Ngày cử hành hôn lễ, trong phòng nghỉ của cô dâu,mẹ Đường thỏa mãn thở dài, đột nhiên nói ra câu này. Đường Lạc vừa bị đấm vừa bị xoa bất đắc dĩ phục tùng đi ra ngoài, chờ thời điểm cùng cô dâu tiến vào lễ đường, Tâm Hân không hiểu quay đầu nhìn phía Đường mẫu, chờ bà nói tiếp.
“Con biết không? Ba của A Lạc và mẹ...... Chúng ta cũng là anh em.”
Mẹ Đường mâu quang trở nên sâu thẳm, suy nghĩ phiêu diêu quay về dĩ vãng. Nghe đến chuyện này, Tâm Hân khiếp sợ ngây dại. Đường Lạc chưa từng nói qua chuyện này với cô.
“Vì thân phận như vậy, nên cuộc sống của A Lạc ở Đường gia trước đây rất vất vả, bởi vì bà nội nó ── vẫn không thể tha thứ cho mẹ cùng A Dục, năm năm vừa rồi A Lạc vẫn cố gắng lấp đầy phần tiếc nuối này, mẹ nghĩ, hầu như phần lớn là vì con!”
Mẹ Đường rưng rưng nước mắt, bà cúi thấp mặt, nhớ lại chuyện cũ không nói thêm gì nữa. Bà nội ở trong miệng mẹ nuôi chính là đại gia trưởng Đường gia,còn A Dục là người chồng mà bà yêu bằng cả trái tim.
Mẹ Đường bắt đầu nói ra…, từng chuỗi sự kiện xảy ra mấy ngày gần đây giống như một thước phim quay chậm xẹt qua đầu cô, bao gồm cả việc Đường Lạc bức bách cô rời khỏi Đường gia, mang Điềm Điềm đi, bắt buộc cô quay về Mĩ kết hôn với anh── nhưng mà khi đó cô chỉ có thể hận anh, cũng không hiểu được anh tại sao lại muốn làm như vậy...... nguyên lai là vì Điềm Điềm, vì hai người, anh bỏ ra suốt năm năm trời cố gắng! Mà năm năm đó, trong lòng cô chỉ ôm ấp oán hận với anh, trách cứ anh đã vứt bỏ mình.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Cửa bị đẩy ra, chú rể thần thái sáng láng vừa tiến vào đã ôm lấy người phụ nữ của mình mà nhiệt tình hôn.
“Xong cả rồi, chỉ chờ con tới đón Tâm Hân.”
Đường mẫu cảm xúc đã hồi phục, gương mặt phúc hậu tràn ngập tươi cười. Cô dâu mới bộ dáng điềm điềm mật mật, ở đáy mắt bà Đường vô cùng cao hứng. Dù sao hôm nay là hôn lễ của con trai, mặc kệ từ trước khoái hoạt hay thống khổ đều đã là quá khứ, không nên để chuyện đó ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai làm gì.
Có mẹ Đường ở trong này, Tâm Hân e lệ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh. Cô chủ động hưởng ứng làm cho Đường Lạc ngây dại, lặng nhìn một lát, thẳng đến khi thấy rõ trong mắt cô ánh lên biểu tình thẹn thùng, anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt bất ngờ mừng như điên ── hơn nữa lập tức ôm lấy cô, lửa nóng hôn môi...... thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ đều hóa thành nụ hôn cuồng nhiệt.
Đường Lạc không biết Tâm Hân vì cái gì lại đột nhiên tiếp nhận anh, nhưng hiện tại anh cũng không muốn truy cứu, dù sao bọn họ còn rất nhiều thời gian! Tâm Hân mềm mại không xương phối hợp, hoàn toàn không có cự tuyệt, mặc cho chú rể muốn ngừng mà không được làm loạn cô vừa mới mặc lên trên mình bộ trang phục cô dâu...... Mẹ Đường thức thời đi ra, vui sướng thay hai người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.