Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 11: Làm hòa



"Diêu Lương, chuyện khó xử giữa cậu và Trương Dịch Văn cuối cùng cũng xong, hôm nay cậu phải đánh với tôi một ván."

Diêu Lương vừa đến trường đã bắt gặp Vương Húc Thăng và Trịnh Khải, Vương Húc Thăng ngay lập tức kéo người qua rủ chơi game.

"Đi đứng cho đàng hoàng."

Trịnh Khải đứng bên cạnh Vương Húc Thăng, vẫn là bộ dáng trong trẻo mà lạnh lùng, thoáng nhìn Vương Húc Thăng khoác vai Diêu Lương thì lên tiếng.

"Cậu nói chuyện y như ba tôi."

Vương Húc Thăng nghe Trịnh Khải nói thì nhíu mày, nhìn Trịnh Khải một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, oán trách một câu mới bỏ cánh tay đang khoác trên vai Diêu Lương xuống.

"Diêu Lương cậu không biết đâu, gần đây Trương Dịch Văn làm bọn tôi phiền muốn chết, ngày nào cũng tới tìm bọn tôi mấy lần, gương mặt khó chịu cả ngày cũng không nói câu nào, may là các cậu..."

Vương Húc Thăng còn chưa nói xong đã bị người sau lưng vỗ đầu, Diêu Lương nhìn sang, thấy Trương Dịch Văn đi sau lưng bọn họ, cặp sách lủng lẳng trên tay.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Dịch Văn nhìn qua Diêu Lương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Diêu Lương không nghĩ Trương Dịch Văn sẽ nhìn qua bên này, có hơi khẩn trương, nhớ tới chuyện xin lỗi không thành ngày hôm qua, tất nhiên muốn trốn tránh ánh mắt kia.

May là Trương Dịch Văn cũng không định nhìn lâu hơn, chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi.

"Cậu ấy hôm nay phải học nhóm với tôi, không rảnh chơi cùng cậu."

Trương Dịch Văn không nhắc thì Diêu Lương đã quên mất, bọn họ thật sự có chuyện học nhóm này.

"Đứng phía sau lâu như vậy cũng không lên tiếng, không biết còn tưởng cậu là biếи ŧɦái đó."

Vương Húc Thăng rất thích chọc tức Trương Dịch Văn, mỗi lần có cơ hội cho Trương Dịch Văn một vố đều sẽ không bỏ qua, khiến Trương Dịch Văn lần nào cũng đánh mình một trận mới chịu.

"Suốt ngày chỉ biết lăn lộn như vậy."

Giọng Lưu Ninh đột nhiên vang lên bên cạnh, Diêu Lương cũng không bị dọa, chỉ theo âm thanh hướng nhìn Lưu Ninh.

Lưu Ninh chỉ chỉ ba người phía trước, Trịnh Khải cao lớn, kẹp chặp hai người kia ở giữa, hai người đánh qua đánh lại, một chút cũng không muốn đối phương chiếm được tiện nghi.

"Không ngờ hai người cũng lăn lộn đến mức này."

Lưu Ninh đột nhiên quay đầu nhìn Diêu Lương.

Diêu Lương đang muốn đáp lời, chợt cảm thấy hình bóng Lưu Ninh trở nên mờ ảo, hóa thành hai thân ảnh bồng bềnh, trời đất quay cuồng, miệng lưỡi Diêu Lương khô khốc, cả người như lạc vào giấc mộng nào đó.

"Diêu Lương... Diêu Lương!"

Giọng Lưu Ninh lúc gần lúc xa, qua nửa ngày, Diêu Lương mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút.

"Tôi nói có sai đâu, hai ngươi cũng biết lăn lộn thật đó, từ cấp ba đã như vậy, hiện tại vẫn là y như thế, vì cái gì chứ?"

Lưu Ninh không say như Diêu Lương, một bên rót rượu vào ly, một bên hỏi.

"Khi đó cũng là cậu tới hòa giải cho bọn tôi."

Diêu Lương cầm ly rượu trên bàn, giọng nói trầm thấp như hòa lẫn vào dòng nhạc trong quán, nếu không nghe kỹ sẽ không thể nghe được anh đang nói gì.

Lưu Ninh nghiêng người lại gần mới miễn cưỡng nghe được đại khái, một câu kỳ quái, nhưng cũng không có trả lời câu hỏi của hắn.

Lưu Ninh biết mình trò chuyện cùng một con ma men là rất ngớ ngẩn, nhưng hắn nhìn không được hai người này cứ hồ đồ như vậy, mới gọi người ra, ai ngờ vừa đến nơi thì người đã say đến mơ màng.

Lưu Ninh thở dài, cảm thấy bạn bè của mình đều như vậy, lại nghĩ đến chuyện xấu của bản thân, nhìn Diêu Lương, là một con sâu rượu như người này cũng tốt, chỉ biết lo hạnh phúc của hôm nay, chẳng bận lòng chuyện ngày sau.

"Không nói nữa, hồi ấy cậu nghe lời tôi khuyên, hôm nay tôi cũng không định đưa ra lời khuyên nào, đến, uống, ai còn nhắc chuyện kia sẽ là cháu nội người kia."

Lưu Ninh vẫn giống ngày xưa, bề ngoài nhã nhặn thanh tú, tính tình lại dũng cảm hơn người, cụng ly với Diêu Lương, Diêu Lương vừa nghe muốn uống liền có tinh thần, lập tức đứng lên nói muốn cùng Lưu Ninh uống đến hừng đông.

Rượu tới rượu lui vài lần, bọn họ say đến mức chỉ biết cười khúc khích, bắt đầu nói về chuyện cũ.

"Diêu Lương à... Tôi thực sự rất tò mò, cậu và Trương Dịch Văn có tham gia đại hội thể thao hồi cấp ba không?"

Lưu Ninh nói chuyện không trôi chảy nữa, đành ngắt lời vài câu rồi mới tiếp tục.

"Đi... đi tới đó?"

Diêu Lương chỉ biết lặp lại mấy chữ Lưu Ninh nói, nhìn Lưu Ninh với ánh mắt khó hiểu, cứ như thể Lưu Ninh đang nói thứ ngôn ngữ nào xa lạ lắm.

"Hỏi hai người... đi chỗ đó... cả buổi chiều không phải không nhìn thấy cậu sao? Khi đó tôi hỏi Trương Dịch Văn, hắn ấp úng cả buổi, hỏi cậu cậu cũng không nói, như đã làm cái gì đó xấu hổ không thể cho người khác biết..."

Chuyện không thể cho người khác biết, đối với Diêu Lương và Trương Dịch Văn khi đó mà nói, bọn họ thật sự đã làm loại chuyện xấu hổ không thể cho ai biết.

Cũng như hiện tại, không thể để người khác biết.

Sau khi Diêu Lương và Trương Dịch Văn làm hòa, chuyện học nhóm của họ cuối cùng đã đi vào quỹ đạo, từ ngày mai, cả hai sẽ bắt đầu ở lại trường.

Hai người ngày càng thân thiết, nói học nhóm sao, cũng không hẳn là vậy, theo như lời của Vương Húc Thăng, cả hai là lấy cớ học tập để yêu đương, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Trương Dịch Văn đánh cho một trận.

Diêu Lương biết mình đã rung động, nhưng phần tâm tư này bị anh cất thật sâu trong trái tim, thật lâu sau, Diêu Lương cũng không cảm thấy có chuyện gì nữa, bất quá chỉ là cảm xúc thoáng qua mà thôi.

Diêu Lương cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, từ khi hai người hòa thuận, tần suất Trương Dịch Văn tìm tới anh càng nhiều hơn, Diêu Lương và Trương Dịch Văn thật sự như lời Vương Húc Thăng nói, gần như ở bên nhau 24/7, trừ lúc đi vệ sinh và ở nhà.

Trương Dịch Văn biết mình nhìn Diêu Lương rất thuận mắt, hận không thể nhìn nhiều hơn mấy lần, nói chuyện phiếm cũng như vậy, Trương Dịch Văn không nghĩ nhiều, chỉ cho là bản thân đã tìm được tri kỷ.

Hai người đều tưởng rằng đối phương là một người anh em tốt và một người bạn tốt, mỗi ngày cùng nhau học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.

Ngay ngày đại hội thể thao đó, mọi thứ đã không còn giống như vậy nữa.

Đại hội thể dục thể thao dành cho những người như Trương Dịch Văn tỏa sáng, Diêu Lương là người qua đường ngồi một góc mà thôi.

"Diêu Lương, cậu ngồi đây làm gì thế?"

Vương Húc Thăng bước đến ngồi cạnh Diêu Lương.

"Sao cậu lại ở đây?"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng còi vang lên, cuộc đua 100 mét bắt đầu ở phía bên kia của đường chạy, Trương Dịch Văn cũng ở trong đó, trong nháy mắt bỏ xa những người còn lại, xông thẳng về đích.

"Đừng nhắc nữa, hôm nay tôi chạy cũng chạy không nổi, Trịnh Khải chạy thay tôi."

Vương Húc Thăng dường như muốn nhanh chóng quên lãng việc này, liền chuyển chủ đề.

"Đây không phải là hoa cho bọn tôi sao, còn kèm theo dịch vụ giao nước, Trương Dịch Văn kia thật có phúc."

Đường đua cách bọn họ khá xa, trời nắng gắt, Diêu Lương từ xa chỉ nhìn thấy hơn mười người đang tụ lại trên đường chạy, nhìn thế nào cũng không thấy cảnh tặng hoa đưa nước Vương Húc Thăng nói.

Vương Húc Thăng thấy Diêu Lương nhìn về bên đó, miệng không quản được:

"Diêu Lương, cậu phải cố gắng hơn nữa, lỡ như ngày đó một kẻ ngu ngốc như Trương Dịch Văn bị người cướp mất thì sao."

Diêu Lương liếc Vương Húc Thăng:

"Bọn tôi ở bên nhau, cậu rất vui sao?"

Vương Húc Thăng đại khái là không dự đoán được Diêu Lương sẽ trả lời mình, Diêu Lương nói một cách bình tĩnh, nhưng Vương Húc Thăng trợn to mắt và cả kinh, ngây người đứng đó.

"Cậu cũng cố gắng xem thi đấu đi."

Diêu Lương nói xong thì đi mất, Vương Húc Thăng sốc một lúc lâu mới hoàn hồn.

Diêu Lương bình thường cũng ít nói chuyện, cũng không phải là người hay đùa, Vương Húc Thăng phải mất một lúc mới nhận ra Diêu Lương đang nói đùa với mình, quay đầu lại tìm Diêu Lương, chỉ thấy anh đã sớm về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.