Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 22: Không quan trọng



Diêu Lương lấy bao thuốc lá mang theo bên người ra, gõ nhẹ vào thân điếu, toàn bộ tàn thuốc còn sót lại rơi vào trong bao.

Diêu Lương cảm thấy mấy năm nay mình thật sự già rồi, suốt ngày đều có thể nhớ đến chuyện thời niên thiếu kia. Mắt thấy bản thân sắp bước sang tuổi ba mươi, Diêu Lương không còn muốn dây dưa với Trương Dịch Văn nữa.

Anh nhìn Trương Dịch Văn, lúc này mới nhận ra quầng thâm dưới mắt hắn như sâu thêm, cả người mệt mỏi không nói nên lời.

Phải, họ không còn trẻ nữa, không còn là những thiếu niên của ngày xưa.

"Trương Dịch Văn, chúng ta chia tay rồi, hãy sống thật tốt cuộc đời của cậu đi."

Từ từ thở ra, Diêu Lương cảm thấy mình có lẽ là người lạnh lùng, lúc này trong lòng cũng không có đau khổ gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Mười năm, từng có ngọt ngào, từng yêu mãnh liệt, nhưng vẫn không thể thắng được những điều vụn vặt trong cuộc sống, và không thể chịu đựng được sự ngăn cản của gia đình.

Dù thích đến mấy, cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

"Anh biết mà, đó chỉ là một biện pháp tạm thời, em sẽ sớm..."

Có lẽ là sau khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Diêu Lương, Trương Dịch Văn bắt đầu có chút hoảng sợ, tốc độ nói cũng nhanh hơn, thanh âm trở nên lo lắng.

Tiểu thiếu gia của anh vẫn không biết cách giả vờ, thật ngây thơ.

Diêu Lương tự nghĩ rồi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Sẽ sớm nói rõ ràng sao? Trương Dịch Văn, đừng ngốc nghếch như vậy, lời ba cậu nói, cậu có thể không nghe à? Còn có thể vì tôi mà cãi lời ba cậu sao? Ba cậu bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh, cậu nhẫn tâm làm ông ấy tức giận không?"

"Nếu không được thì phải làm theo lời ông ấy, lấy vợ sinh con, lúc đó sẽ bỏ mặc tôi?"

"Diêu Lương, đủ rồi!"

Từng câu nói của Diêu Lương nhắm thẳng vào chỗ đau của Trương Dịch Văn, hắn chật vật đến run rẩy cả người.

Diêu Lương nhìn bộ dạng thảm hại của Trương Dịch Văn, nói không đau lòng là nói dối, nhưng dù đau lòng thế nào, anh vẫn phải tàn nhẫn nói cho rõ.

Vết thương vẫn ở đó, tiếp tục thối rữa, khó mà lành lại, chi bằng để Diêu Lương cầm dao cắt bỏ nó, tuy rằng đau đớn nhưng vẫn tốt hơn là nhiễm trùng rồi thối rữa, lúc ấy còn tê tái hơn nhiều.

"Trương Dịch Văn, chúng ta không thể quay lại được nữa."

Mười năm dây dưa quấn quít, mắc nợ đối phương không biết bao nhiêu điều, cuối cùng hôm nay mới giải quyết được.

Diêu Lương chỉ muốn lấy một điếu thuốc ra hút, không thèm nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, anh nâng chân chậm rãi đi về phía trước.

Trương Dịch Văn đứng thẳng người, nhưng không hiểu sao Diêu Lương luôn cảm thấy hình như hắn sắp ngã xuống, không hề giống cái người khí phách mà anh từng biết.

"Những điều em nói đều là thật lòng."

Không biết Diêu Lương đi được bao nhiêu lâu thì nghe thấy người đàn ông phía sau thì thầm.

Diêu Lương không dám quay đầu lại, anh sợ mình thật sự nhìn thấy tấm lưng buồn bã cong xuống của Trương Dịch Văn, sau đó sẽ muốn quay về bên hắn.

"Điều đó không còn quan trọng nữa."

Ngay khi cha của Trương Dịch Văn nói rằng ông ấy không đồng ý, mấy lời âu yếm giữa bọn họ đã chẳng còn ý nghĩ gì, chỉ giống như một tờ giấy vụn, không quan trọng.

Việc chia tay với Trương Dịch Văn không khó như Diêu Lương tưởng tượng, trước đây anh luôn lo sợ về ngày này, nhưng khi nó thực sự đến rồi, anh thấy mình vẫn có thể sống tốt.

Suy cho cùng, trên đời này, không ai là không thể sống thiếu một người.

Nhưng cả tháng sau khi chia tay Trương Dịch Văn, cuộc sống Diêu Lương cũng không quá tốt, cả người đều vô tri vô giác, chỉ khi đó Diêu Lương mới nhận ra trước kia mình đã dựa dẫm vào Trương Dịch Văn nhiều như thế nào.

Đồ ăn trong tủ lạnh là do Trương Dịch Văn mua, đã hết hạn sử dụng, thử lấy thìa nấu nướng một hồi, suýt chút nữa thì làm cháy nhà.

Một ngày nọ, Diêu Lương đi gặp khách hàng, khi về nhà đã say khướt, anh ngã lăn ra sàn, không ai đưa lên giường, hôm sau liền lên cơn sốt cao.

Diêu Lương ngủ trên giường, trên trán quấn khăn lạnh, toàn thân suy nhược, không khác gì người thực vật.

Kỳ thực Diêu Lương đã hạ sốt, giống như Trương Dịch Văn nói, anh là một kẻ da dày, xương cứng, nhỡ có bị bệnh cũng khỏe hơn người thường.

Mặc dù cơn sốt của Diêu Lương đã giảm bớt, nhưng xương cốt đều tê dại, không muốn cử động, đành phải nằm đó suy nghĩ lung tung.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, vẫn là nghĩ tới Trương Dịch Văn.

Diêu Lương không nghĩ tới mình sẽ cùng Trương Dịch Văn đi tới bước đường này, nhưng lại cẩn thận ngẫm lại hình thức bọn họ ở chung, kỳ thật cũng không khó tưởng tượng.

Mấy năm nay, anh và Trương Dịch Văn giống như cặp đôi già đã bước vào thời kỳ kiệt quệ, sau lưng không ưa nhau nhưng cũng không muốn nói ra, thậm chí còn thích ở trong công ty hơn là trở về nhà.

Trương Dịch Văn cho rằng Diêu Lương lúc nào cũng căng thẳng, chỉ biết vùi đầu vào công việc, không thích nói chuyện với mọi người, Diêu Lương lại cho rằng Trương Dịch Văn nói quá nhiều, chỉ biết tươi cười giả dối.

Không ngờ tới, Trương Dịch Văn đã thực sự thay đổi điều mà Diêu Lương không thích ở hắn, cuối cùng trở thành loại người như anh.

Sau đó, họ chia tay.

Người nhà Trương Dịch Văn cấm cản là điều đã nằm trong dự liệu của Diêu Lương. Cho dù không có nan đề người nhà này, bọn họ cũng sẽ chia xa bởi vô số chuyện lặt vặt thường ngày.

Người ta luôn thích cố gắng thay đổi sự thật, mong đợi một cách ngây thơ, nhưng cuối cùng sẽ chỉ dẫn đến bất hạnh.

Đang nghĩ ngợi thì cơn buồn ngủ ập đến, tỉnh dậy thì trời đã tối mịt.

Sau khi chợp mắt, Diêu Lương miễn cưỡng lấy lại tinh thần, anh cởi bỏ khăn bông trên trán, đứng dậy cảm thấy trời đất quay cuồng, Diêu Lương liền ngồi ở chỗ đó một hồi, đợi cho cảm giác khó chịu giảm bớt, sau đó liền đứng dậy đi tắm.

Tinh thần phấn chấn lên, cảm giác thèm ăn cũng tăng theo, Diêu Lương mở tủ lạnh ra, tìm những thứ có thể ăn được, xem một hồi liền đứng thẳng người, lấy điện thoại di động ra, gọi người ta giao tới nhà một bát cháo.

Diêu Lương cũng không muốn đốt nhà mình.

Người giao hàng rất nhanh đã đến, vừa mới gọi mười phút thì một giọng đàn ông cục cằn vang lên, tiếng chuông cửa dồn dập như đòi mạng, Diêu Lương bước nhanh hơn về phía cửa.

"Cậu chậm quá, tôi có mang bia và thịt nướng đây."

Tiếng mở cửa vang lên, Diêu Lương hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy người tới.

"Cậu ngơ ngác cái gì, không nghĩ tôi sẽ xuất hiện ở chỗ này?"

Vị khách này vẫn dùng cái giọng điệu ông chú như thường lệ, không đợi Diêu Lương mời, gã nghiêng người, men theo khoảng trống bước vào nhà Diêu Lương, đặt bia và thịt nướng xuống rồi bước vào bếp, mang hai cái ly để lên trên bàn.

Có lẽ là vì cơn sốt khiến người đờ đẫn, Diêu Lương vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa, ngơ ngác nhìn khách khui bia rót bia.

Mãi cho đến khi bọt bia trào lên phát ra tiếng "phốc phốc", Diêu Lương tỉnh táo trở lại.

"Vương Húc Thăng?"

"Thế nào? Mấy tháng không gặp, ngay cả tôi cũng không nhận ra?"

Diêu Lương có cảm giác đêm nay anh không thể nào nghỉ ngơi tốt được, ý định ăn cháo để phục hồi sức khỏe có lẽ cũng phải ném vào thùng rác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.