Muội Muội Là Kẻ Xuyên Không

Chương 5: Hoàn



9. Một tháng sau, mẫu thân ta nhận được tin Thẩm Linh Huyên có thai.

Bà nửa buồn nửa vui, mang theo ta đến Tần Vương phủ thăm Thẩm Linh Huyên.

Tần Vương tuy rằng đi qua vạn bụi hoa nhưng đến giờ vẫn chưa có con nối dõi. Nếu Thẩm Linh Huyên sinh con thì đó là đứa con đầu tiên của Tần Vương.

Do đó, đãi ngộ của nàng ta càng tốt hơn trước đây. Tần Vương phi cho nàng ta ở viện lớn nhất là Đông viện. Để đề phòng nàng ta té ngã còn trải da hồ ly trắng quý giá khắp phòng. Loại da hồ ly này người khác muốn có một tấm để làm áo khoác còn khó, trong phòng này lại được trải đầy đất.

Các loại kỳ trân dị bảo, các loại dược liệu quý giá như nước chảy vào sân của nàng ta, Thẩm Linh Huyên nay đã khác xưa, cả người đều quý giá.

Vừa thấy ta và mẫu thân, tay nàng ta liền đặt trên bụng nhỏ, đắc ý nói:

“Nương, ta nói không sai đi? Ta chính là định mệnh của Tần Vương. Ngươi chờ ta sinh đứa bé này ra, chẳng lẽ địa vị còn không có sao?”

Mẫu thân ta cũng coi như là nhìn thấy được tia hy vọng trong bất hạnh, khuôn mặt cuối cùng có hiện vẻ vui mừng, vuốt tay nàng ta dặn dò:

“Tần Vương phi đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng nên có qua có lại. Sinh con xong thì đưa đến nuôi dưới gối Tần Vương phi đi.”

Thẩm Linh Huyên dù sao cũng chỉ là thiếp, ý của mẫu thân ta là muốn đem con của nàng ta nuôi dưới danh nghĩa Tần Vương phi để được thành con vợ cả, về sau mà có địa vị cao cũng có thể chăm lo chút ít cho Thẩm Linh Huyên.

Thẩm Linh Huyên lại hất tay bà ra, trợn mắt nhìn: “Nương, sao ngươi có thể nói ra cái lời này? Đây là con của ta!”

“Lại nói, không phải Tần Vương phi làm những việc này là đương nhiên sao? Nàng chỉ là con gà không đẻ được trứng, sớm muộn gì cũng bị Vương gia bỏ thôi!”

Nha hoàn phía sau đang bóp vai cho nàng ta, sắc mặt không đổi, như thể chẳng nghe thấy gì.

Mẫu thân ta khuyên không được, chỉ có thể để lại đồ đã mang đến cho nàng ta rồi đi.

“Ngươi vẫn luôn có nhiều ý tưởng, ta khuyên không được. Chỉ hy vọng ngươi làm gì cũng suy nghĩ kỹ càng, vạn lần đừng xúc động.”

Thẩm Linh Huyên không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, ta đã biết.”

- ----

Nhìn Thẩm Linh Huyên ta bỗng có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ nàng ta thật sự là nữ chính? Tìm đường chết đến thế rồi mà vẫn có thể sống yên ổn bên cạnh Tần Vương sao?

Chẳng qua rất nhanh ta cũng ném chuyện này ra sau đầu. Nếu Thẩm Linh Huyên đã rời đi, ta cũng không có quan hệ gì với nàng ta nữa, lười phải quản nàng ta.

30 tết, ta và phụ mẫu đang ăn bữa cơm đoàn viên thì gã sai vặt vừa chạy vừa bò về báo tin, hoảng loạn nói:

“Lão gia, chuyện lớn không tốt rồi!”

“Hoang mang rối loạn, ra thể thống gì?” Phụ thân ta quát lớn.

Trời đông giá rét, gã sai vặt vẻ mặt hoảng loạn đầy mồ hôi: “Lão gia, nhị tiểu thư hạ độc Tần Vương phi, sau lại ăn nhầm canh có độc đó, hiện nay đã bị Tần Vương nhốt ở phòng chất củi!”

Phụ thân ta giật mình, huyết sắc trên mặt mất hết.

Mẫu thân ta lảo đảo đứng lên, muốn nói chuyện lại chẳng lên lời.

Mãi một lúc sau, chúng ta mới hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.

Hóa ra sau khi Thẩm Linh Huyên mang thai thì Tần Vương phi cũng có thai, Thẩm Linh Huyên vừa hận vừa đố kị liền nghĩ ra một chiêu độc ác, trộm tìm người hạ độc phá thai cho Tần Vương phi!

Ai biết được chén tổ yến có thuốc phá thai kia lại xuất hiện trên bàn của chính nàng ta. Nàng ta không để ý mà uống, đêm đó liền xuất huyết, đứa trẻ trong bụng không giữ được, nghe nói đã thành hình rồi, là con trai.

Tần Vương hạ lệnh tra rõ, không bao lâu đã tra ra kết quả, giận dữ nhốt Thẩm Linh Huyên vào phòng chất củi. Nếu không phải nể mặt phụ thân ta, Thẩm Linh Huyên chỉ sợ đã sớm bị đánh chết.

Nương ta vội vã chạy tới Tần Vương phủ. Tần Vương chẳng còn vẻ tươi cười chào đón như xưa, mặt lạnh như băng nói:

“Thẩm phu nhân, bà dạy ra được cô nương tốt thật! Hại chết con nỗi dõi của Tần Vương phủ ta!”

Sắc mặt Tần Vương phi có chút tái nhợt, dựa vào vai Tần Vương suy yếu nói:

“Điện hạ bớt giận, cũng may ta không có việc gì. Linh Huyên muội muội mới mất con, cho Thẩm phu nhân đi gặp nàng đi!”

Tần Vương cả giận nói: “Chính bởi nàng thiện tâm như thế nên nàng ta mới suy tâm vọng tưởng! Nếu nàng đã mở miệng, Thẩm phu nhân, ngươi đi gặp tiện nhân kia đi!”

Sắc mặt mẫu thân ta trắng bệch, đi theo hạ nhân đến phòng chất củi.

Mùa đông lạnh tới độ nước đóng thành băng, phòng chất củi thì khắp nơi lọt gió, lạnh như hầm băng.

Thẩm Linh Huyên mặc áo đơn màu trắng nằm ở đất bẩn, hạ th@n còn chảy máu.

Trên mặt nàng ta xanh trắng, một tia huyết sắc cũng không có, môi tím ngắt.

Thấy mẫu thân ta tới, đôi mắt đờ đẫn của nàng ta dần chứa đầy hận ý, bắt lấy tay mẫu thân ta lớn tiếng nói:

“Nương, là tiện nhân Tần Vương phi kia, nàng ta là một tiếu diện hổ, mặt ngoài làm tỷ muội với ta, trên thực tế tất cả nha hoàn trong phòng ta đều là người của nàng, là nàng ta hại ta, gi ết chết con ta!”

Mẫu thân ta không nói lời nào, một lúc sau giơ tay tát nàng ta một cái thật đau.

Trước kia mẫu thân cũng đánh nàng, nhưng nhiều hơn là hù dọa, không đánh nặng tay.

Nhưng lần này thì khác, cái tát kia sau khi rơi xuống mặt nàng ta lập tức khóe miệng nàng ta tràn ra một vệt máu, má phải sưng đỏ lên.

“Nghiệp trướng!” Nàng ta run giọng nói, “Ta với ngươi rốt cuộc là có oán gì? Chẳng lẽ ngươi nhất định phải dồn cả nhà ta vào chỗ chết mới thỏa mãn sao?”

Thẩm Linh Huyên cắn răng: “Đều là tại tiện nhân Tần Vương phi kia, ta chỉ sai một nước cờ mà thôi!”

Khi nàng ta nói chuyện thì động tới hạ th@n, đau đến độ hít khí lạnh, nước mắt lập tức rơi xuống, cầu xin nói:

“Nương, ngươi dẫn ta đi được không? Tần Vương không phải nam chính của ta, hắn nhẫn tâm với ta quá, ta vừa mất con mà hắn đối xử với ta như vậy sao?”

Máu dưới thân nàng chảy ra, cả người không hề có độ ấm.

Mẫu thân ta nước mắt đầy mặt, nhắm mắt lại, đi ra ngoài quỳ xuống trước mặt Tần Vương.

“Tần Vương điện hạ, dân phụ không biết dạy con, hiện tại Linh Huyên cũng đã nhận được quả báo, để nàng ta ở đây chỉ khiến điện hạ và Tần Vương phi ghét thêm. Cầu xin điện hạ đại lượng, cho dân phụ mang nàng đi.”

Vương phi lại cười: “Thẩm phu nhân nói quá lời rồi, chỉ là Linh Huyên vẫn là người của vương phủ, nàng tới đây đã viết giấy bán mình, tự tay bán thân, hiện giờ ra đi một cách không rõ ràng như vậy cũng không ra gì đâu.”

Tần Vương hừ lạnh một tiếng, chẳng xem nhìn mẫu thân ta.

“Đứa con gái tốt của ngươi đem tai họa đến Tần Vương phủ ta, hại chết con trai ta rồi vỗ mông muốn đi?”

“Tần Vương phủ ta là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Thẩm phu nhân mời về cho!”

Mẫu thân ta không còn cách nào, chỉ phải run rẩy đứng lên, được ta đỡ ra cửa.

Người sáng suốt đều nhận ra Tần Vương phi đã sớm hận Thẩm Linh Huyên thấu xương, lần này nhất định muốn đẩy nàng ta vào chỗ chết.

Tất cả nha hoàn trong phòng Thẩm Linh Huyên đều là người của Tần Vương phi, mỗi một câu nàng ta mắng Tần Vương phi, mỗi một kế hoạch nàng ta làm ra thì đều là trò cười trước mặt Tần Vương phi.

Dại là chính nàng ta không nhìn ra, chỉ cảm thấy người cổ đại là lũ ngốc, chỉ có nàng ta là người thông minh.

Phụ thân ta nhờ vả khắp nơi, dù ông là quan nhị phẩm nhưng Tần Vương lại là thân vương, căn bản không cần cho ông mặt mũi.

Ngắn ngủn vài tháng mà phụ mẫu ta đã trở nên già nua.

Lòng ta ngũ vị tạp trần, cũng do bọn họ vẫn luôn mặc kệ Thẩm Linh Huyên, nhìn qua thì tưởng như quản giáo kỹ càng, nhưng lần nào cũng thỏa mãn yêu cầu của nàng ta. Nếu không như vậy thì Thẩm Linh Huyên cũng không tùy ý làm bậy đến vậy.

Hiện tại, cũng coi như là… tự mình gây họa.

10. Khi gặp lại Thẩm Linh Huyên, ta gần như không còn nhận ra nàng ta nữa.

Thân mình nàng ta gầy gò, chỉ mặc bộ quần áo vải thô, ngồi xổm trước phòng chất củi giặt quần áo, ngón tay sưng đỏ như củ cải, tất cả đều bị nứt da.

Nha hoàn một bên xem nàng ta giặt quần áo, một bên mắng:

“Thật là phế vật, động tác nhanh lên!”

Thẩm Linh Huyên cong người lên, dùng sức chà quần áo, ngón tay nứt nẻ, nước mang theo vụn băng thấm đầy máu.

Mấy tháng trước dáng người nàng ta còn đ ẫy đà, hiện tại chỉ còn da bọc xương. Xương gò má lồi lên, vốn dĩ là xinh đẹp giờ chăng thấy đâu nữa, trông như phụ nhân 30 tuổi tiều tụy ốm đau.

Vừa nhìn thấy mẫu thân, nước mắt nàng chảy xuống, khàn giọng nói: “Nương!”

Nước mắt mẫu thân cũng rơi như mưa, bà đi qua ôm lấy nàng ta:

“Nương, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Cầu xin ngươi dẫn ta đi!” Thẩm Linh Huyên gần như là khóc ra máu, có thể thấy mấy ngày nay nàng ta không tốt đến mức nào.

Mẫu thân ta chỉ im lặng ch ảy nước mắt.

Tần vương phi sẽ không cho chúng ta mang nàng đi, mấy ngày nay phụ mẫu ta đã tiêu tốn vô số tiền lực, nhưng cũng không thể kéo người khỏi tay Tần Vương.

Nhưng Tần Vương phi lại cho chúng ta đến thăm nàng ta, hẳn là muốn nàng ta thêm thống khổ.

Nữ nhân đó… tâm tư sâu kín đến dọa người.

Thấy chúng ta tới, nha hoàn thu lại sắc mặt, mang chúng ta vào phòng.

Thẩm Linh Huyên khóc đến độ muốn khô cả nước mắt, vẫn luôn cầu xin mẫu thân đem nàng ta về: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi…”

Ta đứng lên, bảo mẫu thân ra ngoài trước, một mình đơn độc nói chuyện với Thẩm Linh Huyên.

Mặt trời phía ngoài phòng không có tí độ ấm, chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Linh Huyên.

Ta nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói:

“Ngươi sai rồi? Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”

Thẩm Linh Huyên đờ đẫn gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Tần Vương không phải nam chính của ta, ta tìm lầm người…… Không sao cả, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, ta nhất định có thể tìm được nam chính của mình……”

Ta lắc lắc đầu: “Không biết hối cải.”

“Thẩm Linh Huyên, ngươi ích kỷ, chẳng biết xấu hổ.”

Thẩm Linh Huyên hồng con mắt nhìn chằm chằm ta, lớn tiếng nói:

“Ta có cái gì sai, ta chỉ là muốn theo đuổi hạnh phúc, ta rốt cuộc có cái gì sai!”

“Theo đuổi hạnh phúc không phải dựa vào việc tổn thương người khác mà tạo lên!” Ta phẫn nộ quát.

“Ngươi luôn mồm muốn cùng Thanh Đại trở thành tỷ muội, lại không chịu vì nàng ấy mà lấy ra hai cây trâm giúp nàng chuộc thân, lại vì bỏ trốn mà đánh nàng. Nàng ấy bị ngươi đánh chết rồi, ngươi biết không? Ngươi là kẻ giết người!”

“Ngươi cho là ngươi siêu phàm, lại đi ăn trộm thơ của người khác, hành vi này với phường trộm cắp nào khác nhau?”

“Ngươi vì cái gọi là chân ái, đầu tiên thì đoạt vị hôn phu của ta mặc kệ ta bị từ hôn sẽ ra sao, sau lại vì Tần Vương từ hôn với Cố Uyển Bác, cũng mặc kệ sự sống chết của hắn.”

“Hiện tại ngươi lại vì tranh sủng mà đi hãm hại con của người khác, tính xấu không đổi, tàn nhẫn độc ác, ngươi có kết cục này là do ngươi xứng đáng!”

Thẩm Linh Huyên giận dữ, vươn tay ra muốn đánh ta: “Ngươi biết cái gì? Người chỉ là người cổ đại ngu muội không được khai hóa, ngươi có biết thế giới của ta tiên tiến thế nào không? Ngươi có tư cách gì chỉ trỏ ta?”

“Hết thuốc chữa.” Ta vươn tay che miệng nàng rồi giáng một cái tát lên mặt nàng ta, trầm giọng nói: “Loại người như ngươi sớm hay muốn cũng tự đưa mình vào chỗ ch-ết, ta thong thả xem ngươi chết thế nào.”

Ta xoay người ra cửa, chỉ để lại Thẩm Linh Huyên điên cuồng ch-ửi bới trong phòng.

“Các ngươi là những kẻ cổ đại đáng ch-ết, cái gì cũng không hiểu! Ta sẽ đông sơn tái khởi!”

Ta không phản ứng này, lập tức ra cửa.

- ----

Thời gian qua nhanh, hoa đào tháng ba đã nở rộ. Năm nay mùa xuân tới sớm, khắp nơi là cỏ lá xanh tươi.

Ta đã đính hôn, đang thêu áo cưới cho chính mình.

Lần này vị hôn phu của ta là nhị công tử nhà Đại Lý Tự thiếu khanh, Tả Thành Chương.

Chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở một tiệm sách, nói qua mấy câu đã phát hiện hai người tâm linh tương thông, rất có tiếng nói chung.

Qua vài lần tiếp xúc, Tả đại nhân đã đến nhà ta xin cưới.

Có đôi khi duyên phân thật không thể hiểu nổi.

Ta đang nỗ lực thêu hoa, Thu Hà bỗng chạy vào với sắc mặt vi diệu.

Ta ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy, sao lại có vẻ mặt đó?”

Thu Hà chần chừ nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư lại chạy rồi!”

“Nghe nói nàng ta cặp với mã phu của Tần Vương phủ, suốt đêm trèo tường theo mã phu đó bỏ trốn, đến giờ không biết đã đi đâu.”

“Trước khi đi nàng ta còn nói cái gì mà hóa ra mã phu mới là nam chính, khẳng định là kịch bản nam chủ nấp lùm cỏ, lần này chắc chắn không sai!”

Ta sửng sốt, dở khóc dở cười.

Một lát sau, ta cầm áo cưới lên tiếp tục thêu.

“Tùy nàng ta thôi, xem ra nàng ta chưa hại chết chính mình thì chưa hài lòng.”

Thu Hà sửng sốt, cười theo: “Cũng đúng, ngày đại hỉ của tiểu thư sắp tới rồi, không cần nhọc lòng vì loại người này.”

Ngoài cửa sổ, hoa thơm chim hót, ý xuân dạt dào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.