Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 21: 21 Mày là kẻ giết người



Đương nhiên không phải.

Nhưng Thời An không muốn nói vậy, nó thuận theo lời Cố Thiên Quân, hỏi ngược lại: "Dì Cố, nếu không thì có thể làm thế nào đây?"

Câu trả lời này, Cố Thiên Quân không ngờ được, ánh mắt lung linh, nhỏ giọng: "Chẳng thế nào cả."

Dừng một chúc, cô ấy bổ sung: "Nhưng, nếu lần sau lại đi gặp Chí Xuyên, dì vẫn muốn con đi cùng."

"Con chẳng muốn đi."

"Hả?"

Không muốn dì gặp chú ấy nữa.

Không hiểu sao, chẳng cần suy nghĩ, những lời tiếp theo lại nói ra khỏi miệng, "Trước đây con nghe nói bố mẹ nói, con người sau khi lớn lên, đều sẽ có người mình thích và muốn kết hôn, vậy dì Cố có không?"

Trong nhận thức hiện tại của Thời An, thích là một điều rất thuần khiết, rất ấm áp, đơn giản giống như trẻ con thích kẹo.

Cố Thiên Quân phiền muộn: "Trước đây từng có, bây giờ không có."

"Ồ."

Trong lòng Thời An suy đi xét lại lời này của Cố Thiên Quân, trong nháy mắt lại nói: "Không có người thích, lẽ nào dì Cố không thích con à?"

Thời An nhẹ nhàng vỗ đầu Thời An, kiên nhẫn giải thích, "Thích được chia làm rất nhiều loại, ví dụ như tình thân, tình bạn, tình yêu. An An, đương nhiên là dì thích con, là kiểu thích đối với người thân, cũng là kiểu thích đối với bạn bè."

Thời An như hiểu như không, "Giữa chúng ta, là tình thân, cũng là tình bạn."

"Đúng vậy."

"Con hiểu rồi." Thời An duỗi hai bàn tay nhỏ nhắn giấu trong ống tay áo ra, dùng sức xoa ấm, "Vậy tình yêu chỉ có giữa nam với nữ thôi, đúng không ạ?"

Cố Thiên Quân cười, không nói phải, cũng không nói không, cô ấy muốn đợi sau khi Thời An trưởng thành rồi từ từ nói với nó những chuyện này.

Lúc này, điều Cố Thiên Quân có thể làm, chỉ là cởi mở nói với Thời An chuyện thích và yêu, đây vốn dĩ không phải điều cần phải tránh né, bản thân tình yêu đã rất đẹp rồi.

Cẩn thận cân nhắc câu chữ rồi Cố Thiên Quân mới nói: "An An, người ta rập khuôn hình tượng rằng, con gái nên yếu đuối, còn con trai phải mạnh mẽ, thật ra, có rất nhiều người con gái mạnh mẽ, cũng không ít những người con trai yếu đuối."

Thời An không hiểu, nhưng vẫn âm thầm khắc ghi những lời này trong lòng, "Dì Cố, dì nói chuyện sâu sắc quá, con không hiểu, lát nữa về nhà, con phải nhanh ghi vào sổ mới được."

"Tại sao?"

Thời An cười hi hi, trong mắt hiện lên tia sáng mờ ảo bé nhỏ, "Những chuyện bây giờ không hiểu, ghi ra, sau này lớn lên rồi xem lại sẽ hiểu."

Mong rằng con vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu.

Con đường này không dễ đi, Cố Thiên Quân đã từng đi qua, cô ấy không muốn Thời An lại đi trên con đường này.

Tim Cố Thiên Quân chợt đập thình thịch.

Nếu sau này Thời An thật sự thích con gái, vậy có phải là do bị cô ấy ảnh hưởng không...

Không, không đâu, An An sẽ không thích con gái đâu.

Cố Thiên Quân bộn bề tâm sự cả chẳng đường, cuối cùng đến trước cửa nhà.

Thời An nhận ra Cố Thiên Quân lơ đãng, nhẹ chọc vào cánh tay cô ấy, "Dì Cố, đến nhà rồi, mở cửa đi ạ."

Cố Thiên Quân nhàn nhạt: "Ừ."

Môi Thời An mấp máy, đi theo Cố Thiên Quân, túm lấy vạt áo sau lưng cô ấy, vừa mở cửa, ló đầu ra trước người cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Dì Cố, tối nay con ngủ một mình được không?"

Cố Thiên Quân sửng sốt trong giây lát, kinh ngạc mấp máy môi, "Được chứ, nhưng con nói cho dì biết vì sao muốn ngủ một mình được không?"

Thời An nghiêng người nói: "Con không còn nhỏ nữa, phải độc lập một chút, không thể lúc nào cũng quấn lấy dì Cố được."

Cố Thiên Quân khẽ cười, hai tay đặt lên vai Thời An, xoay người nó lại, cúi người cởi khóa áo bông của nó ra, "An An lớn rồi, vậy hôm nay ngủ trong phòng một mình đi, nếu sợ thì quay lại."

Thời An gật đầu thật mạnh, "Được!"

Đánh răng rửa mặt xong, Thời An như thường lệ, cầm chiếc ly, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ uống sữa, quan sát Cố Thiên Quân bận tới bận lui, nhưng hôm nay, nó có thêm một nhiệm vụ.

"Dì Cố, đến giờ uống thuốc rồi."

"Dì xong việc sẽ uống." 

Cuộc đối thoại này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Nửa tiếng sau, Cố Thiên Quân cảm thấy ánh đèn phía trước bị cái gì đó chắn ngang, cô ấy ngẩng đầu nhìn.

Thời An đang chống nạnh, mắt trừng to, miệng dểnh cao vút, tức giận nói: "Uống thuốc đi!"

Còn có chút hung dữ?

Cố Thiên Quân không nhịn được cười, "Được rồi."

Liếc nhìn Thời An, cầm thuốc lên, đắn đo nhìn lần nữa, cô ấy cuối cùng cười thành tiếng, "Làm gì thế, An An, làm gì mà hung dữ vậy?"

Trong mắt Thời An chỉ có mấy viên thuốc, vẫn hung dữ, tuyệt đối không bỏ dở, lắp ba lắp bắp vẫn nói cho hết, "Mau uống thuốc đi."

"Rồi rồi rồi, dì uống, dì uống liền đây."

Uống thuốc xong, Cố Thiên Quân xòe 10 ngón tay trước mặt Thời An, hơi nghiêng đầu, nhếch môi: "An An, dì uống hết rồi nè."

Vẻ đắc ý lập tức không còn, thay vào đó là hai khoảng hồng phơn phớt trên mặt, ánh mắt Thời An vô định, không tự nhiên nói: "Buồn ngủ quá, con về phòng ngủ đây."

Trôi đi rất nhanh.

Cố Thiên Quân vội vàng gọi: "An An, ngủ ngon."

Đáng yêu quá, khóe môi cô ấy lại cong lên.

Nụ cười này không tồn tại được bao lâu, sau khi Thời An đi, căn phòng trống trải, không còn chút hơi người, khiến người ta vô thức buồn bã.

Sự im lặng biến thành gông cùm.

Cách vách tường, đèn đã tắt, Thời An trốn dưới chăn, không dám mở mắt, cũng không dám ngủ.

Mấy đêm liền, nó đều gặp cùng một giấc mơ.

Nó và Thẩm My Khê ngồi trên đất trò chuyện, Thẩm My Khê nói với nó, "Bây giờ tôi bị bệnh thật rồi."

Sáng sớm hôm sau, Thời An nói với Cố Thiên Quân, "Dì Cố, bây giờ dì Thẩm không phải giả bệnh đâu, dì ấy bị bệnh thật đó, dì đừng mặc kệ dì ấy,"

Cố Thiên Quân nói: "Ừ."

Ngày cuối năm, Cố Thiên Quân đang bóc quýt.

Thẩm My Khê gọi điện cho cô ấy, "Thiên Quân, năm mới vui vẻ, cho em biết một tin tốt, chị khỏi bệnh rồi."

Cố Thiên Quân đang cười, "My Khê, em thật sự rất mừng cho chị."

Thời An dựa vào người Cố Thiên Quân, cũng đang cười, Cố Thiên Quân đưa một múi quýt đến bên miệng nó, nói: "An An, há miệng."

Thời An vui vẻ há miệng, nước quýt phun ra trong miệng, mùi vị... không đúng lắm.

Tại sao, lại tanh thế này?

Qua tấm gương, Thời An nhìn chính mình, miệng và mặt đều là máu đỏ tươi, nó nhìn thấy rất rõ những chữ lớn trên gương——

Mày là kẻ giết người.

"Không, tôi không phải!"

Thời An níu chặt góc chăn, cả người ướt sũng, nó đột ngột bừng mở mắt, tất cả những gì nhìn thấy đều là màu đỏ, tất cả những gì nghe thấy đều đang là buộc tội nó.

Chỉ đành ôm đầu, mặc nước mắt chìm vào tấm chăn.

Ngủ một mình là quyết định đúng đắn, nó không muốn dì Cố bị đánh thức bởi cơn ác mộng của nó.

Nó có thể chịu đựng tất cả một mình.

Dịu lại, đợi cảm xúc lắng xuống, Thời An đứng dậy, muốn rửa mặt, khẽ khàng mở cửa phòng, phát hiện cửa phòng Cố Thiên Quân đang hé mở, ánh sáng từ bên trong phát ra bên ngoài.

Đã 2 rưỡi sáng, muộn thế này rồi, dì Cố vẫn chưa ngủ ư?

Có phải là ngủ rồi, nhưng quên tắt đèn, hay là...

Lỡ như có chuyện gì rồi thì sao, qua đó xem sao vậy.

Thời An hít một hơi thật sâu, lau mặt qua quýt, đảm bảo không chút sơ hở nào, rón rén đi về phía cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.