Mười Lăm Năm

Quyển 3 - Chương 45: Ngoài phòng phẫu thuật



Liễu Dung lên đại học, gia đình không còn cho cô tiền tiêu vặt theo tháng nữa, cha mẹ gửi học phí và phí sinh hoạt cả năm vào thẻ ngân hàng cho cô, bảo cô tự tính toán, thỉnh thoảng cô cũng đi làm thêm kiếm ít thu nhập nên hiện vẫn có chút tự do về tiền bạc. Cô lặng lẽ rút trong thẻ ra một ngàn tệ cho Hồ Điệp, bàn bạc thời gian đi bệnh viện.

Tối hôm trước, Liễu Dung cả đêm không ngủ. Một cô nhóc như cô, từ lúc sinh ra tới nay, chuyện lớn nhất phải đi bệnh viện là năm sáu tuổi bị thủy đậu, ngoài ra thì cùng lắm chỉ bị cảm sốt, hoặc thỉnh thoảng đến phòng y tế của trường xin ít thuốc đau dạ dày thôi.

Vào bệnh viện phải đăng ký thế nào? Làm sao tìm bác sĩ? Có phải phẫu thuật không? Phẫu thuật mất bao lâu? Cần lấy thuốc không? Lúc lấy thuốc... nếu người khác nghe được, sẽ nhìn cô thế nào?

Cô thầm nhủ chuyện này chẳng ra sao cả, họa đâu phải do một mình Hồ Điệp gây, mắc gì cô ấy phải nơm nớp lo sợ không dám nói cùng ai, để người đàn ông kia không biết gì cả, làm một kẻ ngu ngốc vui vẻ? Nếu anh ta thật là con người thì nên gánh vác trách nhiệm, còn nếu anh ta không phải con người thì là lừa hay là ngựa cũng nên kéo anh ta tới trước mặt Hồ Điệp.

Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, đem những chuyện nên nghĩ và không nên nghĩ đều nghĩ hết một lượt, nằm đến mức toàn thân ê ẩm cũng không ngủ được. Hôm sau cô ngáp ngắn ngáp dài, vác đôi mắt gấu trúc miễn cưỡng bò dậy, sửa soạn xong xuôi liền lắc lư đi ra ngoài, bị mẹ gọi lại, nghi hoặc hỏi:

- Con lại đi làm gì đấy?

- Dạ con sang nhà Hồ Điệp chơi.

Liễu Dung nói.

Mẹ Liễu Dung:

- Con đừng hở tí là đi tìm Hồ Điệp, cô ấy phải huấn luyện, đừng quấy rầy người ta mãi.

- Dạ...

Liễu Dung đồng ý qua loa, vờ như không có gì cả, chuồn đi.

Ra ngoài, cô hơi lưỡng lự, đầu chợt nảy ra một ý, bèn chạy tới cửa hàng tiện lợi mua một sim di động bản địa, chuyển danh bạ vào hết trong sim cũ rồi nhét sim cũ vào ngăn kín trong ví tiền, sau đó thay sim mới vào.

Đi được hai bước, cô đứng lại, để phòng ngừa ngộ nhỡ, cô xóa sạch danh bạ trên di động rồi mới đến cổng nhà Hồ Điệp chờ cô ấy.

Lúc Hồ Điệp ra cửa thấy Liễu Dung đã đợi sẵn ở đó không biết bao lâu rồi, đang ngồi trên ghế đá cạnh bãi cỏ ven đường, nhàm chán dùng mũi chân bứt cỏ chơi. Hồ Điệp sững sờ:

- Sao cậu tới mà không nói với mình một tiếng?

Liễu Dung vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa run cầm cập:

- Mình sợ nhà cậu có người...

Hồ Điệp chớp chớp mắt:

- Cậu ngốc hả? Gửi tin nhắn cho mình là được mà.

Liễu Dung nói:

- Khụ, việc này nói ra rất dài, hôm qua mình mới mua một cái sim bản địa, sáng sớm nay chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng quên mất, xách sim mới đi, số điện thoại mình đều lưu trong sim, không về lấy kịp, bây giờ điện thoại trống rỗng, không có số nào hết. Mau đưa điện thoại cậu cho mình, mình lưu số điện thoại mới của mình cho cậu, có gì cậu gọi mình.

Cô nói y như thật, dù sao Hồ Điệp chỉ biết có hai thứ là nhảy múa và trang điểm chưng diện, cực kỳ dễ gạt.

Hồ Điệp vốn đã não như hồ dán, hôm nay đi bệnh viện, tâm trạng căng thẳng, hồ càng đặc sệt hơn, thế là cô ấy tin, thành thực móc điện thoại mình ra đưa qua, sau đó tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Liễu Dung, mình sợ, mình không muốn đi.

Liễu Dung mở danh bạ cô ấy, vừa giả vờ gõ phím, phát huy tốc độ xem lướt nhanh nhất, kiểm tra danh bạ, vừa chia tinh lực ra trả lời cô ấy:

- Cậu có thể không đi sao? Đừng nói nhảm nữa.

Hồ Điệp đứng lại, đá vào lề đường lẹt xẹt, ngồi xổm xuống, hai tay che mặt:

- Mình sợ lắm...

Mắt Liễu Dung lóe lên, tìm được mục tiêu, cô thấy một số điện thoại được lưu trong danh bạ là “anh”, không tên không họ, ngay cả tên thân mật cũng không có. Trí nhớ tốt của Liễu Dung năm xưa học hết quyển sách chính trị nhớ luôn cả số trang lần nữa phát huy công năng, lướt qua là nhớ, sau đó cô vừa gõ số mới của mình vào, vừa đưa tay đánh lên vai Hồ Điệp:

- Ngồi dậy, nhân lúc sáng sớm không có ai mình đi mau, bằng không lát nữa bệnh viện đông người, lỡ gặp người quen thì sau này cậu có muốn làm người nữa không?

Đôi mắt to rưng rưng nước mắt của Hồ Điệp nhìn cô, càng nhìn càng nhiều nước, rất đáng thương, cô ấy nói:

- Mình cảm thấy mình vốn không phải người.

Liễu Dung lưu số của mình xong, gọi qua rồi ngắt, sau đó cô kéo Hồ Điệp dậy, nhét điện thoại di động trở lại túi cô ấy:

- Cậu không là người thì là gì? Chó à? Cậu có mũi thính như vậy sao? Đừng tự dát vàng lên mặt, mau mau lên__bản thân còn không tự xem mình là người thì ai có thể xem trọng cậu? Cậu mới bao lớn chứ, sau này làm sao đây? Không sống nữa hả?

Hồ Điệp nắm tay cô đứng dậy, thút thít nghẹn ngào:

- Mình... mình không muốn sống, mình muốn đầu thai chuyển kiếp làm người lại từ đầu...

Liễu Dung nói:

- Cậu đừng nói bậy, trên đời có đầu thai chuyển kiếp sao? Có cũng không đến lượt cậu, người ta tin Phật mới có thể đầu thai chuyển kiếp, còn giữa chừng mới theo như cậu thì không tính, bộ tưởng Phật Tổ dễ gạt như cậu chắc.

Hồ Điệp nói:

- Vậy mình cạo đầu làm ni cô.

Liễu Dung vẫy một chiếc taxi, đẩy cô ấy vào:

- Càng nói càng linh tinh.

Bệnh viện số 3 thành phố không xa, sáng sớm, giao thông cũng không tính là ách tắc, không lâu sau, taxi liền dừng trước cổng bệnh viện, Liễu Dung trả tiền xe rồi kéo Hồ Điệp mãi không chịu ra xuống xe.

Nhìn dáng vẻ dở sống dở chết của Hồ Điệp, Liễu Dung chợt có ảo giác như mình là mẹ cô ấy, cô thở dài, bảo cô ấy một mình đứng đợi ngơ ngác trong đại sảnh, còn cô thì đi đăng ký, hỏi thăm, dẫn cô ấy đi kiểm tra...

Việc gì cũng đích thân làm, người khác nhìn cô, cô vờ như không thấy, dù sao Liễu Dung đã cố ý mặc bộ đồ thể thao luộm thuộm mà bình thường không mặc, còn xõa tóc rối bời, trên mũi đeo cặp mắt kính to bản gần như che nửa khuôn mặt, rất giống một con chuồn chuồn lớn, đi thì vừa vội vã vừa cúi đầu, đoán dù là người quen nhìn cũng phải nửa ngày mới nhận ra___ Hồ Điệp giống một đứa trẻ không biết làm gì, tay cầm túi xách nhỏ, sợ sệt theo sau, Liễu Dung chỉ đâu thì đi đó, ù ù cạc cạc.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Hồ Điệp nắm ống tay áo Liễu Dung không buông, tay Liễu Dung đeo túi xách thay cô ấy, ngực ôm áo khoác cô ấy, mệt mỏi ngồi xổm xuống, cúi đầu nói:

- Tiêm thuốc tê vào là không đau đâu, cậu yên tâm.

Nước mắt Hồ Điệp rơi lã chã, một bác sĩ hơi mất kiên nhẫn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Bây giờ biết khóc rồi, trước đây làm gì chứ?

Liễu Dung nhìn cô ấy, vờ như không nghe thấy___người ta là bác sĩ, nắm mạng của cô ấy trong tay, Liễu Dung cảm thấy mình không nhét tiền lì xì cho người ta là trong lòng đã rất thấp thỏm lo sợ rồi.

Cô thở dài, ngồi xổm xuống, vươn tay lau khô nước mắt Hồ Điệp, lòng nghĩ vào đi thôi, chết sớm siêu sinh sớm___nhưng cô cảm thấy lời này mà nói ra thì quá lạnh lùng vô tình, bèn nhẹ nhàng kéo tay Hồ Điệp xuống khỏi tay áo mình, thở dài:

- Chút xíu là xong thôi, xong rồi, cậu sẽ tự do.

Hồ Điệp mở to mắt nhìn cô, Liễu Dung chợt bừng tỉnh, nhỏ giọng nói:

- Sẽ không có người không nên biết biết được đâu, qua ải này, cậu lại bắt đầu lại từ đầu.

Hồ Điệp nhắm mắt, Liễu Dung nhân cơ hội nhét tay cô ấy vào trong chăn, nhìn cô ấy bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Bóng Liễu Dung kéo thật dài trên đất, trông càng nhỏ càng dài, cô quay đầu lại cúi nhìn bóng mình, khẽ thở dài, ngồi trên ghế.

Cô lấy điện thoại di động của Hồ Điệp ra khỏi túi áo khoác cô ấy, một lần nữa mở danh bạ ra___quả nhiên, “anh” đã bị xóa, Hồ Điệp như một cô gái lần đầu yêu đương, lo được lo mất, đau khổ gì cũng tự mình gánh vác, dường như cô ấy chính là thánh mẫu, thậm chí cô ấy còn cảm thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn này là lỗi của mình.

Khi cô ấy lớn, “ước mơ” từng dũng cảm nói ra lúc nhỏ trở thành một lời đùa, bị ép vào trong tiềm thức nhưng vẫn gian nan sống sót, cô ấy sợ một bản thân như vậy, sợ mình đi trên con đường như vậy, lại không tự chủ bị tình yêu cấm kỵ kia hấp dẫn.

Cuộc sống vặn vẹo kỳ thực đã bóp méo cô ấy, cô ấy càng không thừa nhận, càng muốn chôn vùi những tâm tư không thể nói kia thì con người càng vặn vẹo.

Liễu Dung vui vì mình thông minh, ra tay cực kỳ đúng lúc, cô móc điện thoại mình ra, nhắn tin cho “anh” trong danh bạ Hồ Điệp: “Hồ Điệp xảy ra chuyện, ở bệnh viện số 3 thành phố, mau tới.”

Qua một lát, điện thoại báo có tin nhắn đến: “Cô là ai? Cô ấy bị làm sao?”

“Tôi là bạn cô ấy, nhà cô ấy không có ai, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, bây giờ không biết nên làm sao nữa, cũng không biết nên liên hệ ai, Hồ Điệp vừa vào phòng phẫu thuật.”

Đối phương lập tức trả lời: “Tôi đến ngay.”

Liễu Dung xem xong, tiện tay xóa ghi chép, đóng nắp điện thoại, ngón tay cái vân vê phía trên, ánh mắt bình tĩnh, trong nháy mắt ấy, vẻ mặt của cô không giống một cô gái trẻ mà giống một kẻ mưu mô suy tính sâu xa.

Hồ Điệp là một cô ngốc___ Liễu Dung nghĩ, dù cô ấy làm kẻ thứ ba khiến người khác khinh thường, cô ấy cũng chỉ là một cô ngốc.

Mười mấy phút sau, người đàn ông kia đến, mắt hằn tơ máu, trông hơi già hơn trong ảnh, vẻ mặt rất mệt mỏi, anh ta vội vã tới, chốc chốc lại hỏi thăm bác sĩ y tá. Liễu Dung từ xa nhìn thấy, đứng dậy, cô gỡ mắt kính to buồn cười trên mũi xuống kẹp vào cổ áo, cụp mắt, trấn định chìa tay ra giống như các lãnh tụ quốc gia gặp mặt, vô cùng trịnh trọng:

- Chào anh, tôi là người nhắn tin cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.