Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 1: 1 Dì Cố



Bầu trời còn sót lại vài tia sáng, căn phòng view biển hướng ra đại dương lấp lánh, trong vắt, gió biển mằn mặn qua cửa sổ lùa vào nhà.

Thời An rụt rè trốn phía sau chú mình, Thời Đại Xuyên, hai người phụ nữ trước mặt đang cãi cọ, nó không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút nhìn qua gương.

Cố Thiên Quân hạ giọng nói: "Trẻ con còn đang ở đây, chị nhỏ giọng chút có được không?"

Vẻ mặt Thẩm My Khê kiên quyết, nâng cao giọng: "Cố Thiên Quân! Chuyện quái gì vậy?! Hôm nay, ở đây, chị nói luôn, có nó thì không có chị, có chị thì không có nó, em chọn đi."

Sắc trời dần tối, từ từ không nhìn rõ mặt mọi người nữa.

Cố Thiên Quân không hề cau mày, cô ấy kéo tay áo Thẩm My Khê, "My Khê, chúng ta bình tĩnh đã, nhưng đứa trẻ này, nhất định phải ở đây."

"Được, chị hiểu rồi."

Chuyện đã nói đến nước này rồi, Thẩm My Khê cũng không muốn nói tiếp nữa, cô kéo vali, lạnh mặt bước ra ngoài, "Cố Thiên Quân, chúng ta chia tay."

Bên ngoài sóng nước cuồn cuộn, cánh cửa bị Thẩm My Khê đóng sầm, lớn đến nỗi tiếng sóng cũng không át nổi.

Cố Thiên Quân thở dài, cô ấy hiểu tính tình nói một là một của Thẩm My Khê, không thể ngăn cản được, chuyện của hai người họ, tạm thời gác lại vậy, sau này nói tiếp. Trước mắt, còn có chuyện quan trọng hơn.

Cố Thiên Quân đi đến trước mặt Thời An, quỳ xuống nhìn nó.

Thời An nắm chặt tay Thời Đại Xuyên, nó không ngừng rụt về sau, nhìn thấy người lạ, nó rất nhút nhát, nhưng vì tò mò, nó vẫn hé ra nửa con mắt, lén lút nhìn Cố Thiên Quân. Nó chỉ mới 8 tuổi, còn rất nhỏ. Cái quần yếm màu nâu mang trên mình đã sờn cũ, trên chân xỏ một đôi dép quai hậu, hai bàn chân ngoan ngoãn khép lại vào nhau. Trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, phụt, dễ thương quá.

Trên mặt Cố Thiên Quân nở ý cười, "An An, có nóng không, dì giúp con cởi mũ nha."

Thời An lắc lắc từ chối, nó cúi đầu, hoàn toàn giấu thân mình nhỏ bé ở đằng sau lưng Thời Đại Xuyên.

Thời Đại Xuyên cười ngại, anh kéo Thời An ra phía trước mình.

"An An, chú phải đi rồi, con ở lại đây, sau này con phải nghe lời dì con, rõ chưa?"

Thời An òa khóc, nó rất hiếm khi cáu gắt, đây là lần đầu tiên nó bật khóc bất kể trường hợp, nó van nài: "Chú, con muốn về nhà, con không muốn sống trong nhà người khác, cuối tuần bố mẹ còn phải đưa con đi công viên giải trí nữa mà."

Giọng nó rất yếu đuối, còn lèo nhèo vì sợ sệt.

Cố Thiên Quân rất đau lòng, cô ấy dịu dàng nói: "An An, ngoan, từ giờ đây sẽ là nhà của con."

Thời Đại Xuyên không nhìn nổi nữa, anh lau nước mắt, "Đều là do chú không xứng làm một người chú."

Anh nhìn Thời An, lại nói: "Chú phải đi làm việc, đợi đến khi chú kiếm được nhiều tiền rồi, chú sẽ mua những con búp bê xinh đẹp nhất trên đời, tất cả đều cho An An nhà ta."

Thời An vẫn còn đang khóc, "Còn không cần búp bê, chú, chú dẫn con đi đi, đưa con đi tìm bố mẹ."

Thời Đại Xuyên thấy không dỗ được nữa, chỉ đành đồng ý trước, "Được, vậy con ở đây đợi chú đã, chú ra ngoài có việc, rồi sẽ quay về đón con."

Thời An không tin, nó vẫn ôm chặt Thời Đại Xuyên không buông, thận trọng mở miệng: "Chú không đưa con đi cùng được sao?"

Thời Đại Xuyên dỗ tiếp: "Đưa con theo không tiện, chú sẽ nhanh về mà, về rồi chú sẽ làm mì cà chua trứng cho con, được không?"

Lúc này Thời An mới không tình nguyện gật đầu, "Được."

"An An nghe lời quá."

Thời Đại Xuyên lưu luyến liếc nhìn Thời An, sau đó anh bước về phía cửa, còn thiếu hai bước nữa là ra ngoài rồi, Thời An dường như cảm nhận được, tiến về phía trước hai bước.

"Chú!"

Thời Đại Xuyên quay đầu.

Tay phải Thời An dùng lực xoa mạnh tay trái, nhỏ tiếng nói: "Đừng quên quay lại đón con."

"Được, chú sẽ quay lại thật nhanh."

Nước mắt sắp rơi, Thời Đại Xuyên nhẫn tâm quay đầu, rời đi không ngoảnh lại.

Thời An bất động nhìn về phía Thời Đại Xuyên đang rời đi, Cố Thiên Quân cũng không làm phiền nó, Cố Thiên Quân bật đèn lên.

Thời gian trôi qua rất lâu, đã hai tiếng qua đi, ánh mắt Thời An dần dần vô vọng, nó hiểu, Thời Đại Xuyên sẽ không quay lại nữa.

Thời An lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng nó không khóc thành tiếng, nó không dám, nó sợ.

Cố Thiên Quân cảm xúc phức tạp nhìn Thời An.

Mấy ngày trước, Thời Đại Xuyên đã tìm Cố Thiên Quân nói chuyện.

"Thiên Quân, bố, anh và chị dâu anh đã ra đi, chỉ còn lại một mình An An, anh vẫn còn một khoản nợ nần cờ bạc, anh thật sự không biết liệu có thể chăm sóc con bé tốt hay không."

Một người đàn ông trưởng thành nói tới nỗi đau thầm kín, bỗng nghẹn ngào.

Cố Thiên Quân là người trọng tình, cô ấy học y, Thời Quang Đức là ông nội của Thời An, cũng là thầy của cô ấy, đối với cô ấy mà nói, thầy là người cô kính trọng giống như cha ruột, hàng năm cô đều sẽ tới thăm Thời Quang Đức.

Không ngờ, một vụ tai nạn ô tô bất ngờ, thầy đã ra đi, một nhà chỉ còn lại Thời Đại Xuyên vô công rồi nghề suốt nửa đầu đời người và Thời An đáng thương.

Cố Thiên Quân lập tức đưa ra quyết định, "Anh Đại Xuyên, giao An An cho em chăm sóc đi."

8 giờ tối.

Cố Thiên Quân bưng hai bát mì từ trong bếp đi ra, "An An, ăn mì nào."

Cố Thiên Quân là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, về cả ngoại hình lẫn giọng nói, đều dịu dàng đến tột cùng, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Thời An quay khuôn mặt đang khóc về phía Cố Thiên Quân, vừa nhìn liên kinh ngạc, từ trước tới nay nó chưa bao giờ nhìn thấy ai cười ấm áp đến thế, có thể so sánh với mặt trời được vẽ trong vở hồi mẫu giáo, tưởng tượng thôi cũng đã thấy nóng rực.

Cố Thiên Quân bày xong bát đũa, trực tiếp đi đến bên cạnh Thời An, nhẹ nhàng kéo tay nó.

Ngón tay đan vào nhau, ấm mà nóng.

Thời An lạ người, nhưng Cố Thiên Quân dắt tay nó, nó không hề muốn buông ra, mấy ngon tay của nó thoải mái nằm trong lòng bàn tay Cố Thiên Quân.

Ho đi đến bàn ăn, Cố Thiên Vân chỉ vào chiếc ghế trẻ em mới toanh: "An An, con ngồi đây đi."

Thời An nghe lời ngồi xuống, nó lén quan sát, chiếc bàn rất dài, vuông vắn, nếu Cố Thiên Vân ngồi đối diện nó, nhất định sẽ nhìn nó chằm chằm, vậy nó sẽ xấu hổ không dám ăn, nhưng nó thật sự đói quá rồi.

Suy nghĩ của trẻ con, Cố Thiên Quân chỉ liếc nhìn đã thấu, cô ấy mỉm cười, ngồi bên cạnh Thời An.

Thời An âm thầm thở phào.

Cố Thiên Quân gắp một đũa mì, thổi những sợi mì đang bốc khói nghi ngút, thấy Thời An không động đũa, cô ấy hỏi: "An An, không hợp khẩu vị à? Con muốn ăn gì, dì có thể nấu thêm cho con."

Thời An cuộn mình lại, cố gắng không chiếm quá nhiều không gian, nó gắp hai sợ mì rồi bỏ vào miệng, mắt bỗng sáng lên, hóa ra mì cà chua trứng có vị này, rất ngon.

Thật ra, không phải Thời An thích ăn mì cà chua trứng, mà là Thời Đại Xuyên chỉ có thể nấu món đó.

Thời An đã sớm biết, rằng bố mẹ và ông nội nó, đã lên thiên đường, một nơi mà nó không bao giờ có thể gặp lại họ, chỉ nghĩ thôi đã đau xót trong lòng mà rơi nước mắt, lệ rơi xuống bát, nó ăn chung với mì.

Cố Thiên Quân rất chú ý đến những thay đổi nhỏ trong tâm trạng của Thời An, Thời An vừa khóc, cô ấy lại lo lắng, cô ấy đặt đũa xuống, vỗ nhẹ vào lưng Thời An, an ủi: "Không khóc nữa, không khóc nữa."

Thời An căn bản không khống chế được cảm xúc, nó vừa đói vừa buồn, vừa ăn vừa khóc, "Sao chú vẫn chưa tới đón con, có phải chú cũng không cần con nữa rồi đúng không?"

Cố Thiên Quân lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Thời An, cô ấy sợ dọa tới Thời An, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất nói: "Không phải chú không cần con, chú làm xong việc sẽ quay lại mà, con yên tâm đi, trước khi chú quay lại, dì sẽ luôn ở bên con."

Thời An vâng lời nín khóc.

Nếu lại làm dì không vui, dì sẽ không cần nó nữa, vậy thì có khả năng nó sẽ thật sự bị đưa vào cô nhi viện.

Thời An im lặng ăn mì, không phát ra tiếng động, 10 phút sau, một bát mì đã nhìn thấy đáy, cả nước cũng không còn.

Thời An vừa đặt bát đũa xuống, Cố Thiên Quân đã đứng dậy cầm bát nói: "Ăn thêm một bát nữa."

"Con... no rồi ạ."

Đây là lần đầu tiên Thời An nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Quân nói chuyện, chưa tới một giây, nó đã vội cúi đầu, bất an nghịch sợi dây rủ xuống trên quần yếm.

Cố Thiên Quân mím môi khẽ cười, lại lấy một tô mì tới, "Phải ăn hết đấy nhé."

"Dạ." Thời An bưng bát mì, ăn mì không nói một lời.

Cố Thiên Quân đã ăn no, cô ấy vẫn chưa đặt đũa xuống, cùng ăn với Thời An.

Lại một bát mì xuống bụng, Thời An thỏa mãn đặt bát đũa xuống, Cô Thiên Quân cũng đặt đũa theo.

"Phụt." Cố Thiên Quân vô cớ cười thành tiếng.

Thời An nghi hoặc nhìn Cố Thiên Quân đang cười đến rung cành cây.

Tay trái Cố Thiên Vân đỡ sau đầu Thời An, tay phải cầm một tờ giấy ướt, nhẹ nhàng lau khóe miệng bị nước cà chua nhuộm đỏ của Thời An.

"A." Thời An sửng sốt, nó nhìn tờ giấy ướt đã bẩn ở một bên, lại bơ vơ kéo sợi dây trên quần.

Khi này Cố Thiên Quân mới chú ý tới bộ quần áo cũ của Thời An, theo lẽ thông thường, cả nhà Thời Quan Đức đều rất cưng chiều Thời An, vậy tại sao Thời Đại Xuyên mới chăm sóc Thời An chưa được mấy ngày mà Thời An đã không được ăn mặc tử tế rồi?

Cố Thiên Quân thề rằng sẽ chăm sóc Thời An thật tốt.

Cố Thiên Quân khẽ nói: "An An, con đi tắm trước đi, tắm xong, dì đưa con đi xem phòng mới, được không?"

Thời An nhìn xuống đất, không dám nhìn Cố Thiên Quân, "Dạ."

Cố Thiên Quân bận rộn, cô ấy đi lấy quần áo ngủ, lấy khăn tắm, sau đó trở lại, cô ấy nắm tay Thời An đi vào phòng tắm.

Cố Thiên Quân vô cùng nhẫn nại nói: "Bên trái là nước lạnh, bên phải là nước nóng, nhớ chưa?"

Thời An nhìn thẳng bình nóng lạnh, gật đầu nói: "Dạ."

Thời An cho rằng mình phải ngoan, nếu không sẽ bị đưa đến cô nhi viện, nó cực kỳ sợ người lạ, còn hướng nội, đau khổ đổ ập xuống đầu nó, nó không còn nhà, gia đình nó cũng tiêu tan rồi.

Nửa tiếng sau, Thời An đứng ở cửa phòng Cố Thiên Quân, vừa nãy Cố Thiên Quân bảo nó, tắm xong phải đến tìm cô ấy, nhưng Thời An không dám gõ cửa.

Cố Thiên Quân nghe thấy ngoài cửa có động tính, bèn đi mở cửa, nhìn thấy Thời An, sắc mặt cô ấy lập tức dịu xuống, "Con đến rồi, An An."

Thời An được đưa đến chiếc sô pha nhỏ mà Cố Thiên Quân chuẩn bị cho riêng nó, nó ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chặp mũi chân.

Cố Thiên Quân đi trước đi sau, bưng tới cho Thời An một ly sữa, "Sau này phòng dì, con có thể tùy ý vào, không cần gõ cửa."

Trong nhà trà ngập mùi sữa êm dịu, Thời An không thích uống sữa, lúc này, nó lại cảm thấy, mùi này lại khá dễ chịu.

Cố Thiên Quân quá chu đáo, dịu dàng, Thời An thoải mái buông xuống phòng bị, nó ngoan ngoãn uống sữa, bất giác, hơn nửa ly sữa đã vào bụng.

Cố Thiên Quân đang quay lưng, làm việc trước máy tính, Thời An cuối cùng cũng có thể mạnh dạn nhìn cô ấy.

Đồ ngủ của Cố Thiên Quân quy củ, được mặc trên người cô ấy lại trông đẹp lạ thường.

Thời An cúi đầu, chẳng giống mình, mặc gì cũng quê mùa.

Nó bĩu môi.

Cố Thiên Quân tranh thủ quan sát Thời An, vừa nhìn liền trông thấy dáng vẻ tủi thân của nó, Cố Thiên Quân dứt khoát gác lại công việc, trêu chọc nói: "An An, lén giận dỗi cái gì thế?"

Thời An bị bắt quả tang, nó căng thẳng nắm chặt chiếc ly, cúi đầu thấp hơn, muốn nói gì đó để bớt xấu hổ, thế là nó nói: "Con vẫn còn chưa biết dì tên gì?"

Cô Thiên Quân cười lên, lúm đồng tiền sâu sâu, "Dì là Cố Thiên Quân, Thời An, rất vui được gặp con."

Cố Thiên Quân, Thời An lặp lại cái tên này trong lòng một lần.

Nó nhấp thêm một ngụm sữa, ngọt ngào lại e thẹn gọi, "Dì Cố."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.