Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 13: Phát hiện



Gần như ngay lúc Trương Dịch Văn kéo ống tay áo lên, Diêu Lương mới có phản ứng, lập tức rụt tay lại, kéo ống tay áo khoác xuống.

Trương Dịch Văn vẫn còn đang khiếp sợ, vừa rồi nhìn thấy Diêu Lương phản ứng khá mạnh khi hắn muốn Diêu Lương cởϊ áσ khoác ra, liền cảm thấy có gì đó không ổn, không ngờ dưới áo toàn là vết bầm tím.

Ánh mắt của Trương Dịch Văn di chuyển đến vùng bụng của Diêu Lương, khó có thể tưởng tượng được những chỗ bị quần áo che phủ của Diêu Lương có bao nhiêu vết bầm tím ứ đọng.

"Tránh ra."

Diêu Lương nghiêng mặt sang một bên, mái tóc lòa xòa trên trán che khuất tầm mắt, nhưng từ thanh âm có thể nghe ra anh không vui.

Trương Dịch Văn hồi thần, muốn truy đến cùng nhưng lại phát hiện nơi họ đang ở quả thực không thích hợp, hắn mở cửa ra.

Hơi lạnh từ điều hòa vừa rồi bị cửa phòng tắm chặn lại, cả người đều đổ mồ hôi ròng ròng, thân thể rất nóng, bây giờ đối mặt với gió lạnh, người cũng tỉnh lại một chút.

Vừa mở cửa, Diêu Lương đã nhanh chóng bước ra ngoài, Trương Dịch Văn bắt được anh, Diêu Lương nhìn tay của Trương Dịch Văn, khẽ cau mày, nhìn thấy Diêu Lương cau mày, Trương Dịch Văn nghĩ mình làm đau người ta, lập tức buông ra.

"Cậu..."

Trương Dịch Văn nhìn cánh tay Diêu Lương, mày nhăn lại, hai người nửa ngày cũng không nói lời nào.

"Là ba cậu đánh?"

Trương Dịch Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt kia trừ bỏ vẻ khó có thể tin được, còn kèm theo vài phần thông cảm không rõ ràng.

Diêu Lương sống mười mấy năm, quen thuộc nhất loại ánh mắt thương hại này, cắn chặt răng, quay mặt sang hướng khác.

Đây là lý do tại sao ngay từ đầu anh phải tránh xa Trương Dịch Văn, bởi vì anh sợ cảnh tượng ngày hôm nay sẽ xảy ra, sự thương hại trong mắt Trương Dịch Văn như đang nhắc nhở Diêu Lương bọn họ vốn không cùng một loại người, giữa bọn họ tồn tại quá nhiều chênh lệch.

Trương Dịch Văn nhìn biểu hiện của Diêu Lương liền biết mình nói đúng, nhất thời trong phòng thay đồ không có ai lên tiếng, chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy.

"Khi đó cậu hỏi tôi tại sao phải giúp cô bé kia, tôi còn nghĩ đây là người kỳ quái nào."

Trương Dịch Văn vừa nói vừa ngồi chống tay xuống băng ghế, thản nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Diêu Lương đã khó hiểu, anh hơi bối rối không biết Trương Dịch Văn sẽ nói gì.

"Bây giờ tôi mới biết tại sao cậu nói như vậy."

Trương Dịch Văn quay đầu lại nhìn Diêu Lương, ánh mắt vẫn sáng ngời.

"Diêu Lương, cậu không có sai, tôi sẽ giúp cậu."

Thiếu niên ngữ khí chân thành, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được những lời này trên thực tế có bao nhiêu cứng nhắc.

Diêu Lương chỉ cảm thấy buồn cười, muốn chế nhạo Trương Dịch Văn, nhưng khi lời chế giễu vừa chạm đến khóe môi, lại chẳng thể nói ra.

Tôi sẽ giúp cậu, những lời này không khỏi quá mức cứng nhắc vô lực, hơn nữa là xuất phát từ thiếu niên mười sáu tuổi, một tiểu thiếu gia còn chưa rành thế sự, càng không có một chút thuyết phục nào.

Nhưng Diêu Lương lại muốn tin lời hắn, muốn tin rằng mọi chuyện đúng như những gì Trương Dịch Văn nói, rằng anh không sai, rằng sẽ có ai đó có thể giúp được anh.

Rốt cuộc, Diêu Lương chỉ mới mười sáu tuổi.

Tay Diêu Lương không tự chủ run rẩy, tim như bị kìm chặt, không thở nổi.

Trương Dịch Văn nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt của Diêu Lương, vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi Diêu Lương có sao không.

Vừa nghe Trương Dịch Văn hỏi như vậy, nước mắt Diêu Lương không cầm lại được nữa, Trương Dịch Văn hoảng hồn, lung tung rối loạn mà nói chút lời an ủi, kết quả đổi lấy một câu câm miệng của Diêu Lương, lúc này mới ngoan ngoãn mà câm miệng, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diêu Lương.

Động tác như vậy khiến Diêu Lương dở khóc dở cười, hoá ra người này xem anh như trẻ con mà vỗ lưng dỗ dành.

Cả hai không nói với nhau thêm câu nào, chỉ còn lại tiếng máy lạnh, cùng mùa hè năm ấy đi xa.

"Tôi nói, Diêu! Lương! Hôm đó cậu ở cùng đi Trương Dịch Văn đúng không?"

Lưu Ninh nói một chữ dùng một chút, nói cũng lớn tiếng, gần như hét vào tai Diêu Lương, kéo Diêu Lương trở về từ hồi ức của mình.

Diêu Lương xoa xoa lỗ tai, ghét bỏ nhìn Lưu Ninh, sau đó chậm rãi nói:

"Chúng tôi đến phòng thay đồ."

Lưu Ninh vừa nghe, ánh mắt liền có chút bất thường đứng lên.

"Đầu óc cậu có thể trong sáng chút không?"

Diêu Lương liếc nhìn mặt Lưu Ninh trắng bệch rồi vỗ nhẹ vào gáy hắn.

"Tôi làm sao, hai người đều có tiền án, có thể trách tôi hiểu sai à? Còn vỗ đầu nữa, tưởng tôi là Vương Húc Thăng chắc?"

Lưu Ninh vừa đụng rượu, vẻ dịu dàng biến mất không còn một mảnh, rất giống một ông già.

Nói đến Vương Húc Thăng, cả hai đều im lặng, Lưu Ninh lắc đầu, như muốn gạt đi những thứ phiền phức kia, rồi gọi thêm đồ uống với bartender bên cạnh.

"Cậu tới xem cậu ấy một chút đi, dù sao hai người cũng cùng một dạng."

"Cậu cũng khác gì."

Lưu Ninh uống rượu, chưa phản bác Diêu Lương.

"Cậu biết không, lúc đầu tôi không thích cậu chút nào."

"Bây giờ nghĩ lại cũng thật là ngớ ngẩn, tôi vậy mà nghĩ Trương Dịch Văn sẽ bị cậu lừa gạt."

"Tôi giống người xấu lắm sao?"

Lưu Ninh liếc nhìn Diêu Lương, Diêu Lương cũng nhìn Lưu Ninh, giây sau hai người cười như điên.

"Đồ điên."

Lưu Ninh cười đủ rồi mới chậm rãi thẳng eo, thấp giọng cười mắng Diêu Lương, một bên Diêu Lương nhún nhún vai, một bộ không sao cả.

"Hiện tại xem ra cậu mới là người ngu si bị kẻ khác lừa gạt."

Diêu Lương nằm trên bàn rượu, nhìn thẳng vào ly rượu, không biết đang nghĩ gì.

Hai người thế này, quả thật muốn nhậu nhẹt đến sáng hôm sau, bị chủ quán năn nỉ đe dọa đủ cả mới đem bọn họ đuổi ra ngoài, đóng cửa quán.

"Từ lần đó hồi đại học, tôi đã không uống rượu đến bình minh như vậy nữa."

Lưu Ninh híp mắt duỗi người, như người vừa tỉnh ngủ, không giống một kẻ vừa nhậu nhẹt suốt đêm.

"Tôi còn phải đi làm."

Diêu Lương quay đầu lại, anh vừa mới nôn trong quán bar, hiện tại xem như miễn cưỡng thanh tỉnh.

Vừa vặn một chiếc taxi đậu ngay bên đường, Lưu Ninh nhường xe cho Diêu Lương, đứng phía sau nhìn người bước lên xe.

"Diêu Lương, cùng Trương Dịch Văn nói rõ ràng đi, hai người phải tính toán mớ hồ đồ này."

Khi Diêu Lương sắp lên xe, Lưu Ninh gọi lại.

Diêu Lương ngừng lại một chút, quay đầu nhìn sang Lưu Ninh.

"Lúc nãy ai nói còn nhắc tới chuyện này sẽ kêu người kia bằng ông nội?"

Diêu Lương hậm hực trêu chọc Lưu Ninh.

"Do cháu thấy ông nội rối rắm."

Diêu Lương nghe xong rất vui vẻ, một lát sau, anh giữ cửa xe taxi, nghiêm túc nhìn Lưu Ninh:

"Cậu vẫn y như hồi cấp ba."

"Tôi của khi đó không thể cùng cậu uống rượu."

Hai người một ông nội một cháu trai trêu ghẹo đối phương qua lại hồi lâu Diêu Lương mới lên taxi.

Diêu Lương nhìn ngày trên điện thoại, suy nghĩ một lúc mới thay đổi điểm đến với tài xế taxi:

"Bác tài, đi công viên Thanh An." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.