Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 23



Quay đầu lại nhìn Chung Quỳ đang ở phía sau đài. Chung Quỳ liên tiếp nháy mắt ra hiệu với ta, hai tay vừa hướng về cổ mình vừa nắm, đầu ngả ra sau, hai mắt trắng dã làm bộ dáng yếu ớt ngất xỉu.

Hóa ra hắn muốn ta giả bộ ngất xỉu.

Ta khẽ cắn răng, cầm cây thương hướng phía Quan Minh vương trên đài cúi đầu nói, “Vương gia, thất lễ rồi.”

Vương gia luận võ với một tiểu cô nương, hắn ta thật không biết xấu hổ, thế nhưng quần chúng vẫn xem rất thỏa mãn. Áo bào của người đàn ông khẽ tung bay, bàn tay nhanh như gió, ra tay nhanh như chớp. Chỉ là nội lực thuần túy, mới một chiêu, ta đã bị chấn động đến mức liên tục lùi về sau vài bước, trong lòng thầm rủa. Ta không hề muốn cùng chung một vị phu quân với chín ma nữ kia đâu. Cố chống đỡ được khoảng một nén nhang, “cạch” một tiếng, trường thương trong tay bị hất ra, xoay vài vòng trên kông trung rồi thẳng tắp rơi xuống dưới khán đài, trường thương run rẩy.

Hỏng rồi, ta vội vàng đưa tay lên trán chuẩn bị giả bộ ngất xỉu. Còn chưa chuẩn bị xong bộ dáng yếu ớt, dưới đài đã hô một tiếng “Báo….” thật dài.

Một tên thị vệ Vương phủ vội vội vàng vàng chạy tới trước đài, cúi đầu bái kiến rồi nói: “Vương gia, trong phủ có chuyện quan trọng. Quản gia Tăng mong ngài nhanh chóng hồi phủ một chuyến.

Quan Minh vương chẳng thèm liếc một cái, vẫn cứ đánh giá ta từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở trước ngực ta, khóe miệng cong lên: “Có chuyện gì chờ bản vương về rồi hãy nói, ngươi quấy rầy hứng thú của bản vương như vậy, trở về lĩnh phạt đi.”

Ta nhanh chóng kéo cổ áo lên trên.

“Tiểu nhân tội đáng muôn chết, nhưng mà bẩm Vương gia, thật sự là việc gấp, không thể trì hoãn được ạ!”

Quần chúng bên cạnh, đôi mắt sáng như tuyết, Quan Minh vương “…” một hồi rồi nói, “Có chuyện gì ngươi cứ nói ở đây luôn là được.”

“Chuyện này…Vương gia, ngài vẫn nên theo tiểu nhân về đi ạ.”

Lúc này Vương gia mới trừng mắt nhìn sang, hết sức uy vũ: “Bản vương làm người xưa nay vẫn luôn quang minh lỗi lạc, cả người chính khí mà vì dân làm việc. Có gì mà không thể nói trước mặt mọi người? Nói đi.”

Ta thầm nghĩ, cưới lắm tiểu thiếp, hiếp đáp con gái nhà lành ở Phong Đô mà cũng gọi là quang minh lỗi lạc, môt thân chính khí à?

Tên thị vệ do dự chốc lát, trước mặt quần chúng thấy chết không sờn mà nói: “Bẩm Vương gia, vị tiểu thiếp ngài mới cưới về hôm qua đang làm loạn với cô nương Thúy Thúy ở lầu Hoa mà ngài mang về tháng trước ạ. Cái cô Thúy Thúy mà vì mang thai của ngài nên ngài mới mang về ấy ạ. Vị tiểu thiếp kia đã giết hại đứa bé trong bụng cô nương Thúy Thúy kia, bây giờ cô nương Thúy Thúy ấy đang cầm một cây đuốc đứng trong viện làm loạn lên đòi thắt cổ. Vương gia hãy mau quay về khuyên nhủ đi ạ…” tiếng hắn càng ngày càng nhỏ, mặt Vương gia càng ngày càng đen.

Tốt rồi, lại có thêm chuyện để tám nhảm. Ta nhìn ánh mắt như hổ như sói của mấy tên nam quỷ kia, vội nghiêm túc nói với hắn: “Vương gia, chuyện này không nên chậm trễ, ngài mau đi đi ạ. Ngài chớ vì muốn để bách tính chúng ta được trải qua những tháng ngày tốt lành mà oan ức đến phu nhân của mình.”

“Mẫu Đơn, chuyện ngày hôm nay…”

Ngươi vẫn còn muốn cưới ta làm vợ nữa kia đấy, không tha không ầm, tình vững hơn vàng ấy à?

Ta vội vàng cười nói: “Xin Vương gia yên tâm, Mẫu Đơn chưa từng dám nghĩ mở ta trận đấu này là vì Vương gia. Chuyện hôm nay nhất định sẽ không để truyền đến tai của các vị tỷ tỷ trong phủ đâu ạ, không chừng các tỷ tỷ lại trách móc mà đốt mất quý phủ thì không được. Phong Đô không giống chỗ các tỷ ấy, các nữ quỷ mà bị ra ngoài thì không biết phải làm sao đâu. Ngài nói xem đúng không?”

Mặt Quan Minh vương càng đen hơn.

Lúc trở về phòng nghỉ ngơi thì cả người ta đều mềm nhũn ở trên giường, không muốn động đậy.

Luận võ kén rể gì chứ, truyện đều là viết vớ va vớ vẩn cả. Gì mà đến cuối cùng sẽ có một lang quân phong lưu tiêu sái, anh tuấn lỗi lạc xuất hiện chứ, đều là viết mò hết. Cứ coi như không phải viết mò thì chuyện này cũng chẳng xảy ra ở âm tào địa phủ được.

…Có lẽ ta vẫn nên đi đầu thai thôi. Nhân gian non xanh nước biếc, con gái như hoa, con trai như ngọc. Dòng sông Giang Nam đỏ, rặng liễu xanh, ánh tà dương đại mạc che phủ phương bắc. Lúc còn sống ta chưa được ngắm nhìn cho thật kỹ, bây giờ dù đi được khắp nhân gian nhưng tâm trạng khi đó đã không còn nữa rồi.

Vì bản thân ta cũng đã chết rồi.

Phụ thân đã nói, thần khí trên người ta không mất đi mà cứ đi đầu thai như vậy sẽ khiến hồn phách bị tổn thương nặng nề, không gia nhập ma chướng thì phải theo đường súc sinh. Ta cũng đã ở Tàng kinh các của điện Diêm La mà kiểm tra lại việc này rồi, đúng là có chuyện như thế thật. Cũng có cả phương pháp để loại trừ nữa, chỉ có điều chữ viết rất mờ, từ ngữ lại quá tối nghĩa, ta đọc không hiểu mấy. Phương pháp trực tiếp nhất là nhờ sự hỗ trợ của thần tiên, nhưng thần khí trên người ta lại là của Thương Âm nên ta cũng không thể tùy tiện tìm ai đó để họ biết chuyện này được. Ngộ nhỡ bọn họ để lộ chuyện này với người trong Thiên đình, nếu may mắn bọn họ có thể lờ đi, chứ công chúa Chiêu Cẩm chỉ cần vung tay một cái nhổ cỏ hổ tận gốc thì ta chết thảm là cái chắc.

Ta chỉ là một âm sai nhỏ bé, không biết chừng bản thân bị hóa thành ro bụi cũng không hiểu tại sao nữa.

Tốt nhất là vẫn nên nhờ Thái Bạch Tinh quân thôi. Cứ ở Âm tào địa phủ mãi thế này thì thật quá có lỗi với bản thân mình.

Ta nằm trên giường, ngoài cửa sổ tối thui, ánh nến chỉ như một hạt đậu nhỏ.

“…”

Cứ nhớ mãi những chuyện không nên nhớ. Vỗ đầu một cái, ta nhìn chiếc móc treo bằng gỗ lim được trạm trổ hoa văn ở góc giường, thần trí ngơ ngẩn.

Lại nói đến lễ hoa đăng, lúc còn sống, đó cũng chính là lúc chàng rời bỏ ta.

Tình cảnh mưa bụi mịt mờ ngày ấy cũng giống như hình ảnh trong thuật Thủy Kính vậy. Sau khi thành hôn thì phần lớn Thương Âm đều sống cùng ta trong ngôi nhà nhỏ hoa đào ở gần thôn nhỏ. Mãi đến khi nhập vào đoàn người trong trấn, ta mới phát hiện Thương Âm hoàn toàn xa lạ với mọi người.

Quanh người tựa như được ngăn cách bởi một bức màn mỏng lạnh lẽo, không thể chạm tới được. Khuôn mặt chang so với những người bình thường khác đều bình tĩnh, lãnh đạm hơn, tựa như mặt hồ nước lớn yên ả khẽ gợn sóng lăn tăn vậy.

Ta ở bên cạnh chàng, cũng có chút xa cách với mọi người. Nhớ đại nương bên cạnh tuy bình thường vẫn thân thiết với ta, nhưng hễ Thương Âm đến là lại cách ra xa, khi ấy ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Ta đi mua đèn, vui vẻ mà tìm một chỗ yên tĩnh bên bờ rồi thả đèn. Chiếc đèn mẫu đơn ngày càng trôi xa, chở theo nguyện vọng nhỏ bé của ta.

Tập tục thả đèn hoa đăng là mang hàm ý thiếu nữ chờ đợi tình lang, không biết là khi ấy chàng có biết hay không.

Mãi đến lúc đèn hoa đăng trôi xa về nơi ta không nhìn thấy được nữa, ta mới theo sát Thương Âm rời đi. Lúc ấy chàng còn hỏi ta, “Mẫu Đơn ước nguyện gì thế?”

“Còn lâu thiếp mới nói cho chàng. Thiếp chỉ nói cho các thần tiên trên trời biết để họ phù hộ cho thiếp và thực hiện ước nguyện cho thiếp thôi.” Ta liếc chàng, vừa đi vừa kéo tay mà vung vẩy, ống tay áo chang trắng tinh, to rộng. Đi được một lúc, ta lại nghĩ ra điều gì, cười: “Thương Âm, chàng nói xem liệu Thần tiên có ước nguyện không?”

Lát sau Thương Âm mới trả lời ta, vẫn cười như cũ, nói: “Đại khái là có.”

Ta nghĩ ngợi: “Vậy ước nguyện của Thần tiên là gì nhỉ? Bọn họ không phải lo ăn, lo mặc, lại trường sinh bất lão, vậy chắc chắn là ước nguyện của họ vô cùng khó thực hiện rồi. Xú trùng tử này, Thần tiên thực hiện ước nguyện của chúng ta, vậy ai sẽ thực hiện ước nguyện cho họ đây?”

Thương Âm không trả lời ta nữa. Mưa nặng hạt hơn, chàng dùng áo khoác ngoài mà che cho ta. Ta kéo chàng đến dưới một mái hiên đứng trú mưa.bầu trời xám đen, những hạt mưa rơi tí tách tí tách, mọi thứ đều yên tĩnh mà dịu mát.

Ta đưa tay định vỗ những hạt nước trên người chàng, những ngón tay chạm vào vải áo, nhưng lại chẳng thấy có chút xíu ẩm ướt nào. Nam nhân cao lớn như vậy, cả người từ trên xuống dưới đều sạch sẽ.

Đôi mắt chàng đen láy, phía sau mưa rơi xối xả, khóe môi mím lại nhưng rất ôn nhu. Chàng ôm ta, vuốt ve lưng ta, chỉnh lại cây trâm bị lêch. Ta lẳng lặng ngắm nhìn chàng, chỉ cảm thấy cứ coi như vùng trời đất này không bị mưa rơi làm mờ mịt, thì cũng chẳng thể sánh kịp với dung mạo hơn hẳn người thường của chang.

Xa xôi mà mờ ảo, nhưng nhiệt độ của chàng là thực, nụ cười kia cũng là thực.

“Lạnh?”

Chàng khẽ hỏi.

Ta lắc đầu một cái, lát sau mới lúng túng nói: “Xú trùng tử, có lúc thiếp cứ cảm thấy chàng sẽ biến mất, sẽ không quay về nữa.”

Cơ thể chàng khẽ cứng lại, lại vội vàng thả lỏng, ôm ta chặt hơn. Ta vùi đầu trong ngực chàng, nhắm mắt lại. Những hạt mưa hắt vào mái hiên khiến khoảng đất bên dưới bạc trắng những hạt nước mỏng nhỏ xíu.



Ta nhìn cái móc treo trạm trổ hoa văn ở góc giường không chớp mắt, bốn góc sợi dây buộc trên móc treo mềm mại rủ xuống màn. Ánh nến chợt lóe lên, thần trí ta xem như khôi phục lại, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Ta chống người dậy, đến bên bàn trà, cầm ấm trà lên tu ừng ực mấy ngụm nước lớn. Uống đã rồi lại lê tấm thân mềm nhũn như bùn trở lại giường. Trong lòng thầm cười nhạo mà so sánh việc luận võ kén rể này còn mệt nhọc hơn với việc bắt ác quỷ. Những chuyện khác không muốn nhớ lại nhớ đến, ta lẩm bẩm, lát sau thì chìm vào giấc ngủ say.

Cảnh tượng trong mộng mơ hồ không rõ, trước mắt hình như là từng mảng lớn màu hồng nhạt, nhiều đến nỗi như muốn ép vào mặt vậy. Nhìn kỹ hơn một chút ta mới thấy đó là hoa đào, toàn bộ là vườn đào làm tôn lên sắc trời xanh mây trắng, trắng hồng mềm mại, tươi tốt đáng yêu.

Ta tưởng rằng đó là ngôi nhà nhỏ hoa đào mà ta ở lúc còn sống, lại phát hiện ra không phải. Vườn hoa đào này thực sự là quá lớn, cả tầm mắt đều là hoa đào. Đang muốn nhìn xem xung quanh thì một dòng nhiệt ấm nóng đột nhiên đổ tới.

Thế giới màu hồng trước mắt dần bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, vẽ lên bầu trời u ám, bí bức, nặng trĩu mà đè xuống, những bông hoa đào trên cành dần rơi rụng.

Ta thoáng kinh hoảng.

Những dây leo nhỏ trườn trên đất, uốn lượn cuốn quanh thân cây leo lên, nuốt chửng những bông hoa đào, bông hoa cuối cùng bên trên ung dung nở ra thành từng đóa mẫu đơn đỏ như máu, giống như hoa đỗ quyên thấm đẫm máu vậy. Những cánh hoa to lớn, xinh đẹp đến mức muốn bung ra.

Dòng nhiệt nóng hổi kia lan ra toàn thân ta, ta như bị thiêu nóng đến nỗi không thể thở được, mộng cảnh bị thiêu đốt sạch sẽ, trước mắt một màu đen kịt.

“Ưm…”

Ý thức thoáng khôi phục, âm thanh rên rỉ đặc biệt rõ ràng.

Đây là…tiếng của ta?

“Suỵt, nàng ta sắp tỉnh rồi, cẩn thận một chút.”

“Sao mà tỉnh được, nàng ta vẫn còn đang mơ ngủ thôi. Đợi đến lúc thuốc hết tác dụng rồi, nàng ta mà tỉnh dậy thì chúng ta không thoát nổi đâu. Nhanh nhanh đưa đi đi.”

Là tiếng người.

Ai vậy?

Cả người bị lắc lư, đầu và chân được ai đó nhấc lên vác đi.

Giờ là nửa đêm, trăng cao mây đen, ta đây là bị bắt cóc…?

Ta khó nhọc mở miệng liếm môi. Nóng quá, ta muốn cử động nhưng cả người nặng trĩu.

“Ha ha.” Tên vác nửa người trên của ta bật cười một tiếng: “Ta cũng muốn thử xem một chút, xem nữ âm sai Phong Đô động tình ra sao, hẳn cũng là bộ dạng dâm đãng mà thôi. Trúng phải ‘Mị nhi xuân’ thì ngay cả thạch nữ cũng trở thành dâm đãng hết. Đợi đến khi Thái tử gia hưởng dụng xong rồi ném đi, huynh đệ chúng ta chẳng phải là có thể thay nhau lên rồi sao.”

“Ha, thật không hiểu sao Điện hạ lại coi trọng nàng ta, trên trời thì có biết bao nhiêu là mỹ nhân!”

“Ai bảo là coi trọng nào, chẳng qua là có chút hứng thú mà thôi. Đừng đùa nữa, nhanh đưa người đến thôi. Không nghe lệnh Vương gia là rơi đầu đó.”

Vương gia…

Ta vừa mới hơi tỉnh một chút lại rơi vào hôn mê, Vương gia nào vậy…

Những ngón tay thô ráp vuốt qua mặt ta, ta khẽ rên một tiếng. Hơi ngẩng đầu, trên người liền nổi hết da gà, trong lòng lạnh toát. Ta thầm nghĩ, đợi đến sáng ngày mai sẽ đem bọn chúng ra mà lăng trì rồi ném vào sông Vong Xuyên.

“Ngươi nhìn đi, nhìn mà xem. Bây giờ đã lẳng lơ thành cái bộ dáng kia, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn này,…Ái chà chà, kìm chết lão tử chết rồi.”

Tên kia ngày càng bỉ ổi hạ lưu. Tai ta ong lên rồi mất đi ý thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.