Ngày ba tháng bảy năm 1994, tất cả những cuốn truyện cổ tích Lê Ly từng đọc đều bị chính tay cô đập nát.
Liễu Thiên Nhân nói: “Lê Ly, đây là thay mẹ em trả nợ.”
Sau đó hắn chiếm hữu cô, không chút thương tiếc xé rách thân thể cô. Lê Ly cắn môi, tại thời khắc đau đớn kia không hét, dùng hàm răng gắt gao cắn môi dưới. Tầm mắt cô đờ đẫn nhìn Liễu Thiên Nhân, nhìn hai đội bóng Argentina và Romania đang ra sức đối đầu dưới ánh mặt trời. Lỗ tai tự động đánh tan mọi âm thanh, Lê Ly cái gì cũng nghe không được .
Rạng sáng hôm đó, Liễu Thiên Nhân bắt đầu có vai trò trong sinh mệnh của Lê Ly. Hắn biết cưỡng hiếp là phạm tội, nhưng hắn không còn cách nào khống chế. Hắn khát vọng cô, “cô em gái” không xinh đẹp và thân hình không cân đối, mỗi ngày đều đày đọa linh hồn Liễu Thiên Nhân. Có được đồng thời có nghĩa là mất đi, làn môi Lê Ly thấm đẫm máu tươi, hắn nhấm nháp được mùi vị nỗi tuyệt vọng.
Hắn rời khỏi thân thể của cô, tóc tai hỗn độn bết vào gương mặt trắng bệch, Liễu Thiên Nhân nhìn Lê Ly không nói một lời: cô chậm rãi dậy, chỉnh sửa quần áo, đi tới phòng tắm.
“Liễu Thiên Nhân, anh nên cảm ơn cha anh thay anh trả nợ.” Lê Ly đứng tại ngưỡng cửa phòng tắm, không quay lại.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, gắt gao níu chặt sợi tóc mềm mại, dường như chỉ vậy mới có thể biểu đạt sự hối hận của hắn. Hắn không thể nào giải thích vừa rồi không khống chế được đến cuối cùng là sao, bỗng nhiên biết được trong phòng chỉ có hắn và cô, dục vọng dời núi lấp biển mà tới.
Lê Ly ngâm mình ở trong nước lạnh, cô ngửi được mùi máu tươi buồn nôn trên người, không biết đến từ thân thể hay nội tâm. Thò người ra bồn tắm lớn, cô nắm bồn cầu không ngừng nôn khan.
Cô gái mười bảy tuổi mất đi trinh trắng, nhưng cô chỉ có thể để người con trai làm tổn thương mình ngoài vòng pháp luật. Bởi tình cha con mà Liễu Chi Hiền dành cho Lê Ly như một thứ gông xiềng, cô không thể nào đưa con trai ruột của ông vào tù.
Lê Ly nghĩ đến bởi vì tội danh cưỡng hiếp mà Bùi Thượng Hiên phải chịu, khiến anh trở nên lạnh lùng thế nào. Đời người thật vớ vẩn, bạn cho rằng đó là chuyện đương nhiên, nhưng có khi lại chẳng thể ngờ.
Hốc mắt khô cạn dần trở nên ướt át , nước mắt không ngừng chảy ra, ở trên mặt tùy ý rơi xuống. Lê Ly khóc không ra tiếng, bản thân dơ bẩn như cô làm gì còn tư cách thích Bùi Thượng Hiên?
Nửa giờ sau cô mở ra cửa phòng tắm, Liễu Thiên Nhân xuất hiện tại cửa. Lê Ly không sợ hắn, dù sao điều xấu nhất cô cũng đã trải qua.
“Thật xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói nhỏ. Mặt che khuất, cô nhìn không rõ biểu tình của hắn, chẳng qua cô cũng không có hứng tìm hiểu.
“Tôi không kiện anh, là không muốn khiến cho chú buồn.” Lê Ly vòng qua Liễu Thiên Nhân, TV tiếp tục mở, Argentina và Romania đấu đã được nửa trận .
Khác hẳn sự bình tĩnh người thường, cùng với hờ hững. Liễu Thiên Nhân quay lại bắt được cánh tay Lê Ly, đầu ngón tay vừa đụng đến cảm nhận được căng thẳng trong cơ bắp, cô nâng đầu nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh.
Trong đôi mắt cô có tuyệt vọng đau đớn , Thiên Nhân liên tục buông lỏng tay ra. Rất nhiều năm sau , Liễu Thiên Nhân hiểu được Lê Ly lạnh lùng là bởi vì cô đã không quan tâm, hắn đoạt được không chỉ là trinh trắng của cô, ngay cả thời gian bên nhau cũng đã bị phá hủy.
Những ước mơ về tình yêu tốt đẹp của Lê Ly đã bị tan vỡ vào ngày ba tháng bảy năm 1994, sau đó ngày ngày cô đều mơ một cơn ác mộng giống nhau: cô mất đi tấm thân trinh trắng, mất cả tư cách yêu.
Argentina thua 2: 3 Romania, Lê Ly cũng thua mất thứ quan trọng nhất.
Thành tích thi toàn quốc của Lê Ly không được tốt lắm, ngày hai tháng bảy thi được hai môn A, nhưng ngày sau lại có đến ba môn C. Ngày nhận phiếu điểm thầy chủ nhiệm đặc biệt trò chuyện với Lê Ly, thành tích hai năm ròng rã của cô trong lớp đã trở nên bất bại, dựa theo bình thường phát huy thi toàn quốc được năm A sẽ chẳng thành vấn đề.
Đối với nghi vấn của thầy chủ nhiệm, Lê Ly mơ hồ dùng cái cớ “Thân thể không khỏe” qua loa tắc trách. Rạng sáng ngày ba tháng bảy phát sinh chuyện đó Lê Ly cứ im lặng như vậy cho qua, cô cũng chẳng thể làm gì Liễu Thiên Nhân được.
Liễu Thiên Nhân biến mất khỏi cuộc sống của cô, ngày hôm sau hắn liền rời khỏi nhà trở lại ký túc xá trường học. Sau đó Liễu Chi Hiền và Lê Mỹ Tình du lịch trở về, ngôi nhà lại trở về như ban đầu.
Chỉ có đương sự biết, chuyện gì đã xảy ra.
Cô ngủ không yên, thường thường bị ác mộng làm bừng tỉnh. Lê Ly sau đó luôn sạch sẽ, thời gian tắm rửa rất lâu, giống như làm thế nào rửa đều rửa không sạch sẽ, vì vậy Lê Mỹ Tình luôn luôn phê bình cô lãng phí nước.
Cô thờ ơ nghe, khó tránh được oán trách mẹ mình. Trong tiềm thức Lê Ly quy tội cho cuôc hôn nhân của Lê Mỹ Tình cùng Liễu Chi Hiền, cô chỉ không may mà thành vật hi sinh.
Sau kỳ nghỉ hè Lê Ly thành học sinh năm ba, cô chọn chuyên vật lý. Lớpvật lý nữ sinh tương đối thưa thớt, Lê Ly lần đầu tiên trong đời hưởng thụ được sự chăm sóc đặc biệt của con trai, ví dụ tổng vệ sinh, cô rốt cục có thể cùng Lý Quân khoanh tay đứng nhìn .
Lê Ly cuộc sống dần dần bận rộn, như phiên bản Liễu Thiên Nhân hai năm trước, mỗi ngày đều có bài tập làm chưa xong. Cô cũng ngẫu nhiên trở về thăm hỏi bà ngoại, sẽ đi qua bốn con hẻm đến thăm ba mẹ của Bùi Thượng Hiên, nghe ngóng tình hình của anh gần đây.
Cũng trong khoảng thời gian đó, chàng trai mất đi tự do cũng dần dần thay đổi. Tuổi trẻ của anh, nóng nảy, không có ngày nào nghiêm túc suy nghĩ về tương lai bản thân, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian để bắt đầu suy xét.
Lê Ly nghe nói Bùi Thượng Hiên bắt đầu tự học, liền uỷ thác cha mẹ của anh mang sách vở đến cho anh. Liễu Chi Hiền biết cô chọn môn học vật lý, đặc biệt mang sách tham khảo của Liễu Thiên Nhân chưa dọn dẹp giữ lại cho Lê Ly dùng. Cô một tờ đều không lật, tiện tay sửa soạn gửi cho Bùi Thượng Hiên.
Trong lòng cô oán hận Liễu Thiên Nhân, người đàn ông đã cưỡng hiếp cô. Chỉ có một lần như vậy, lại đủ để khiến Lê Ly hận hắn suốt đời.
Liễu Thiên Nhân học năm hai, bình thường rất ít về nhà, chủ yếu Liễu Chi Hiền nhiều lần gọi điện thoại ba mời bốn giục, hắn mới trở về một chuyến. Lúc chạm mặt Lê Ly và Liễu Thiên Nhân đều không biểu hiện gì, ánh mắt lướt qua.
Nhìn của hắn bộ dáng như là đang kết giao bạn gái, thỉnh thoảng ở nhà cũng sẽ có vài cô gái gọi điện đến tìm hắn. Lê Ly tiếp qua hai lần điện thoại, giọng nói đối phương ngọt ngào, mang khẩu âm đặc trưng của vùng phía nam.
Cô trả lời “Chờ “, đem ống nghe đặt xuống gõ cửa phòng Liễu Thiên Nhân. Thấy cô, của hắn biểu tình có chút kinh ngạc, dường như giống một tù nhân vốn đã phán tử tội lại đột nhiên được đặc xá.
Nhưng mà Lê Ly không tha thứ Liễu Thiên Nhân. Cô lui về phía sau, lạnh nhạt hướng phòng khách quay đầu ra hiệu hắn đi nghe điện thoại, sau đó rời khỏi trước mặt hắn.
Lê Ly luôn luôn lưng đưa về Liễu Thiên Nhân, cho nên cô không nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn. Đến lúc cô phát hiện, câu chuyện của bọn họ đã chẳng thể thay đổi nữa.
Ngày ba mốt tháng một năm 1995, mùng một đầu năm, Lê Ly trở về nhà bà ngoại chúc tết. Lê Ly vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, ngày đó cô hoàn thành mục tiêu chạy đường dài, đó trở thành món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của cô.
Cô đã bắt đầu để ý đến chiều cao cân nặng bản thân, bất đắc dĩ không hiểu sao chiều ngang cứ liên tục phát triển. Giáo viên chủ nhiệm mỗi lần họp lớp sẽ luôn cường điệu lặp đi lặp lại “Gầy đi hai mươi cân nhất định sẽ vào được đại học trọng điểm”, Lê Ly âm thầm cân nhắc đối chiếu với bản thân rằng cô chẳng thể nào nằm trong diện không đỗ.
Lý Quân và cô đều có phiền não giống nhau, hai người nghiên cứu việc học ngoài ra còn không ngừng phân tích thể chất của mình, không hiểu sao chỉ uống nước cũng có thể mập. Lý Quân triệt để buông tha cho ý nghĩ giảm béo, suốt ngày ăn quà vặt, vòng eo cũng đồ sộ. Trong lớp nam sinh luôn luôn cảm thán mỹ nữ đều tập trung ban khoa học xã hội, Lê Ly cười cho qua chuyện.
Cô từng nghĩ đến lời cậu “trẻ” từng nói, nếu không phải là cô gái xinh đẹp thì phải là cô gái thông minh. Cô từ nhỏ đến lớn đều nỗ lực trở thành người thông minh, nhưng vẫn thua kém cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Nghiêm Lệ Minh thay Lê gia khai chi tán diệp*( tức sinh con), sinh một thằng nhóc trắng trẻo bụ bẫm. Lê Ly thích trẻ con, luôn luôn cảm thấy đứa trẻ mới sinh ra đời mang một linh hồn trong trắng nhất. Chờ đứa trẻ tự mình ý thức ngày từng ngày lớn lên, không thể ngăn chặn được được những vẩn đục tâm hồn, dục vọng , thật ra, mỗi con người đều là mãnh thú được nuôi lớn.
Cô ôm vào lòng dỗ dàng đứa em họ nhỏ hơn mười bảy tuổi, trở về phát hiện Lê Quốc Cường tiều tụy rất nhiều, bỗng nghĩ đến bốn năm trước hay cùng cậu “trẻ” đi về nhà. Trong tay cậu luôn ôm đứa cháu nhỏ hơn mình mười bốn tuổi, nhớ về năm đó, Lê Ly đột nhiên cay cay mũi.
Trong phòng bếp Liễu Chi Hiền nấu ăn còn Lê Mỹ Tình đang giúp chồng, gọi cô đi mua gia vị. Bên ngoài tí tách rả rích mưa, Lê Ly bật dù ra cửa.
Cô bước qua cửa nhà Bùi Thượng Hiên, xuyên qua phòng bếp cửa sổ nhìn ánh đèn bên trong. Lần cuối cùng gặp Bùi Thượng Hiên đã là chuyện rất lâu trước, lâu như thể đã là một đời một kiếp.
Cô và Hàn Dĩ Thần đứt liên hệ, vào lễ quốc khách thì bạn học trung học sơ cấp có tụ tập gặp gỡ một lần, vắng họp đến mấy người, trong đó có Bùi Thượng Hiên và Hàn Dĩ Thần. Tin tức truyền bá rất nhanh, những người tham dự đều hiểu rõ khiến Lê Ly vô cùng buồn chán, đối với sự thăm hỏi cô đều giả bộ không biết.
Chạng vạng mùng một đầu năm Lê Ly đứng trước của nhà Bùi Thượng Hiên, cô rất nhớ tên ngốc này, rất nhớ rất nhớ. Mưa lặng lẽ rơi xuống, tí tách rơi xuống dù tạo thành âm thanh kì lạ, cô thấy cửa mở ra, thân hình cao lớn ngăn cản ánh đèn phía sau. Chàng trai đứng che bóng kia, gương mặt dần dần hiện rõ trước mặt cô.
“Ngốc nghếch!” Lê Ly cắn môi, kiễng chân lên vỗ ba cái lên gáy hắn, “Mới cạo đầu, phải đánh ba cái.” Cô luôn luôn làm vậy, chỉ là anh dường như cao hơn trước.
“Lê Ly, cậu béo .” Bùi Thượng Hiên mắt nhìn chằm chằm vào cô, dùng giọng điệu trêu chọc lúc trước. Nhưng anh không khống chế nổi tâm tình kích động, đột nhiên giơ tay lên ôm cô.
Trong những ngày tháng mất đi tự do, Bùi Thượng Hiên tin rằng người bạn tốt nhất cả đời này của anh chính là Lê Ly.Cô như trước sau luôn nắm lấy dây thừng tình bạn giữa họ, cố chấp được không chịu buông tay. Thế là anh chấp nhận buông bỏ chuyện ngày xưa, kể cả người xưa.
“Cậu mới ngốc nghếch.”Anh cúi đầu , nhìn thẳng vào mắt cô.”Nếu không phải cậu sống chết không chịu quên tớ, ngày này của tớ cũng chẳng đến.”
Lê Ly dùng cùi chỏ hung hăng chọc vào bộ ngực anh, khó chịu bĩu môi: “Bùi Thượng Hiên, tớ bận rộn tối tăm mặt mũi, không rảnh mà nhớ cậu.”
“Phải không? Mấy cuốn sách tham khảo kia chẳng lẽ là trên trời rớt xuống ?” Bùi Thượng Hiên cười, gương mặt tuấn lãng mang vẻ khoái trá. Lê Ly nghĩ đến sách đưa anh đều là của Liễu Thiên Nhân, bỗng nhiên mất đi can đảm nở nụ cười trước mặt anh. Cô, đã không còn là cô gái thuần khiết trước kia.
“Hừ, dù sao tớ cũng không đọc hết được nhiều sách như vậy.”Cô cố gắng nở nụ cười hoàn mỹ giả tạo, “Giờ tớ phải đến siêu thị mua vài thứ, có rảnh lại tới tìm cậu.”
“Ừ, tớ cũng phải xuống thay ba tiếp rượu.” Bùi Thượng Hiên xoa bóp mặt cô, nói cô phải giảm béo.
Cũng như trước vui đùa ầm ĩ, miệng không ngừng kêu gào “Mau chút đi, đừng khiến tớ chướng mắt “, sau đó mỗi người đi một ngả. Bùi Thượng Hiên nhìn bóng lưng Lê Ly thu hồi tươi cười, bọn họ giả vờ gặp nhau vui vẻ, tránh đi thời gian hai năm xa cách, kỳ thật mỗi bên vẫn còn để ý.
Bùi Thượng Hiên bởi vì dũng cảm cứu một bạn học sảy chân ngã xuống nước làm được việc lớn, xét thấy biểu hiện anh trước sau đều tốt, được phóng thích trước thời gian quy định. Anh biết được Lê Ly dời đến ở nhà bố dượng từ miệng ba mẹ, suy đoán cô lên năm ba chắc học rất bận rộn, không chút do dự đến trường Phục Hưng tìm cô.
Còn có một người mà Bùi Thượng Hiên tận lực quên đi đã năm ba. Có một lần anh vô tình đi ngang qua trường trung học Hồng Khẩu, ngay lúc tan học có nhìn thoáng qua thấy một cô gái từa tựa Hàn Dĩ Thần. Bùi Thượng Hiên đi đến đường cái đối diện, nhắm mắt lại xoay người rời đi.
Anh vì Hàn Dĩ Thần trả giá thảm hại, cả một đời không rửa sạch được tội danh. Có một đoạn thời gian rất dài, Hàn Dĩ Thần mặt trắng bệch luôn xuất hiện trong trí óc của Bùi Thượng Hiên. Anh không hận cô, chỉ là lòng không cam chịu , bọn họ là lưỡng tình tương duyệt mới cùng một chỗ, căn bản không phải là cưỡng đoạt.
Hàn Dĩ Thần yếu ớt giải thích, bị ba mình hét lớn một tiếng liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói chuyện. Cô lén lút giương mắt nhìn anh, ánh mắt áy náy, làn môi run rẩy.
Ban đầu mới nghĩ đến, tay anh đầy mồ hôi lạnh. Kí ức vui mừng chưa kịp có đã bị nỗi kinh sợ lật đổ, thế cho nên Bùi Thượng Hiên luôn luôn nghĩ không ra lần đầu tiên làm tình đến tột cùng là cảm giác gì. Sau đó anh từng lên giường với rất nhiều phụ nữ, nhưng bất kể thế nào cũng chẳng thể tìm về đoạn ký ức kia.
Anh không muốn gặp lại Hàn Dĩ Thần, bất kể anh và cô có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là nước đổ khó hốt. Anh có được tấm thân trinh trắng của cô, dùng hai năm tự do cùng với sự day dứt cả đời, anh chẳng nợ gì cô nữa.
Mấy năm về sau, Bùi Thượng Hiên và Hàn Dĩ Thần gặp lại nhau tại con đường đông đúc nhất Thượng Hải. Anh mang chiếc áo khoác ngoài màu đen, anh tuấn đến choáng ngợp, cô lại mang áo lông màu trắng, gương mặt như hoa. Bọn họ ở giữa con đường lướt qua nhau, không hề quay lại.
Đã qua, rốt cuộc cũng chẳng quay về được.
Năm 2005, Bùi Thượng Hiên ngồi bên cạnh Lê Ly cùng ngẩng đầu nhìn những tòa nhà, và đàn chim di trú trên bầu trời. Có một năm bọn họ như hai đứa ngốc đổi không biết bao nhiêu chuyến xe đề đi nhìn đàn chim di trú ở Thượng Hải, đám chim không rõ chủng loại kia như khách qua đường giang đôi cánh trắng xinh đẹp bay ngang bầu trời, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chim di trú di chuyển, chỉ vì một lời hứa hẹn.” Lê Ly dựa vào bờ vai của anh, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, phảng phất nhìn một con bay qua mấy ngàn km trở về.
Bùi Thượng Hiên mua một đĩa CD ——《Le Peuple Migrateur》. Anh ở trong bóng đêm yên tĩnh mở ra DVD player, bày ở trên bàn trà còn có một cuốn nhật ký dày thật dày.
“The migration has only one sigle purpose: Survival. For them, it is a promise, the promise for return.”
Âm thanh lờn vờn bên tai, bốn phương tám hướng đều là tiếng vang này.
Anh dùng tay che kín mặt, tiếng khóc thê lương như một con thú quằn quại đau thương. Cô luôn ở bên cạnh anh, cho dù anh muốn bỏ đi đến nơi thật xa, tập mãi thành thói quen lại biến thành coi thường. Bùi Thượng Hiên cuối cùng hiểu rõ sự chờ đợi mười lăm năm của Lê Ly, nhưng bây giờ cô lại chuẩn bị ra đi.
Bùi Thượng Hiên đứng trước cửa trường trung học Phục Hưng đợi Lê Ly tan học, sự xuất hiện của anh thu hút sự chú ý của người khác. Thân hình cao to mạnh mẽ, mặt mũi anh tuấn, mười phần có vốn là “ Trai đẹp”, lại thêm trên người anh tự nhiên biểu lộ khí chất lưu manh, tất nhiên càng dễ quyến rũ những cô gái mọt sách.
Lê Ly mới đầu vẫn chưa chú ý đến chàng trai trước cửa trường học, cùng bạn nam trong lớp tranh cãi về vấn đề điện từ trường, cho đến khi Lý Quân liều mạng kéo ống tay áo mình mới bất giác quay đầu lại hỏi chuyện gì .
“Trai đẹp, trai đẹp*!”(* nguyên là : Soái ca, soái ca. Nhưng bản thân mình muốn việt hóa nên để vậy.) Lý Quân rất kích động, ngón tay mập mạp chỉ về hướng cổng trường.
Cô ngẩng đầu híp mắt nhìn phía trước, bóng người mơ hồ, nhìn không rõ mặt mũi.
“Lê Ly!” Thấy cô, Bùi Thượng Hiên rất tự nhiên giơ tay lên chào hỏi.
Lý Quân há to mồm nhìn nhìn Bùi Thượng Hiên lại nhìn Lê Ly, thật sự không biện pháp đem bề ngoài hai người gộp lại cùng một chỗ. Lê Ly cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ đến Bùi Thượng Hiên sẽ đột nhiên tới tìm chính mình.
“Hôm nay có rảnh không? Mẹ tớ nói muốn cám ơn cậu, mời cậu đến nhà ăn cơm.” Hắn đối Lý Quân cười cười xem như chào hỏi, “Chào cậu, tôi là Lê Ly bạn học trước kia của Lê Ly.”
“Lý Quân, Lê Ly , ngồi cùng bàn.” Từ kinh ngạc trạng thái trong lấy lại tinh thần, cô hào phóng tự giới thiệu.”Hai người từ từ nói chuyện, tớ đi trước .” Đi rồi, Lý Quân mờ ám hướng về Lê Ly chớp chớp mắt.
Cô biết ngồi cùng bàn lời ngầm, ý tứ là nhắc nhở cho chính mình nắm chắc cơ hội thật tốt. Lê Ly ở trong lòng cười khổ, cô và Bùi Thượng Hiên chút tình cảm phong hoa tuyết nguyệt đều không có.
Bọn họ là bạn tốt, bạn tốt nhất.
Lê Ly đến nhà Bùi Thượng Hiên , cha mẹ anh đang vội vàng nấu ăn, cô đi theo anh lên lầu.
“Cuốn sách này tớ đọc xong rồi, hoàn trả cậu.” Bùi Thượng Hiên từ phía sau cầm ba cuốn sách tham khảo ra, đưa cho Lê Ly.
Cô không duỗi tay, đây là sách của Liễu Thiên Nhân , cô không muốn mang về. Thấy cô không nhận, anh liền đặt sách ở trên bàn trà, bỗng nhiên vui vẻ cười lên.
“Làm sao vậy?” Bị anh cười trêu trong lòng sợ hãi, Lê Ly ngập ngừng thăm dò.
“Đều đã lớn như vậy, còn thích Camus a?” Bùi Thượng Hiên không đầu không đuôi nói một câu, nhìn cô vẻ mặt mờ mịt, anh vui vẻ đưa ra đáp án. Mở ra sách, tiện tay lật đến một tờ, là một chiến binh Thủy Bình mang áo vàng.”Trong mỗi quyển sách đều có, cậu thật quá rảnh.” Anh cười nhạo nói.
Lê Ly dường như bị sấm đánh, tâm tình phức tạp nhìn những tờ giấy khắc tỉ mỉ kia. Người khắc giấy rất dụng tâm, xuống tay mỗi một lần đều cẩn thận khống chế sức tay, đặc biệt là đường nét chỗ tiếp nối đào móc rất đẹp.
“Cô gái vụng về như cậu, trình độ rất có tiến bộ nha.” Không hiểu rõ Bùi Thượng Hiên còn đang khích lệ Lê Ly.
Lê Ly cầm lấy một quyển sách khác, quả nhiên không có gì bất ngờ thấy một cái khác. Người khắc cái này là Liễu Thiên Nhân, chàng trai ba năm trước cười lạnh đem giấy Bùi Thượng Hiên khắc cô vò nát.
Cô nhớ lại vẻ mặt khinh miệt của hắn, còn có đêm hôm đó cuồng loạn như thể nuốt trọn ánh mắt cô, Lê Ly ớn lạnh toàn thân.
“Sao vậy ?” Bùi Thượng Hiên phát hiện cô im lặng khác thường, quan tâm hỏi thăm.
Cô mấp máy môi, phát không ra thanh âm. Lê Ly bi thương lắc đầu, gương mặt buồn bã. Anh càng thêm hồ nghi, lại từ đầu liên tưởng không đến Lê Ly sẽ gặp gặp mạnh bạo.
Cô không nói chuyện, nhìn chòng chọc vào anh, khiến anh không thấy tự nhiên. Bùi Thượng Hiên hiểu rõ bản thân mình rất đẹp trai, đi ở trên đường hết một trăm cô thì có đến chín lăm cô quay đầu lại nhìn, ánh mắt chẳng dè chừng muốn thu hút sự chú ý của mắt. Anh chỉ đứng trước cửa trường Phục Hưng, có mấy cô gái đi tới đi lui lén lút nhìn anh hoặc nhìn thẳng chẳng dè chừng, anh thì thờ ơ. Nhưng mà ánh mắt của Lê Ly không giống vậy, có sự cô đơn xa xăm trong ánh mắt cô.
Anh không hề biết sự thật rằng chính ngày hôm nay, Lê Ly quyết định vĩnh viễn cất giữ bí mật thích anh. Từ đó về sau, thích Bùi Thượng Hiên chỉ là chuyện một mình cô.
Cô ngốc nghếch thích anh rất nhiều năm. Lê Ly là một người cố chấp, một khi thích liền rất khó thay đổi. Cũng giống như đội Argentina mà cô thích, từ năm 1990 đến năm 2002, Argentina luôn luôn lặng lẽ rời khỏi World Cup, nhưng cô vẫn một lòng si mê không đổi.
Nếu dễ dàng buông bỏ, thì chẳng phải thật lòng.
“Lê Ly.. .” Anh gọi tên của cô, nhưng lại chẳng biết nên nói điều gì.
Lê Ly gục đầu xuống, tóc mái che khuất trán cô, bộ dạng thành kính bái Phật, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.”Bùi Thượng Hiên, nếu có thể trở lại trung học sơ cấp thật tốt .”
Lê Ly luôn luôn lý trí bình tĩnh nói một câu không có khả năng thực hiện được, sau khi nói xong bản thân lại tự cười. Cô nâng tay che miệng, tiếng cười từ kẽ bàn tay phát ra.
Ba Bùi bưng thức ăn đi lên, Lê Ly đứng dậy giúp đỡ, bọn họ không nói thêm gì đi nữa.
Cơm nước xong, Bùi Thượng Hiên đưa Lê Ly ra trạm xe.Ánh trăng lạnh lẽo tỏa sáng cả con đường, nhánh cây trụi lủi bên đường tạo thành bóng râm kỳ quái, bọn họ giẫm lên cái bóng kỳ lạ đó bước về phía trước.
Ô tô từ bên cạnh bọn họ chạy qua, rú ga đi. Lê Ly ngưỡng mộ nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu bên cạnh, im lặng thở dài.Anh vẫn như lúc trước nắm bàn tay cô, để vào trong túi áo ấm áp.
Bùi Thượng Hiên đợi Lê Ly rất tốt, nhưng anh lại không thích cô. Lê Ly thường xuyên tự hỏi: nếu như một người đàn ông coi bạn là anh em mà đối đãi, thì người phụ nữ đó thật sự có may mắn hay không?
Đi đến trạm dừng, có rất nhiều người đang chờ xe. Lê Ly rút tay ra, để tới bờ môi hà hơi sưởi ấm, một bên dậm chân như muốn xui đi khí lạnh.
“Cậu nghĩ chọn đại học nào?” Bùi Thượng Hiên thuận miệng hỏi.
“Thanh Hoa.” Lê Ly thẳng bờ vai, “Nam Khai, hoặc là đại học Nam Kinh, tớ muốn học đại học ở ngoài.”Cô đã sớm đưa ra ý định điền tên trường đại học ở một nơi xa, rời khỏi Thượng Hải, triệt để xa rời khỏi Liễu Thiên Nhân.
“Thật xa.” Anh thì thào tự nói, trong giọng nói có một chút cô đơn. Trước đó Lê Ly nói “Có thể trở lại trung học sơ cấp thật tốt “, anh ít nhiều cũng không để ý, giờ phút này nghĩ đến tốt nghiệp trung học sơ cấp ,về sau đều có bóng dáng của sự ly biệt. Anh nhẹ giọng nói một câu nói, Lê Ly không nghe rõ.
“Cậu nói cái gì?” Cô lớn tiếng hỏi.
Xe của cô đến, Bùi Thượng Hiên đẩy cô chen tới trước. Ở phía sau hành khách đẩy lên, Lê Ly chen được lên xe.
“Lê Ly, không cần đi xa như vậy!” Anh đứng dưới xe, dùng hết sức rống to.
Cô nghe rõ. Dòng hành khách chen lấn phía trước đã che mất Lê Ly nhỏ bé, Bùi Thượng Hiên nhìn không thấy cô.
Nửa năm sau, Lê Ly nhận được giấy thông báo nhập học của đại học Thượng Hải ngành Tiếng anh.