Một trong những chuyện bi ai nhất thế gian phải chăng là con người biết hối hận, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn nuôi mà người thân chẳng đợi, nhưng không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Lúc Lương Túc chạy tới bệnh viện, thấy cha anh - người mà cả đời nói năng ngọt xớt, người đầy mùi chợ búa nhưng không sửa được bản tính gia trưởng - đang ngồi chồm hổm trên nền đất, sững sờ nhìn chằm chằm góc tường, mắt đỏ lên; mẹ anh ở bên cạnh nhìn ông, muốn khuyên lại không dám khuyên, thực muốn vò đầu bứt tóc, bất kể bác sĩ đi ngang qua là bác sĩ nam khoa, phụ khoa hay nhi khoa, chỉ cần mặc áo blouse trắng là sẽ bị bà chặn lại hỏi han một phen.
Người bệnh cuống lên, sẽ chạy chữa loạn xạ.
Lương Túc chưa kịp lên tiếng thì nghe phía sau có tiếng “a a” quen thuộc, anh quay đầu, thấy Lương Tuyết đang vất vả dìu người cha vừa câm vừa tàn tật của mình đi về phía bệnh viện.
Lương Túc vội xoay người lại, đón lấy chú hai mình từ tay Lương Tuyết, trừng cô ấy, nhỏ giọng quở mắng:
- Em đưa cha em đến làm gì, lỡ chú bị va đập vào đâu...
Người chú này của anh ngay cả gậy cũng không kịp cầm đi, dùng sức đưa tay với về phía cha Lương Túc, miệng kêu “a a”, cha Lương Túc không phản ứng, mẹ Lương Túc bước tới, chỉ chỉ đầu mình, nhỏ giọng nói:
- Chị nghe nói bà cụ bây giờ được đẩy vào phòng cấp cứu rồi...
Chú hai câm lao về trước, không biết chú lấy đâu ra sức lớn đến thế, đẩy một chàng trai to xác như Lương Túc qua một bên, sau đó quỳ “phịch” xuống, đôi tay xoắn ôm lại, đầu tiên là chắp tay với mẹ Lương Túc, mẹ Lương Túc vừa luôn miệng nói “mau đứng lên, như vầy ra cái gì” vừa đưa tay kéo chú, nhưng bà chỉ là một người phụ nữ nhỏ gầy, sao mà kéo được?
Chú câm vùng thoát khỏi tay bà, đập đầu côm cốp xuống nền, âm thanh vang vọng khiến người đi ngang qua đều nhìn sang.
Thế giới này quá bất công với chú, cướp đi tiếng nói của chú, còn cướp đi cơ thể chú, người yêu chú, gia đình chú, bây giờ ngay cả người mẹ tóc bạc phơ của chú cũng cướp mất, chú còn có thể hi vọng vào ai?
Chú không thể hi vọng vào ai, chỉ có thể theo thói quen, dùng tư thái thấp kém nhất, quỳ xuống cầu xin.
Mẹ Lương Túc cuống lên, cũng quỳ xuống:
- Chú em, chị nói này, chị dâu đây hồ đồ, cả đời không hợp với bà cụ, nhưng chị cũng là người, cũng có tính người, bà ấy là mẹ của chồng chị, nếu bà ấy thực xảy ra chuyện, chị có thể mặc kệ sao? Nếu chữa được thì chúng ta đập nồi bán sắt cũng phải chữa, có biện pháp nào là dùng cho bằng hết, nếu thật...
Ngũ quan bà hơi vặn vẹo, hình như muốn khóc, nhưng liều mạng nhịn được__bà còn phải dành sức để kéo chú câm không ngừng dập đầu này.
Cha Lương Túc ngồi xổm ở góc tường chợt phát ra tiếng nức nở khàn khàn, dường như bị vợ và em trai làm xúc động dây thần kinh nào đó, chợt gào khóc toáng lên, vừa khóc vừa dùng tay đập mạnh vào đầu mình.
Mắt ông đục ngầu, khóc như đất rung núi lở, người ta nói nam nhi không dễ rơi lệ, ông vừa khóc là tựa như khóc trôi cả cuộc đời mười năm của mình, tan nát tâm can, miệng hàm hồ nói:
- Mẹ đáng thương... mẹ đáng thương quá! Con đúng là mọe nó bất hiếu mà, trước đây con làm gì chứ, con...
Lương Tuyết cúi đầu rất thấp, cứ như không nhìn họ khóc thì bản thân sẽ không khổ sở vậy.
Gia đình từ trước tới nay luôn không dứt mùi thuốc súng ấy, cuối cùng vào lúc này lại đoàn kết chưa từng có, nhưng chỉ mấy người này đoàn kết thì có ích chi đây? Cổ nhân nói, huynh đệ đồng lòng không gì không thắng, nhưng sức mạnh của đồng lòng khi đối đầu với bánh xe vận mệnh to lớn vô hình cũng chỉ có thể là châu chấu đá xe.
Bà cụ Lương không thể tỉnh lại nữa__mùa đông năm ấy, bà nhắm mắt lìa trần, hệt như ngủ thiếp đi.
Lúc còn sống, bà như một sợi dây đàn kéo căng, như đạn pháo chuẩn bị nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng khi ngày cuối cùng ấy đến, bà lại đặc biệt bình lặng, không chút tiếng động, cứ thế biến thành pháo lép.
Đúng là một kết cục khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Tiếp theo là thu dọn đồ của bà cụ, mua áo liệm, giấy hình người, tổ chức tang lễ.
Mùa xuân năm đó đặc biệt lạnh, tựa như thành phố này cũng gặp đãi ngộ giống Ngọc Môn Quan vậy, gió xuân quên đến, cơn gió lạnh khô khốc thổi lên mặt người, cuốn khúc nhạc tang âm u nặng trĩu vào bầu trời trắng xám.
Lương Tuyết lặng lẽ ngồi một bên, lau ảnh của bà nội hết lần này tới lần khác như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lòng mê man mờ mịt___cái nhà này, không còn bà nội thì còn lại gì đây? Một cô bé vị thành niên vẫn còn đang đi học, một người cha câm tàn tật kêu trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay.
Mẹ Lương Túc đi tới, nhìn cô, cắn răng, móc trong túi ra một xấp nhân dân tệ, không nói lời nào, nhét cho Lương Tuyết, Lương Tuyết ngẩng đầu, há miệng, mẹ Lương Túc như hạ quyết tâm rất lớn, cắn răng nói:
- Sau này không có tiền thì nói với bác gái, nhiều thì bác không có...
Hình như bà cảm thấy nửa câu sau của mình không ổn, bèn ngượng ngùng ngậm miệng, lúng túng đứng một bên, Lương Tuyết đưa tay ôm lấy eo bà, vùi mặt vào lòng bà, mẹ Lương Túc thực hơi được chiều mà sợ, hồi lâu mới đưa tay dè dặt đặt lên tóc cô.
Một bên khác, Lương Túc cầm sổ tiết kiệm lén nhét cho người chú câm của anh, chú câm mở to mắt, liên tục xua tay không cần, dù khó khăn đến đâu đi nữa, trong mắt chú, Lương Túc vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lương Túc đặt sổ tiết kiệm lên bàn, ngồi trên ghế sofa cũ bên cạnh, khom người, hai tay nắm lấy nhau đặt ngang trên đầu gối, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Chú hai, con có tiền...
Anh chưa nói hết câu, chú câm lại bắt đầu quơ tay lắc đầu, Lương Túc khẽ cười, nhỏ giọng nói:
- Chú hai, chú đừng bướng nữa, cô nhóc nhà chú là loại nào, chú còn không biết sao? Bà nội mất rồi, tiền trợ cấp một tháng của chú chỉ đủ mua một chai giấm thì đủ làm gì? Chú có tin là ngày mai nó dám lên trường lén xin thôi học, chạy ra ngoài làm việc không?
Chú câm không lên tiếng, mắt chớp chớp, môi xệ xuống, lòng suy nghĩ, ngay cả con gái mình cũng không chăm sóc được còn đáng mặt nam nhi sao? Xứng cho con bé gọi mình một tiếng cha sao?
Chú nhìn cơ thể mình, cảm thấy vừa đáng cười vừa đáng thương, hễ có một chút cách nào, chú nghĩ, một chút xíu xiu thôi...
Lương Túc thở dài, nói tiếp:
- Con người mẹ con ì à ì ạch cả đời, bảo mẹ bỏ tiền ra chẳng khác nào bảo mẹ cắt thịt tim gan của mình, vả lại mẹ và cha năng lực có hạn, của cải rành rành ra đó, nhiều quá cũng không có...
- Được rồi, chú, con mới bao nhiêu tuổi chứ? Mọi người lúc nhỏ chịu nào là thiên tai, lên núi xuống ruộng, khổ gì cũng chịu hết, còn con làm gì đâu... trừ đánh nhau thì không học được cái gì ra hồn cả.
Anh cười tự giễu, thò tay vào ngực, phát hiện thuốc lá đã hút hết từ lâu nhưng luôn không nỡ mua, cảm thấy hơi nghiện liền liếm liếm môi, nói tiếp:
- Nếu không để con làm chút gì đó thì tương lai chẳng phải sẽ nuôi thành một đại thiếu gia sao?
Chú câm không lên tiếng____thời đại này, đa số bọn trẻ đều là công chúa thiếu gia, sao đến nhà chúng ta lại không được chứ?
Từ ánh mắt ưu thương của chú, Lương Túc nhìn ra được áp lực tâm lý rất lớn, bèn đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Chú đừng sốt ruột, còn có con mà... à, đúng rồi, nếu Lương Tuyết hỏi, chú cứ nói là tiền cha mẹ con cho, đừng nói là con cho, nó chê con cùng thế hệ với nó, chắc chắn sẽ không lấy.
Sau đó anh xoay người đi ra ngoài, tới cửa lại không yên tâm quay đầu dặn dò lần nữa:
- Tuyệt đối đừng nói nha chú!
Anh vén rèm cửa bước ra, chú câm lặng lẽ rơi nước mắt.
Tương đối mà nói, cuộc sống của Liễu Dung bình lặng hơn nhà họ Lương nước sôi lửa bỏng nhiều lắm. Theo gió đông và sắc xuân khoan thai đến muộn, mùi thi đại học cũng bắt đầu dần nồng đậm, các học sinh lớp 12 trên lầu bắt đầu quen bước đi vội vã, sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị, trên mặt là vành mắt đen thiếu ngủ, đâu đâu cũng có thể nghe thấy mấy chữ như “thi thử” “xếp hạng”.
Trường trung học số 1 là trường được miễn thi tốt nghiệp toàn quốc, chương trình học ban xã hội chỉ có một kỳ thi mang ý nghĩa cuối khóa, sau đó các giáo viên ban xã hội liền không quan tâm nữa, về cơ bản là không muốn lãng phí thời gian của ban tự nhiên, kỳ thi giữa kỳ cuối kỳ bắt đầu mô phỏng theo mẫu đề thi đại học, các môn đều đã đến trình độ lớp 12__vì để dành ra một năm kế tiếp chuẩn bị thi đại học.
Thần thoại luôn tiến bộ của Thường Lộ Vận cuối cùng chững lại, kỳ thi cuối kỳ trước, xếp hạng của cô lần đầu tiên tụt hai hạng, bài kiểm tra tháng trước đó lên một hạng, bài thi giữa kỳ này lại tụt trở về, kẹt ở hạng mười mấy, không tiến nữa____thứ hạng này tương đối lúng túng, nếu cô cứ mãi ở đó đồng nghĩa sẽ vô duyên với trường đại học tốt, nhưng học trường đại học bình thường thì lại thấy thiệt thòi, cứ làng nhàng như thế.
Mùa xuân năm nay mưa nhiều, ngày nào trời cũng âm u, gần giống mùa mưa phùn của Giang Nam, khiến tâm trạng người ta cũng càng lúc càng ngột ngạt. Liễu Dung cảm thấy hình như Thường Lộ Vận trở nên trầm mặc hơn___nhiều lần làm sai bài tập, điểm số cứ lên lên xuống xuống__nhưng mỗi lần cô cảm thấy tâm trạng Thường Lộ Vận không tốt, thử trò chuyện với cô ấy thì cô ấy đáp lại vô cùng bình thường.
Nghe nói giảm béo sẽ có thời kỳ bão hòa, học tập cũng vậy sao?
Tan tiết toán, bài tập hôm qua phát ra, Thường Lộ Vận sai 6/15 bài, cô ấy dùng cả tiết tự học để chép lại bài sửa, sau đó nghiêm túc làm bài tập hôm nay, ngày mai phát bài, cô ấy vẫn cứ sai 6 bài không nhiều không ít, thầy giáo dùng viết đỏ viết mấy chữ to: “Suy xét kỹ lưỡng, đừng nghĩ đương nhiên”.
Thường Lộ Vận nghiêm túc mượn vở bài tập của Liễu Dung, lặng lẽ sửa lại, trước khi nộp lại lần nữa, cô ấy dùng chữ nhỏ viết bên dưới: “Xin lỗi thầy, em sẽ chăm chỉ hơn ạ.”
Bóng cô ấy nằm trên bàn hơi to so với con gái thông thường, một nhúm tóc buông lơi, toàn thân như một tòa núi nhỏ sừng sững bất động, nỗ lực, thất bại, tiếp tục nỗ lực, vẫn thất bại, lại không từ bỏ nỗ lực, thất bại 99 lần, lần thứ 100 vẫn không từ bỏ...
“Thân em như cọng cỏ lau, Tuy mềm nhưng lại xiết bao vững bền, Chàng là đá tảng chàng ơi, Mặc đời xô đẩy không dời không suy.” (1)
(1) Trích “Khổng tước đông nam phi” (Chim công bay về đông nam), còn có tên là “Cổ thi vị Tiêu Trọng Khanh thê tác” (Thơ cổ sáng tác vì vợ Tiêu Trọng Khanh), tác giả khuyết danh, câu thơ phỏng dịch từ bản dịch nghĩa của baidu, nguyên văn: “Bồ vi nhẫn như ti, Bàn thạch vô chuyển di.”
Tháng sáu năm nay, sau khi tập thể lớp Liễu Dung – lớp tiên tiến – thu dọn xong phòng thi lớp mình thì bị giữ lại thu dọn phòng thi cho lớp 12 hiện tại, sau mấy ngày thi thử đại học, họ cũng sẽ dọn vào lớp này.
Cố Thanh Dương ở bên cạnh lớp, thông báo:
- Các bạn chú ý, các bạn lớp 11/7 chú ý, chú ý kiểm tra, phòng thi đại học không cho phép để lại bất kỳ chữ viết nào, xin lau sạch bảng đen trước sau và toàn bộ chữ trên tường, bàn dư thì gom ra hành lang, cũng dọn hết cây cối trong lớp ra, lát nữa thống nhất đưa đến phòng giáo vụ, các bạn chú ý...
Đây chính là chiến trường, Liễu Dung nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy thỉnh thoảng có vài đàn anh đàn chị nhàn hạ thoải mái chụp ảnh với sân trường, cô chợt nhận ra, vào lúc này sang năm, sẽ thành họ đi tới chiến trường này.