Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 24: 24 Đừng ôm, con bẩn



Âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ.

Nhưng vừa mới xem qua, rõ ràng là không có người.

Lòng rối như tơ vò, Cố Thiên Quân bước nhanh vào phòng ngủ, không có ai, giọng cô ấy run rẩy gọi: "An An." Lại tiến thêm vài bước vào trong, sống mũi chua xót, cô ấy thấy Thời An, ngồi trên nền đất bên cạnh giường trong.

Trên người, trên mặt,

Đều là bùn đất, nhìn kỹ, còn có vài vết máu.

Vì quá lo lắng, Cố Thiên Quân thở gấp, đi tới ôm lấy Thời An: "An An, con làm dì sợ muốn chết."

Thời An khẽ đẩy cô ấy ra: "Dì Cố, đừng ôm, con bẩn."

Cố Thiên Quân không buông tay, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, cô ấy hỏi: "Nói cho dì biết đã có chuyện gì xảy ra được không?"

Thời An biểu cảm đờ đẫn, né tránh ánh mắt của Cố Thiên Quân nói: "Không cẩn thận nên bị ngã ạ."

Không hề nhìn cô ấy.

Thật lâu sau, Cố Thiên Quân nắm chặt tay Thời An, bảo nó: "Trong lòng có chuyện thì tuyệt đối đừng giấu dì, được chứ?"

Không thể thốt ra "Được".

Trong tim Thời An chi chít những nếp nhăn nhức nhối, đôi mắt nó mờ mịt, không cách nào mở miệng, nó biết Cố Thiên Quân mang ánh sáng và tình yêu, đến cho nó, nhưng nó chỉ muốn lùi lại, trở về hoang mạc bát ngát.

Nó không được liên lụy Cố Thiên Quân.

Vậy là, Thời An cúi đầu, luyện đi luyện lại biểu cảm, vào lúc ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Thiên Quân: "Con hứa với dì Cố rồi mà." Sau đó, nó nói tiếp: "Dì Cố, con muốn đi tắm."

Cố Thiên Quân tạm thời thở phào: "Ừ."

10 phút sau, trong phòng tắm.

Nước nóng đến nước ấm, nước ấm đến nước lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Thời An quên mất chính mình tại đây, ở đó, chỉ lưu lại khung cảnh màu xanh đen, cả người nó nhớp nháp.

Có người đang người truy đuổi nó,

Nó không ngừng chạy.

Nó không có thì giờ để khóc lóc, vừa dừng lại, cảnh tượng trong ác mộng sẽ lại tái hiện, thế giới xám xịt mà sâu thẳm, ầm ầm sụp đổ.

Tiếng nước át đi tiếng khóc kìm nén của Thời An, dòng nước lạnh mới miễn cưỡng làm cho bản thân tỉnh táo, khóc đủ rồi, nó tắt vòi sen, nghĩ: Lần sau không kiềm chế được cảm xúc, đừng chạy vào hố bùn, dì Cố sẽ lo lắng.

Một bên khác, lâu không thấy Thời An ra ngoài, Cố Thiên Quân đang lo lắng chờ đợi trên sô pha, kêu: "An An, con có đó không, vẫn chưa tắm xong sao?"

Thời An lập tức đáp: "Tắm xong rồi dì Cố." Nói xong, nó vừa dùng khăn lau tóc, vừa đi ra.

Chỉ là,

Sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.

Cố Thiên Quân cũng chỉ liếc nhìn một cái, khẩn trương hỏi: "An An, sao sắc mặt của con kém quá vậy, mau lại đây để dì nhìn xem."

Thời An sửng sốt, vội vàng thẳng eo, ra sức vỗ vỗ: "Dì Cố, dì lại chuyện bé xé ra to rồi, con không có chuyện gì hết, không sao."

Nhưng Cố Thiên Quân không dễ bị lừa, sắc mặt cô ấy nghiêm trọng, cương quyết: "Mau qua đây."

Thời An di chuyển bước chân,

Qua rồi đó.

Cố Thiên Quân: "Gần hơn nữa."

Thời An hít vào một hơi, không thở ra, gật đầu, "Dạ."

Tiếp đó, Cố Thiên Quân cầm lấy chiếc khăn lông trong tay Thời An, hơi ngẩng đầu, tỉ mỉ lau tóc cho nó, thi thoảng có nước nhỏ xuống sàn nhà, trên sô pha, và cả trên người họ.

Cũng tại giây phút ngắn ngủi này,

Thời An không còn cảm thấy nóng nảy nữa, thậm chí, nó cảm thấy thế giới xanh tươi, rạng rỡ, nó có thêm một chút, dũng khí để tiến về phía trước.

Thời An: "Dì Cố."

Cố Thiên Quân: "Ơi."

Trong lòng nó có rất nhiều điều muốn suy nghĩ, nhưng đối với Thời An mà nói, giãi bày quá khó khăn, quá nhiều lo lắng, thà rằng chẳng nói, nó lắc đầu: "Không ạ, con chỉ muốn gọi dì vậy thôi."

"Thật à?" Cố Thiên Quân cất khăn lông, kéo Thời An ngồi xuống: "Nếu không có gì thì tại sao con không vui?"

Nỗi bất an ấy lại trỗi dậy.

Thời An cần một một chỗ dựa, vậy nên, nó ẩn mình trong lòng Cố Thiên Quân, như vậy là đủ, nó nói: "Dì Cố, đợi khi nào dì hết bận, có thể đưa con đi gặp ông và bố mẹ không, con lại nhớ họ rồi."

Cố Thiên Quân liên tục gật đầu.

Cô ấy vỗ lưng Thời An: "Được."

Thời An: "Bọn họ cũng nhớ con chứ?"

Cố Thiên Quân: "Có chứ."

Thời An: "Vậy tại sao họ không đến gặp con, con sắp quên mất dáng vẻ của họ rồi, ngay cả trong mơ họ cũng không xuất hiện, con rất nhớ họ..."

Xe cộ như thoi đưa...

Thời An nhìn thấy máu, xe cứu thương và cả những người nó ngày nhớ đêm mong, trong màn đêm đen kịt, nó mở mắt, không sợ hãi, cũng không khóc, nó đang cười: "Cuối cùng mọi người cũng chịu tới gặp con rồi."

*

Vì Thời An,

Cố Thiên Quân và Tô Nhiên liên lạc càng ngày càng thường xuyên, suốt tháng Tư, tháng Năm, gần như ngày nào cũng trò chuyện.

Vài lần,

Tô Nhiên suýt nữa mất kiềm chế, muốn nói lời yêu, nhưng Tô Nhiên từng nói, cô nàng sẽ không bao giờ làm vậy.

Tuy nhiên, thế sự vô thường.

Một ngày Chủ Nhật trời trong nắng ấm, Thời An đang đọc sách, Cố Thiên Quân nói với nó: "An An, lát nữa cô Tô sẽ tới đấy."

Thời An đang nghĩ đến chuyện trước đây, vẫn có chút không thoái mái, nó ngẩng đầu: "Con biết rồi, dì Cố, hai người đừng để ý đến con, con sẽ ở trong phòng làm việc."

Cố Thiên Quân hiểu ý, cô ấy dịu dàng: "Được, dì không làm phiền con, nếu cần thì cứ gọi dì."

Thời An gật đầu.

Lát sau, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt Thời An hiu quạnh, nó vô lực nằm trên bàn, mở mắt nhìn vào không trung.

Ngoài cửa, không lâu sau đã vang lên tiếng gõ cửa, Cố Thiên Quân đi mở cửa, Tô Nhiên ăn mặc đơn giản, tóc búi cao, trang điểm nhẹ.

Ăn ý mỉm cười.

Sau đó, Tô Nhiên hóm hỉnh: "Sao còn chặn ở đây, không muốn cho chị vào à, vậy chị đi nhé?"

Cố Thiên Quân di chuyển hai bước về phía bên trái: "Tùy chị."

"Ồ." Ngược lại, Tô Nhiên không khách sáo, trực tiếp thay dép đi vào: "Đến cũng đã đến rồi, không vào chẳng phải rất mất công hay sao?"

Vào trong, nhìn quanh, cô nàng hỏi: "Thời An đâu, sao không thấy con bé?"

Cố Thiên Quân chỉ vào phòng làm việc: "An An đang đọc sách, chúng ta lên tầng nói chuyện đi."

Tô Nhiên nói: "Được." Sau đó, lắc lắc rượu trong tay: "Chị mang theo hai chai rượu ngon, muốn uống rượu, còn em?"

"Em?" Cố Thiên Quân vừa dẫn Tô Nhiên lên gác xép, vừa nói: "Vậy em cũng thế."

Tô Nhiên: "Bạn chí cốt."

Trên gác xép bày một chiếc bàn vuông, Cố Thiên Quân và Tô Nhiên ngồi đối diện nhau, không biết từ lúc nào, đã uống rất nhiều rượu, đã nói rất nhiều chuyện.

Có chút đê mê.

Tô Nhiên nói: "Thiên Quân, lần trước cùng em uống rượu như vậy, là hồi em lên đại học, chớp mắt đã qua mấy năm rồi."

"Phải." Cố Thiên Quân vẻ mặt lơ đãng: "Khi đó, chị, em, và cả... My Khê, ba người chúng ta, đã rất vui vẻ."

Chuyện của Thẩm My Khê là niềm tiếc nuối chung của họ.

Người đã đi rồi, nhưng hai người họ, chưa từng buông bỏ một khắc nào.

Nước mắt tràn mi.

Hai cặp mắt nhìn nhau.

Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, Tô Nhiên nhìn thẳng Cố Thiên Quân, cô nàng muốn tùy hứng một lần, vậy là, cô nàng hỏi: "Thiên Quân, em đã từng yêu chị chưa?"

Nghe vậy, tay Cố Thiên Quân run lên, rượu đổ ra bàn, cô ấy lấy giấy lau, bình tĩnh: "Có lẽ chị biết, em... đã từng yêu."

Theo lẽ thường, Tô Nhiên nên vui mừng.

Nhưng cô nàng chẳng những không vui mừng, mà còn buồn bã hơn, cô nàng hoàn toàn mất lý trí: "Vậy hiện tại thì sao, em còn yêu chị chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.