Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 20: Bọn họ vốn rất xứng đôi



Gió vừa thổi lên, bóng cây đu đưa, tóc và quần áo ướt đẫm dính sát vào người, ta không nén nổi hắt hơi một cái.

Y ngẩng đầu nhìn ta.

Thương Âm cao hơn ta rất nhiều. Cả người ta ướt nhẹp ngồi trên cánh tay y, tầm mắt ta cao hơn y một chút. Y nhìn lên, ta cúi đầu xuống lại chạm phải ánh mắt của y, tim ta khẽ run lên liền né tránh ánh mắt ấy.

Sao ban nãy y lại ở Tây thành một mình chứ? Công chúa Chiêu Cẩm vẫn đang ở đây mà, còn tiệc rượu thì sao? Lúc ta rời khỏi bàn tiệc, y vẫn còn yên lành ngồi trên đài kia mà?

Xung quanh vắng lặng, hơi ấm của y trong sự yên tĩnh này khiến ta hơi mông lung. Ta khẽ giãy ra, y vẫn cứ giữ chắc lấy ta ngắm nhìn như vậy. Ở khoảng cách gần thế này, đôi mắt y hơi nhướn lên nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, còn ta thì lúng túng vô cùng. Mọi chuyện đã ổn rồi sao còn chưa thả ta xuống chứ? Lẽ ra đối với hắn ta chỉ được coi là một nữ âm sai mới gặp mặt lần đầu thôi mà, y cứ như vậy là lý gì.

Ta cố cách y ra một chút, lại thêm một chút nữa. Ta nghĩ mãi vẫn chưa tìm được lời nào để mở miệng. Da thịt ta lạnh run, ta không chịu được lại hắt hơi một cái nữa, đưa ngón tay lên xoa xoa cái mũi bị ngứa, trong miệng xuất hiện âm thanh khó chịu không tên: “Sao ngài không niệm cho ta một cái khẩu quyết để tránh nước với chứ?”

Y là một đại nam nhân lại chẳng dính giọt nước nào, một cô nương như ta đây lại cả người ướt sũng.

Ánh mắt Thương Âm khẽ chớp một cái, dường như cảm thấy nhẹ nhõm bất ngờ với câu nói đầu tiên này của ta vậy. Khóe môi y hơi cong lên thành ý cười mơ hồ: “Sao ta lại phải niệm khẩu quyết tránh nước cho cả cô nữa?”

Tiếng của y ở rất gần, tim ta càng ngày càng đập mạnh hơn. Vẻ mặt ta ra sức che giấu, muốn đè âm thanh xuống cho thật cung kính, nhưng y cứ ôm ta như vậy căn bản là gây khó dễ khiến giọng điệu ta không tốt nổi: “Nếu ngài niệm cho ta thì ta đã không làm ẩm y phục của người…”

Y à một tiếng, một tay từ đằng sau ta tách một cái, niệm chú tránh nước được thăng cấp, cả người ta liền khô ráo, có điều tóc vẫn còn hơi ẩm, mái tóc tỏa ra, còn có một lọn dính sát trên cổ.

Y vẫn không có ý định thả ta xuống.

Ta lại nói: “Điện hạ, ngài diệt mất trần hồn thú như vậy… tiểu nhân phải ăn nói sao với Địa Tạng Vương Bồ Tát đây?”

Cuối cùng ta cũng coi như tìm được tiếng nói của lòng mình, nhanh chóng cụp mắt bổ sung thêm: “Đa tạ điện hạ đã cứu giúp, nhưng xin điện hạ hãy thả tiểu nhân xuống trước đã, như thế này tiểu nhân tổn thọ mất ạ.”

Nụ cười của Thương Âm mang hàm ý sâu xa.

Ta nghĩ lại, thôi xong, nói sai lời thoại rồi. Ta cũng đã là quỷ đến tám trăm năm rồi làm gì còn chút dương thọ nào nữa chứ. Ta cười khan hai tiếng ha ha, vội vàng cung kính tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Điện hạ, ở Phong Đô ban đêm rất lạnh, yến hội còn chưa kết thúc nữa, xin điện hạ mau trở lại phủ Tần Quảng vương đi thôi.”

Y vẫn ôm ta như vậy mà hạ thấp xuống khiến ta chỉ muốn khóc lên. Bị người mình yêu ôm như vậy thử hỏi có cô nương nào chịu được chứ.

Dẫu y chẳng nhớ được ta, ta vẫn không chịu được.

Hơi thở quen thuộc này, nhiệt độ quen thuộc này, vòng tay ôm ấm áp, chỉ như vậy thôi cũng đủ để đánh thức những hồi ức ấm áp của nhiều rất nhiều năm trước đây rồi. Nghĩ lại vẫn thấy nực cười ghê gớm.

Thương Âm lên tiếng, ngữ khí bình thản, lời nói khiến ta hoảng sợ vô cùng: “Cô sợ ta.”

Ta lập tức im bặt.

“Việc này quả là hệ trọng.” Y lẩm bẩm, vẻ mặt chẳng có gì biến đổi, ánh mắt chẳng hề suy chuyển mà khóa chặt trên mặt ta: “Mẫu Đơn, sao cô lại sợ ta?”

Ta hoàn toàn choáng váng ngây người tại chỗ, y biết tên của ta. Nhưng lát sau ta mới hiểu ra, Mẫu Đơn mà y nói là chỉ Mẫu Đơn đã cùng làm bạn với y ở kiếp thứ hai kia cơ.

Quả thực y không còn nhớ gì về cô gái của bảy trăm năm trước nữa.

Ta vội vàng nói: “Điện hạ, ngài nhận nhầm người rồi. Người ngài muốn tìm là công chúa Chiêu Cẩm cơ ạ, xin điện hạ hãy thả tiểu nhân xuống, ngài làm thế này sẽ khiến tiểu nhân tổn thọ…”

Dung mạo của ta và công chúa Chiêu Cẩm vẫn có điểm khác nhau, sao y lại biết?

“Nếu cô nói với ta sự thật, ta sẽ thả cô xuống.” Y ôm ta càng chặt hơn.

“…” Ta bỗng rất muốn một kiếm chém đứt quãng thời gian đó đi.

Ta giãy giụa, trên mặt cảm thấy hơi nóng, Thương Âm nheo mắt lại: “Cô chính là nghĩa nữ của Diêm vương?”

“…Vâng.”

“Cô là âm sai ở đây?”

“Vâng.”

“Cô tên Mẫu Đơn à?”

“Mẫu Đơn tiểu nhân đây không phải là Mẫu Đơn kia đâu ạ.” Ta liếc mắt, cố gắng né tránh ánh mắt của y, chỉ có điều sức lực và nhiệt độ trên người khiến ta khó mà suy nghĩ kỹ được.

“Tại sao cô lại làm thay cho Chiêu Cẩm?”

Y vững vàng ôm ta, chầm chậm hỏi.

“Sao ạ?”

Y không gọi nàng ta là Uyển nhi, không nhắc đến nàng ta thì ta không đến nỗi khó chịu như vậy rồi.

“Màn kịch mười năm đó, là Chiêu Cẩm bảo cô diễn?” Y hạ giọng, từng câu từng chữ hết sức rõ ràng, giọng điệu có chút lạnh lùng hờ hững. Ta ngẩn ra, không phải y rất yêu thích công chúa Chiêu Cẩm ư? Ta nhìn vào đôi mắt y liền sa vào ánh mắt đen như thạch nhưng lại nhìn không ra được điều gì.

“Nàng ta đã cho cô lợi ích gì, hay là cô có nhược điểm nào để nàng ta nắm được?”

“Thưa điện hạ, không có ạ.” Ta mất tự nhiên vùng vẫy một hồi, tuy ban đêm vắng vẻ nhưng vẫn là ở ngoài nên nếu có ai mà nhìn thấy thì vẫn không hay: “Điện hạ, có thể thả tiểu nhân xuống được chưa ạ?”

Y liền bước về phía trước mấy bước, cơ thể ta không vững liền ngả ra đằng sau, không khỏi khẽ kêu một tiếng, thế nhưng lưng ta lại áp vào một cây khô.

Thương Âm khẽ nới tay ra, ta theo thân cây từ từ trượt xuống lồng ngực y. Trong lúc đó hai tay y liền chống vào thân cây vây lấy ta ở giữa y và thân cây kia. Những lọn tóc quấn lấy nhau, tà áo bay bay, hơi thở ấm nóng quét qua, y còn hạ thấp đầu xuống tận chóp mũi ta, giọng nói mờ ám, hiển nhiên là ngầm chứa ý cười.

“Vấn đề cuối cùng…”

Ta rụt vai lại, hơi thở như hoa lan của y ở sát bên tai ta, mơ hồ như có như không: “Màn kịch này, ngươi có mấy phần là thật lòng?”

Cơn gió thổi qua, những cành cây khô khẽ rung. Bên ngoài rừng cây là hoa bỉ ngạn bên cầu Nại Hà khẽ đung đưa, những cánh hoa xinh đẹp mỹ lệ màu đỏ như máu.

“Điện hạ hiểu lầm rồi. Tiểu nhân chỉ vì hướng đến kết quả vợ chồng tốt đẹp của điện hạ và công chúa mà góp chút sức mọn thôi, chứ không hề có bất kỳ ước định nào với công chúa cả.” Ta cúi đầu lễ phép trả lời.

Chính xác hơn là ta vâng lời Thái Bạch Tinh Quân mà làm theo.

“Vậy là cô hy vọng ta và nàng ta sẽ hòa hợp?”

“…Dạ.” Bọn họ vốn rất xứng đôi.

“Ngẩng đầu lên, để ta nhìn mặt cô một chút.”

Tim ta run lên, nắm chặt những ngón tay lại, cắn cắn môi, đầu vùi xuống càng sâu hơn như gần chạm xuống ngực vậy.

Có gì mà nhìn chứ, lúc y là người phàm thì cũng chỉ nhìn thấy được dung mạo tuyệt mỹ kia của công chúa Chiêu Cẩm thôi. Còn dung mạo thật của ta so với công chúa là chênh lệch quá nhiều.

“Ngẩng đầu.”

“…”

Y không kiêng dè nữa, đưa tay nâng cằm ta lên, ép ta nhìn thẳng vào y. Ta không rõ khuôn mặt mình lúc này là biểu cảm gì nữa, nhưng chắc chắn là rất căng thẳng. Trái tim ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể chỉ hận không thể nhập luôn vào thân cây, miễn sao đừng có gần y như vậy nữa là được.

Cuối cùng tay y đang chống vào thân cây cũng buông xuống.

“Mẫu Đơn.”

“Vâng.” Ta cụp mắt, đè nén hô hấp.

“Cô đã vì nàng ta mà làm rất tốt, y như thật vậy.”

Y lạnh lùng nói xong thì thả ta ra, kéo dãn ra khoảng cách với ta, chẳng hiểu vì sao trong lòng ta lại có chút mất mát. Y còn nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi nữa, dùng ánh nhìn không thấu mà nhìn ta rồi như thấu đáo trong thoáng chốc, lại không nhanh không chậm mà nói thêm một câu: “Kiếp sau đừng có tới nữa.”

Ta không trả lời, dứt lời y liền xoay người rời đi. Bóng người màu trắng đi ngày một xa, tựa hồ như biến mất trong ánh trăng u hồn.

Lần đầu gặp gỡ thật sự là lúng túng lạ kỳ.

Chính xác thì lần gặp đầu tiên là từ bảy trăm năm trước cơ. Ta cứ thế nhìn về phía y biến mất, trong lòng rối bời.

Y định làm gì đây?

***

“Bảo sao không thấy thì ra là tỷ đang ở đây. Dù gì tỷ cũng là nhân vật cấp cao ở Phong Đô đấy nhé!”

Chung Quỳ bỏ mũ quan ngọc ra rồi cầm trên tay mà tung lên tung xuống. Ăn đến nỗi cái bụng tròn vo liền nằm nhoài ở khoảng đất giữa những khóm hoa bỉ ngạn, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến chiếc áo bào quý giá trên người bị cọ dính đầy bụi đất.

Từ sau khi Thương Âm rời đi, ta cũng đi qua rừng cây mà ra tới cạnh bờ sông. Chung Quỳ hăng hái cầm một cái đùi nướng của con yêu thú nào đó của địa phủ tới tìm ta, loại yêu thú này ở chỗ chúng ta thường lên chỗ Tây Vực trên trần gian giết hại dê và cừu ở đó. Ta ngồi cạnh hắn hỏi: “Tiệc rượu tan rồi à?”

“Vâng, bởi vì bỗng nhiên Thái tử đi mất, sau đó thì mặt đất rung chuyển, trấn hồn thú Tây thành xổng ra, đệ thấy cũng chẳng có gì vui nên cũng ra ngoài.”

“Chắc phụ thân đang tìm đệ đó, mau quay về đi.” Ta vỗ vỗ cái bụng của hắn, đôi mắt đảo một vòng rồi sáng rực nhìn ta: “Mẫu Đơn, tỷ biết không, sau mỗi lần ai đó nhắc đến chuyện liên quan đến Thái tử thì tính khỉ tỷ đặc biệt tốt lên, cũng vô cùng dịu dàng, chỉ có điều cứ luôn thất thần. Dáng vẻ giống như là máu không thông, tương tư ngấm sâu vậy.”

“…Đệ có tin ta mổ bụng đệ rồi móc hết những thứ hôm nay đệ đã ăn ra không hả?”

Tay Chung Quỳ run lên, cái mũ đang tung lên tung xuống không đón được liền rơi bộp xuống mặt hắn.

Dòng sông Nại Hà vẫn luôn chảy, tiếng kêu rên đến thê thảm.

Ta chống cằm nhìn dòng sông, còn hắn ở bên cạnh che mặt lăn lộn khóc lóc om sòm. Cuối cùng nhăn nhăn cái mũi đỏ ửng mà sáp lại cạnh ta: “Tỷ, tỷ thật độc ác, đệ sẽ về mách với phụ thân!”

“Đi mau đi mau, ngoan.” Ta vẫy vẫy tay.

Bộ dạng Chung Quỳ lúc này y như con thỏ trắng chịu ấm ức chỉ muốn khóc to lên, chớp chớp đôi mắt to đen láy. Ta nhìn không nổi nữa, vỗ bả vai: “Khóc cái gì, người thì lớn như thế rồi còn khóc, cẩn thận kẻo sau này không lấy được vợ đâu. À đúng rồi, hôm nay nhìn thấy công chúa Chiêu Cẩm rồi chứ? Thần nữ Thiên cung đó, thấy sao?”

Chung Quỳ lập tức nín khóc, thay vào đó là khuôn mặt đỏ như quả táo chín, lúng túng cả nửa ngày vẫn không lên tiếng, ngón tay nắm chặt vạt áo.

Ta nhớ đến biểu hiện của hắn lúc nhìn thấy vẻ diễm lệ của công chúa Chiêu Cẩm biểu diễn trên sân khấu ấy, hẳn là còn có rất nhiều người mê đắm.

“Thích nàng ấy không?” Ta dùng tay áo xoa mặt hắn một chút, trong lòng thất vọng. “Thích cũng để làm gì. Nàng ấy là thần nữ, một người trên trời, một kẻ dưới đất.”

“Mẫu Đơn tỷ chớ nói bừa, sau này đệ là Diêm vương, không phải cũng coi như là Vương dưới lòng đất hay sao, có chỗ nào thua kém Thiên quân cơ chứ. Không chừng ngày nào đó nàng ấy lại coi trọng đệ cũng nên!” Chung Quỳ nổi giận, giọng nói vang khắp xung quanh.

“Ừm, vậy đệ nhất định phải lên làm Diêm vương đó.” Ta khẽ mỉm cười, thế nhưng Chung Quỳ lại thoáng sững sờ, lát sau mặt lại đỏ. Ta thật chẳng hiểu nổi, khuôn mặt nhỏ này của hắn cứ biến đổi y như là diễn hý kịch trên sân khấu vậy, muốn đổi thành màu nào liền đổi được sang màu đó.

“Tỷ tỷ, tỷ cười lên xinh đẹp như vậy, nên cười nhiều một chút, đừng có cả ngày mang bộ mặt kia nữa. Lã thúc thúc ấy – chính là Quỷ vương đứng thứ tư điện Quang Minh ấy, đã chọn trúng tỷ từ lâu rồi nhưng không dám nói ra. Thật ra thúc ấy cũng khá lắm, ngọc thụ lâm phong, thận trọng chín chắn, ở Phong Đô cũng có rất nhiều cô nương yêu thích đấy.

“Sao chuyện gì đệ cũng biết thế?”

“Tất nhiên chuyện gì đệ cũng biết rồi.”

Tâm tính của tiểu thiếu niên, dễ dàng thích một cô gái như vậy, chỉ cần nàng ấy đẹp liền có suy nghĩ cưới nàng về nhà.

Ta không nói tiếp chuyện đó nữa.

“Chung Quỳ, đệ về đi, ta muốn ngồi thêm chút nữa.”

Chung Quỳ nhìn ta đột nhiên hạ giọng nó: “Tỷ, đệ có thứ muốn cho tỷ xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.