Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 40: 40Đồng tính



Chiều thứ Ba.

Cuộc thi diễn thuyết năm nhất sơ trung được tổ chức tại hội trường trường học, địa điểm đã được bố trí xong xuôi, giáo viên phụ trách hoạt động thông báo trên đài, "Xin mời tất cả học sinh đến tập trung tại hội trường, các lớp ngồi theo thứ tự."

Hạ Dạng: "Lớp trưởng sắp xếp đi."

Sau đó, cô dẫn đầu, rời khỏi phòng học, vội đến phòng nghỉ phía sau sân khấu, muốn dặn dò Thời An vài câu.

Thời An nhìn thấy Hạ Dạng trước. Đi tới, bồn chồn thấp thỏm, "Cô giáo, sao dì Cố còn chưa tới?"

Nghe vậy.

Hạ Dạng lập tức gọi cho Cố Thiên Quân, không có người trả lời, cúp máy gọi lại, vẫn vậy.

Thấy vậy, Thời An mím môi, "Cô, đừng gọi nữa." Lắc đầu, nó có chút thất vọng, "Dì Cố hẳn là đang bận, không chừng lát nữa sẽ tới."

Hạ Dạng: "Được, đợi thêm chút vậy." Lại nhìn ra ngoài, nhưng ở khu vực dành cho phụ huynh vẫn chưa thấy Cố Thiên Quân đâu.

Lúc này, thấy lá thăm bị siết chặt trong tay Thời An, Hạ Dạng dò hỏi, "Rút thăm rồi à, rút được số mấy?"

Thời An bất lức, "Số một ạ."

Người đầu tiên lên sân khấu, không có người phía trước để tham khảo, thông thường ban giám khảo sẽ chấm điểm rất nghiêm ngặt, trừ phi, thể hiện vô cùng xuất sắc.

Hạ Dạng khích lệ: "Em nhất định sẽ làm được."

Thời An gật đầu, "Dạ."

Nó vẫn nhìn về phía khán giả, kỳ vọng có thể nhìn thấy Cố Thiên Quân, nhưng khi người dẫn chương trình lên sân khấu phát biểu mở màn, nhưng vẫn không đợi được.

Người dẫn chương trình: "Tiếp theo đây, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt, chào đón học sinh lớp số một, bạn học Thời An!"

Dưới khán đài vỗ tay như sẫm, Thời An bước lên sân khấu, trong phút chốc, hơi thở gấp gáp, hai chân tê dại, đám đông dày đặc khiến nó thấy thất thường, bắt đầu sợ hãi, quay đầu, có thể bỏ chạy qua cầu thang bộ.

Tuy nhiên. Không thể nhát gan mãi được.

Nó đứng im bất động, khán đài lặng ngắt như tờ, Hạ Dạng âm thầm toát mồ hôi, "Cố lên nào, Thời An."

1 giây, 5 giây, 10 giây trôi qua, nhắm mắt, hít thật sâu, Thời An nói thầm, "Mày không căng thẳng, dì Cố sẽ nhìn mày, không được căng thẳng."

Dưới sân khấu, dần dần có người mất kiên nhẫn, khi tất cả đều cho rằng Thời An sẽ làm hỏng, nó mở mắt ra, kiên định rảo bước, đặt bản thảo lên bàn, cúi chào khán giả. Sau đó, điều chỉnh độ cao của chân mic.

Đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía xa, nó mỉm cười.

Cố Thiên Quân tới rồi.

Có dì Cố, Thời An không còn sợ hãi gì nữa, giọng nó lảnh lót, "Chào mọi người, con là Thời An của lớp số 1 năm nhất, hôm nay chủ đề của bài diễn thuyết hôm nay của con là: Xin chào, dũng cảm."

Quy tắc cuộc thi là không được lạc đề.

Bản thảo này, Thời An đã dày công chỉnh sửa vô số lần, Hạ Dạng nói, cho dù là ý tưởng hay là độ mới mẻ thì đều có thể coi là xuất sắc.

Nhưng, dù sao vẫn thiếu sót gì đó.

Thời An biết, có thể là khả năng đồng cảm. Nhưng nó không muốn sửa đổi, bởi trước đó, nó chỉ coi cuộc thi diễn thuyết này là một nhiệm vụ.

Nhưng hiện tại, lần đầu tiên, đổi thành Cố Thiên Quân ngước nhìn nó.

Mọi người đều hóa thành hư vô, Thời An chỉ nhìn thấy Cố Thiên Quân, ánh mắt mong chờ đó chính là dũng khí của nó.

Đóng bản thảo lại, Thời An nhấc micro lên, đi đến giữa sân khấu, lời nó không hề máy móc, giống như đang kể một câu chuyện vậy.

"Tại thời điểm này, ở một nơi nào đó, có một vài người đang phải chịu sự đối xử bất bình đẳng, có thể đứng dậy đấu tranh để biến "bất bình đẳng" thành "bình đẳng", đây chính là một loại dũng cảm, chẳng hạn như bạo lực học đưởng đang xảy ra quanh ta, đối diện với nạn bắt nạt..."

Giọng của Thời An rất bình tĩnh, giảng giải một câu chuyện xưa giản đơn.

Nó nói "Cô bé từng bị bạo lực đường, dần dần biết phản kháng", nó nói "Người chú dũng cảm đã cứu được ba đứa trẻ rơi xuống nước, cuối cùng mất mạng", nó nói "Cô bé bị trầm cảm đương đầu với căn bệnh".

Nói đến đó, có người rưng rưng nước mắt, có người lệ rơi lã chã.

Nói đến đó, Cố Thiên Quân dụi mắt, mỉm cười giơ ngón tay cái, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, "An An, con làm được rồi."

Phát biểu đến cuối.

Thời An nói: "Cảm ơn các thầy cô ban giám khảo, cảm ơn mọi người có mặt tại đây đã lắng nghe."

Lại cúi chào, đặt micro xuống.

Khi toàn bộ khán giả đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt, Thời An thì thầm, "Cảm ơn dì, dì Cố của con."

Bước xuống sân khấu, Cố Thiên Quân đang đợi nó trong góc tối, dưới bóng tối, Thời An vẫn có thể chính xác sa vào lồng ngực Cố Thiên Quân, "Dì Cố."

Cố Thiên Quân dùng cằm vuốt ve tóc nó, muôn vàn cảm khái, "An An, con lỡn rồi, con thật sự đã lớn rồi."

"Dì Cố, dì vui không?"

"Ừ, con là niềm kiêu hãnh của dì."

Người dẫn chương trình đang đọc điểm, bốn vị giám khảo.

Ba người chấm 10 điểm, một người chấm 9 điểm.

Nhưng đối với Thời An, kiểu quả đã không còn quan trọng, bởi vì có Cố Thiên Quân, nó đã đạt điểm tuyệt đối, đã đủ thỏa mãn rồi.

*

Khi cuộc thi diễn thuyết kết thúc cũng là giờ tan học, không nghi ngờ gì nữa, Thời An giành giải nhất, khán giả reo hò.

Hạ Dạng vui mừng.

Trong lúc Cố Thiên Quân đợi Thời An lấy cặp sách, cô nói, "Thiên Quân, tiện không, cùng nhau dùng bữa chứ?"

Tâm trạng Cố Thiên Quân vui vẻ, "Được."

Dường như đi guốc trong bụng Hạ Dạng, cô ấy tùy ý nói: "Tôi đoán ý của cô Hà là cũng muốn gọi Tô Nhiên đi cùng?"

Hạ Dạng cười tươi, "Phải."

Cố Thiên Quân đang định gọi điện thoại cho Tô Nhiên thì Thời An cầm cặp chạy tới, thở hổn hển, "Dì Cố, Lạc Lạc, Lạc Lạc..."

"Từ từ nói." Cố Thiên Quân vỗ lưng Thời An, giúp nó thuận khí, "An An, Y Lạc làm sao?"

Thời An cau mày, "Lạc Lạc đánh Trịnh Huy."

Hạ Dạng: "Cái gì?!" Lập tức đi tới phòng học, "Chúng ta qua đó xem sao, Thời An, em kể cụ thể tình huống cho cô."

Thời An: "Buổi chiều, Trịnh Huy lẻn về phòng học từ hội trường, lấy nhật ký của Lạc Lạc ra, còn gọi cô Tô tới, chuyện tiếp theo, em cũng không rõ."

Nhanh chân bước tới cửa, bên ngoài cửa lớp tụ tập rất nhiều người, sắc mặt Hạ Dạng tối sầm, "Lớn chuyện rồi."

Đi vào.

Chỉ thấy Trịnh Huy mặt mày bầm dập, gào théo với Trần Y Lạc, "Tâm tư của cậu thật đáng xấu hổ."

Trần Y Lạc vô cùng tức giận, Tô Nhiên đứng bên cạnh cậu ta, nghe Trịnh Huy nói vậy bèn đưa tay quở trách: "Em trật tự, Trịnh Huy, sao lại xem trộm nhật ký của bạn học chứ?"

Rõ ràng.

Tô Nhiên không hề biết nội dung trong cuốn nhật ký.

Người hóng càng lúc càng đông, Hạ Dạng bảo họ rời đi, không ai nghe, hết cách, chỉ đành cưỡng chế chen vào.

Thế nhưng tiếp đó.

Lời của Trịnh Huy, khiến mọi người sửng sốt.

Cậu nhóc đứng lên ghế, giơ nhật ký của Trần Y Lạc lên, hét lớn: "Trần Y Lạc thích Tô Nhiên, cậu ta là đồng tính!"

Lập tức.

Tất cả im bặt.

Trần Y Lạc không ngờ rằng, Trịnh Huy lại có thể điên rồ như vậy.

Cậu ta mất bình tĩnh nhặt những tờ giấy vương vãi trên đất, nhưng lại không nhặt hết được, mỗi cái tên Tô Nhiên từng được viết ra đều khiến cậu ta nhục nhã.

Những người nhiều chuyện chen chúc xúm lại, quang minh chính đại muốn xem lén bí mật, Trần Y Lạc kinh hãi, cậu ta dùng thân mình che chắn "sự xấu hổ", gần như quỳ xuống đất.

Vào thời khắc mấu chốt, Thời An lao tới, nhanh nhẹn nhặt hết giấy lên, đỡ Trần Y Lạc đứng dậy, "Lạc Lạc, về nhà thôi."

Những người vây xem vẫn hả hê trước nỗi đau của người khác, khí áp quanh người Thời An hạ thấp, "Tránh ra." Khí thế này khiến người ta không khỏi lùi lại.

Sau đó, dưới ánh mắt chê cười, Cố Thiên Quân và Thời An đỡ Trần Y Lạc, càng ngày càng đi xa.

Đương sự đi rồi, người xem chán nản tản đi, Trịnh Huy cũng nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, trong phòng học chỉ còn lại Tô Nhiên và Hạ Dạng.

Hạ Dạng vẫn chưa hoàn hồn, khi xung quanh trở nên yên ắng đến lạ thường, cô vẫn đứng đó, vẻ mặt đờ đã, "Trịnh Huy đang nói cái gì vậy?"

Tô Nhiên cúi đầu, tự trách tràn đầy trong mắt, "Đều là lỗi của tôi, sau này tôi phải đối diện với em ấy, với Chí Vãn như thế nào đây?"

Hạ Dạng không nói nên lời, giây phút này còn giày vò hơn cả ngày họ chia tay. Vấn đề này, vốn không có lời giải.

Tâm sự của thiếu nữ.

Đã biến thành trò hề.

*

Buổi tối, tại nhà Cố Thiên Quân, sau khi bảo Thời An đưa Trần Y Lạc vào phòng làm việc, Trần Chí Vãn mới nói chuyện, vẻ mặt đầy mỏi mệt, "Thiên Quân, chị định đưa Y Lạc rời khỏi Lâm An."

Cố Thiên Quân không đành lòng, "Đi đâu?"

Trần Y Lạc khoanh chặt hai tay, "Đến Anh, Pháp, đâu cũng được, Y Lạc không thể ở lại nơi này."

Cố Thiên Quân hiểu, "Thay đổi môi trường là chuyện tốt cho Y Lạc."

Trần Chí Vãn: "Ừm." Sau khi trầm ngâm, cô tiếp tục nói: "Chị thật sự rất hối hận, đã không đến xem cuộc thi diễn thuyết vì công việc."

Không biết nên an ủi thế nào, Cố Thiên Quân im lặng.

Trần Chí Vãn ngẩng đầu, không kìm nổi nước mắt rơi, "Không bảo vệ con bé kịp thời, chị không phải là một người mẹ tốt."

"Chí Vãn, chuyện này không trách chị được."

"Trách chị, trách chị đã di truyền gen cho con bé, Y Lạc bị ảnh hưởng bởi chị, toàn bộ đều là lỗi của chị."

Cuối cùng, Trần Chí Vãn vẫn khóc, cô kiên cường độc lập, nước mắt của cả đời này, đều là rơi vì Trần Y Lạc, bởi, cô muốn làm một người mẹ tốt.

Một tuần sau.

Biệt thự Trần trống vắng, cũng không còn ai chẩn bệnh đúng hạn cho Thời An, cũng không có ai cùng Thời An đến trường.

Ngoại trừ Cố Thiên Quân.

Thời An lại chẳng còn gì nữa.

Hôm đó, tình cờ là ngày giỗ của ông nội và bố mẹ Thời An. Buổi sáng, Thời An mặc đồ đen, đứng trước gương, nó nói, "Nhớ con rồi nhỉ?"

Cố Thiên Quân ở ngoài cửa gọi, "An An, thay quần áo xong chưa?"

Thời An luyện tập mỉm cười với gương, "Rồi ạ." Lại cười, cười thật xinh đẹp rồi nó bước ra ngoài.

Cố Thiên Quân cũng mặc đồ đen.

Cô ấy cầm một chiếc áo khoác dày, khoác cho Thời An, "Trời càng ngày càng lạnh, đừng để bị cảm."

Thời An: "Dạ." Mặc áo lên, kéo khóa, nó nói: "Dì Cố, chúng ta đi thôi."

*

Nghĩa trang rất xa, lái xe hai tiếng mới tới.

Xuống xe, Thời An nhìn trời, bàn luận giống như trước kia, "Tại sao không rơi một giọt mưa nào nhỉ?"

Cố Thiên Quân lấy đồ cúng ở trong cốp xe sau, không nghe thấy. Khi cô ấy lấy xong, phát hiện Thời An đã đi trước, hai tay đút túi, thân thể co rúm lại.

Gió thổi qua.

Bóng lưng nó lay động trái phải hai lần.

Cố Thiên Quân đuổi theo, không bước sóng đôi mà thận trọng đi theo phía sau Thời An, dường như bất cẩn một giây phút, Thời An sẽ lại phát bệnh.

Ngay cả ông trời cũng cảm thấy tội nghiệp.

Vì vậy, bố thí vài giọt mưa, Thời An đưa tay hứng nước, cười lớn, "Trời mưa rồi, con cuối cùng cũng có thể khóc rồi."  

Mưa càng lúc càng nặng hạt, không có dù, Thời An quỳ trước mộ, tiếng khóc ẩn trong màn mưa, khóc đến nỗi khản cả giọng, khóc đến sưng cả mắt, cuối cùng, nó khóc đến ngã vào vòng tay Cố Thiên Quân, ôm chặt, "Dì Cố, còn chỉ có mình dì thôi."

Mí mắt trở nên nặng trĩu, ý thức Thời An mơ hồ, nhắm mắt lại. Cố Thiên Quân nói: "An An, dì sẽ luôn ở bên con."

Thời An không nghe được.

Sau đó, Cố Thiên Quân bé Thời An lên, có chút khó khăn, từng bước từng bước một ra khỏi nghĩa trang, họ chật vật không ngừng.

Cố Thiên Quân: "An An, lớn hơn chút nữa chắc dì không bế nổi con nữa đâu."

Lập tức, trời mưa như trút nước.

Hôm nay, phải mất bao lâu mới có thể gột sạch được đây?

*

Sau khi từ nghĩa trang trở về, Thời An bị cảm nặng, liên tiếp phát sốt mấy lần, nghỉ học nửa tháng mới đến trường.

Trịnh Huy bị đuổi học, Tô Nhiên vẫn giảng dạy như cũ, chỉ là không còn cười, dạy xong liền vội vã rời đi, không ai tung tin nữa, mọi thứ như bình thường, dường như không ai để ý, Trần Y Lạc đã tách khỏi câu chuyện này.

Chỉ có Thời An.

Hằng ngày thẫn thờ nhìn chiếc bàn trống bên cạnh. Trong lòng rất khó chịu, nhưng nó không muốn kết bạn mới.

Lại trở về.

Nó quen rồi, nên là trạng thái này.

Buổi tối tan học.

Thời An đang đi ra ngoài, Lục Thính Nghiêu đuổi theo, nói chuyện lắp bắp, "Thời An, mình, mình đi cùng cậu nhé."  

Thời An bước nhanh, "Không cần đầu." Đi quá gần Lục Thính Nghiêu, bị dì Cố nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm.

Ai cũng cảm thấy Thời An lúc này cần một người bạn.

Trừ chính bản thận nó.

Nhanh chân bước tới xe, đi vào, từ trong gương chiếu hậu, Thời An thấy, Lục Thính Nghiêu vẫn đang nhìn về hướng này.

Cố Thiên Quân đoán đúng, "Lại bị ai làm phiền hả?"  

Thời An có chút bực bội, "Lục Thính Nghiêu lúc nào cũng bám theo con, con đã nói nhiều lần rồi mà cậu ta vẫn theo."

Cười nhạt, Cố Thiên Quân móc ra một cây kẹo từ trong túi áo, "Đừng bực, An An, ăn kẹo này."

Không cần đoán, nhất định là kẹo dâu.

Thời An cầm chặt trong tay, khi xe khởi động, ánh mắt Thời An xa thẳm, "Dì Cố, Lạc Lạc sẽ trở về chứ?"

Chủ đề này, luôn cần được thảo luận.

Cố Thiên Quân dịu dàng nói, "Có duyên tự sẽ gặp lại, đợi con lớn hơn chút nữa, Y Lạc sẽ trở về."

Thời An xé giấy gói kẹo, không xé được.

Thêm bực, nó nhớ lại hôm ấy, hỏi câu hỏi mà nó đã giấu rất lâu trong lòng, "Dì Cố, những lời Trịnh Huy nói là sự thật sao?"

Cố Thiên Quân siết chặt vô lăng, sau khi sắp xếp suy nghĩ xong, cô ấy mới thả lỏng, "Dì không biết những gì Trịnh Huy là thật hay giả, dì chỉ biết, mọi tình yêu đều bình đẳng, cho dù có là thật thì Y Lạc cũng không sai, nếu như phải chỉ ra lỗi sai của cô bé thì đó là kiểu tình cảm ấy không nên xuất hiện ở độ tuổi này."

Thời An: "Tại sao lại không nên, nếu như Trịnh Huy không thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết."

Cố Thiên Quân: "An An, tình cảm này, không đúng."

Thời An: "Lạc Lạc không hại ai cả, tại sao phải gánh chịu hậu quả như vậy?"

Cố Thiên Quân không nói nên lời.

Lâu sau, cô ấy nói: "An An, con có thể nghĩ thế này, là Trịnh Huy đã vu khống Y Lạc, căn bản không có chuyện này."

Thời An lắc đầu, "Con hiểu Y Lạc." Nếu không phải sự thật thì cậu ta sẽ không thỏa hiệp. Cuối cùng, nó hỏi ra lời từ tận đáy lòng, "Dì Cố, giữa con gái và con gái, cũng có thể nảy sinh tình yêu chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.