma đạo thì sẽ chỉ là cỏ cây hoặc súc vật mà thôi. Mẫu Đơn, phụ thân chỉ là vì suy nghĩ cho con thôi.”

Ta không lên tiếng, chẳng qua là cảm thấy nam nhân kia thực sự đã khiến ta sống dở chết dở thật rồi.

Cuối cùng Diêm vương thở dài nói: “Thôi vậy, nếu không thì để phụ thân bảo Mạnh Bà đưa cho con một bát canh nhé?”

Ta nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn từ chối. Nếu như quên hắn rồi thì cũng quên luôn cả đứa con của chúng ta mất, ta không muốn quên đi Tiểu Ly.

Bây giờ nghĩ lại, ta và hắn gặp nhau chẳng mấy tốt đẹp, lúc còn sống có nhiều chuyện đều là do ta tự mình đa tình mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại chuyện cũ khiến ngực bị nghẹn một hơi, không thở nổi, càng ngày càng khó chịu, ta dứt khoát mở cửa đi ra ngoài. Thế nhưng vừa mới đẩy cửa ra lại va phải thứ gì đó, nó chắn ở ngoài cửa. Ta thò đầu ra xem thì không khỏi sững sờ. Là một hòa thượng áo trắng ngã trước cửa phòng ta, chỉ có điều hơn nửa người áo trắng của hắn là màu đỏ tươi. Nhìn kỹ mới nhận ra, đây không phải là tên Bạch Vô Thường đang cùng Tiểu Hắc đi thi hành nhiệm vụ hay sao?

***

Âm tào địa phủ xảy ra chuyện lớn.

Ta từ chỗ đại phu nhanh chóng chạy đến chỗ cửa kết giới Địa ngục. Những Hắc Bạch Vô Thường khác theo sát phía sau ta.

Nghĩ thế nào ta cũng chẳng nghĩ ra việc Tiểu Hắc thật sự có thể gặp chuyện ở ngay trong Địa ngục được. Lúc nghe được tin tức từ lính cai ngục và Tiểu Bạch trong lòng ta liền phát lạnh.

Nguồn gốc là từ thành Uổng Tử trong địa ngục, bọn Vô Thường đã để lũ oán quỷ lén lút vào thành.

Quỷ cũng có rất nhiều loại, nhưng đại khái có thể chia ra thành hai loại chính, là ác quỷ và oán quỷ. Những ác quỷ thì không nói, vì bọn chúng đều bị nhốt ở hỏa ngục A Tị mà thiêu đốt, hoặc bị phong ấn dưới Địa Tạng Vương khá là chặt chẽ, ngoại trừ cái lần Tiểu Hắc phải đến đó bảy năm kia thì đến giờ vẫn luôn bình an vô sự. Mặc dù ở đây có mười tám tầng địa ngục nhưng âm sai bọn ta và các Vô Thường sẽ thống nhất phân chia ác quỷ và oan quỷ vào hai chỗ khác nhau để dễ cai quản. Oán quỷ bình thường sẽ không phải chịu nghiệp hỏa thiêu, trừ khi là sau khi chết lại đi làm hại rất nhiều người khác. Ví dụ như ma nữ lưỡi dài, nỗi oán hận tự sát vì bị vứt bỏ mà hóa thành ác quỷ, sau khi bị thu phục thì phải chịu những hình phạt nghiêm khắc ở địa ngục suốt ba trăm năm, và bây giờ đang ở Phong Đô sống rất tốt. Còn những oán quỷ chỉ là hăm dọa người một chút chứ chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lý thì sẽ bị khóa trong thành Uổng Tử, được kinh văn Phật pháp phong ấn để siêu độ, sau khi suy nghĩ thông suốt và oán khí tản đi rồi thì lập tức có thể đi đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng dù sao đi nữa thì thành Uổng Tử vẫn là nơi ẩn chứa những mối nguy hại lớn. Ngộ nhỡ phong ấn bị phá, lũ oán quỷ thoát ra ngoài rồi thì có trời mới biết bọn chúng có thể gây ra những chuyện gì. Những oán quỷ chết oan thuờng vẫn luôn ôm trong mình oán hận đối với thế gian. Sức mạnh tinh thần chính là khởi nguồn của lũ quỷ đó, lực sát thương của lũ quỷ này cũng chẳng kém gì so với ác quỷ cả.

Vấn đề bây giờ là cửa phong ấn đã bị phá, cửa bị oán quỷ mở ra, mà còn là mở từ bên trong nữa. Suốt một thời gian dài đến nay địa phủ đều không quản lý thành Uổng Tử đã tiếp nhận quỷ như thế nào nữa. Khi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi vào liền phát hiện ra ở trong này oán khí của lũ oán quỷ hết sức kinh người, sức mạnh điên cuồng nảy sinh, thậm chí đã hóa thành ác quỷ. Oán khí này nếu đem ra phá tan cả phong ấn to lớn của địa ngục cũng không thành vấn đề.

Ta nghe xong hết sức sợ hãi, bởi vì Tiểu Hắc đã che chắn để cho Tiểu Bạch đi ra ngoài, còn mình thì ở lại chặn cửa phong ấn. Tiểu Bạch trốn được ra ngoài đã máu me khắp người, khó mà hình dung nổi tình hình bên trong thành Uổng Tử bây giờ là như thế nào nữa. Hiện tại lại chỉ còn một mình Tiểu Hắc chống chọi với toàn bộ oán quỷ trong thành, cả cõi lòng ta lạnh toát.

Trước khi đi, phụ thân còn kéo ta lại, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Mẫu Đơn, con phải giải quyết chuyện này cho thật tốt đấy nhé, để kinh động đến Thiên đình thì đầu của phụ thân không giữ nổi mất.”

Ta liếc mắt nhìn ông, chuyện lớn như vậy không chừng Thiên đình đã biết từ lâu rồi ấy chứ, đều tại Diêm Vương quản lý không nghiêm mà gây ra, ta rút tay ra rồi nói: “Nếu Tiểu Hắc xảy ra chuyện gì bất trắc thì đầu phụ thân cũng không giữ được đâu ạ.”

Diêm vương vội vàng ôm lấy đầu mình, ai oán nhìn ta.

Cửa kết giới địa ngục đã có không ít quỷ hồn bay ra, âm thanh gào thét quanh quẩn khắp bầu trời màu máu u ám. Ánh sáng kết giới vốn dĩ màu trắng bây giờ đã thành màu đỏ tươi. Mặt đất khẽ rung chuyển tựa như có vô số kẻ đang gào khóc nện vào ở bên dưới vậy, có thể tưởng tượng ra lũ quỷ hồn bị giam giữ dưới lòng đất muốn được phá ra ngoài là nhiều như thế nào.

Ta để những Vô Thường khác xử lý đám quỷ, lúc ở Phong Đô đi ta đã gọi hồn phách của các đạo sĩ đến đây để hỗ trợ rồi,

Sau khi các đại nhân ở Thập điện Diêm La giá lâm, ta ổn định lại tình hình là được.

Vừa nghĩ đến đây, một cánh tay xương trắng từ dưới đất giơ lên nắm lấy mắt cá chân ta, ta một đao chặt xuống, nhấc đèn lồng ra, niệm ngón tay phát ra thần chú ở cửa kết giới. Một vòng ánh sáng tỏa ra, những cánh hoa trên đèn lồng vốn đang héo, theo thần chú ngày càng dồn dập của ta mà hỏa diễm bên trong dần trở nên mãnh liệt, cuối cùng cả chiếc đèn lồng cháy thành một quả cầu lửa. Những đốm lửa bắn ra tứ phía, nhẹ nhàng rơi xuống trong nháy mắt tựa như những con rồng trườn khắp mặt đất, dệt thành kết vòng rộng lớn bao lấy kết giới địa ngục. Nhất thời tiếng kêu rên nổi lên tứ phía, những oan hồn vừa mới bò ra khỏi mặt đất lúc bị thiêu đốt cháy khét vẫn giữ nguyên tư thế rồi hóa thành đám đất đen.

Hỏa diễm bất ngờ nổ tung, ánh sáng lóe lên, trong chớp mắt kết giới hoa mẫu đơn đỏ rực đã trải khắp nơi. Những dây leo và nhánh hoa quấn quýt nhau lấy nhau, những bông hoa duyên dáng mà diễm lệ nở rộ phủ kín mặt đất, trấn giữ phong ấn, mùi hương vấn vít tỏa ra tiêu trừ màn sương mù tà ma.

Không hổ là quỷ hoa Mẫu Đơn hung ác nhất địa ngục, những tư thái tuyệt mỹ được chứa đựng bên trong Huyết Trì kia đã từng khắc sâu trong đầu ta rồi.

Trong tay ta chỉ còn chiếc cán màu đỏ thắm bằng gỗ lim của chiếc đèn, ta nhẹ nhàng vung lên biến nó thành thanh kiếm trảm hồn, như vậy ít nhất cũng có thể đảm bảo các oan hồn không bay ra ngoài được nữa, có thể duy trì trong bao lâu thì chỉ có thể trông chờ vào vận may đạo hạnh của ta mà thôi.

Ta thở ra một hơi, thi triển xong phép thuật cường lực thì thân thể đã có chút yếu, ta ổn định lại thân mình cầm theo trường kiếm mà nhày xuống lối vào địa ngục.

Uổng Tử Thành từ lâu đã không còn hình dáng mà ta từng thấy trăm năm trước nữa rồi.

Ta giẫm lên tầng tầng lớp lớp thi cốt mà đi vào trong thì thấy thần thú Thanh Đồng cao khoảng mười trượng trấn giữ cửa lớn, bên trong là mùi oán khí nồng nặc quẩn quanh khiến ta hô hấp cũng thấy vô cùng khó khăn.

(CN: Theo hệ đo lường cổ Trung Hoa, 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m è 10 trượng sẽ khoảng 33,3m…con thần thú cao dã man :3)

Thành Uổng Tử có hai cửa, một cửa chỉ đi ra và một cửa chỉ đi vào. Ở trước cửa vào này có một bình phong kết giới lớn, nhưng vẫn có rất nhiều oan hồn tụ tập ở đây với hy vọng cũng có thể phá tan phong ấn ở cửa này mà ra ngoài. Ta nâng mắt nhìn lên, đa số là toàn lũ quỷ nhỏ, hẳn là vì không chen được ở cửa kia của thành nên lập tức tới đây mà trông chờ. Ta cả người trang phục màu đen không hòa nhã mà áp chế từng linh hồn cho bọn chúng câm như hến.

Lại tiếp tục đi vào trong, xuyên qua một con đường ngoằn ngoèo, bề mặt xa nhất trên không chập chờ ánh sáng đỏ màu máu, thỉnh thoảng lại có hỏa diễm trắng xanh nổ tung phóng xuống, đó là sức mạnh của Tiểu Hắc, ta nắm chặt kiếm vội vàng chạy một mạch tới đó. Mới chạy được vài bước đã thu hút một lượng oán khí dày đặc của những oan hồn tụ lại đây, khí lạnh ép thẳng xuống chỗ ta.

Nếu như có thể ăn được một âm sai là có thể nhận được tu vi hơn trăm năm. Ta thấy rất rõ những con mắt trắng dã cùng với ý cười tham lam trên khóe miệng của bọn chúng. Những con quỷ này vẫn luôn giữ dáng vẻ như lúc chết nên phần lớn đều không dễ coi.

Ta rút kiếm nháy mắt một đường giết tới, ánh sáng rực rỡ lẫm liệt trên mũi kiếm, khí thế vung kiếm vô cùng lớn, những nơi thân kiếm chém qua đều hóa thành hài cốt. Ta tự cho mình là một cô nương thiện lương tốt bụng, xưa nay đều không muốn giết chóc ma quỷ, bởi nếu phá hồn phách của bọn, nhẹ thì đầu thai tạo nghiệt, nặng thì hóa thành tro bụi. Mỗi lần Tiểu Hắc đi bắt quỷ, ta đều yêu cầu hắn không được dùng đao, hắn quá mạnh, đao hắn chém vào thì cái gì cũng chẳng còn.

Thu phục bọn chúng quá mất thời gian và sức lực, mà bây giờ ta lại chẳng có thời gian và sức lực ấy. Tiểu Hắc đang gặp nguy hiểm, ta căn bản không muốn quan tâm tới việc phá hư hồn phách của bọn chúng nữa.

Ở lối ra của thành Uổng Tử là một ao máu cực lớn, ta còn có thể nhìn thấy thần thú Thanh Đồng cao mười trượng trấn giữ ở cửa lớn lúc ẩn lúc hiện nữa. Cả con đường bị tàn phá tàn tạ không tả nổi, loáng thoáng còn có thể thấy thấy được một lỗ hổng, ánh sáng bên ngoài hắt vào, lũ oan hồn kia kêu gào chen chúc vào cái lỗ hổng kia thành một đám. Kiếm trảm hồn đã bị ngâm trong oán khí đến lạnh lẽo, tay ta hơi tê dại. Vừa nhìn thấy Huyết Trì, thân thể lũ oán quỷ liền nở căng ra như con sâu vậy, quay đầu lại thấy khuôn mặt chúng dữ tợn đầy răng nanh nhọn hoắt, đã xuất hiện dáng vẻ ác quỷ rồi. Toàn thân chúng cắm đầy đao, cái cổ bị chém đến máu thịt be bét, hẳn là vì những oan hồn này đã tiến hóa thành ác quỷ, thất khiếu chảy máu, trên mặt của nhiều con còn nổi lên đầy vảy xanh nữa.

Tự do, là điều tốt đẹp nhỉ?

Ta niệm pháp lực, chùm sáng phát ra tựa như cầu vồng xuyên qua mặt trời, xuất kiếm trong chớp mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.