Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 23: Thói quen



"Cậu trước kia không phải hay được gọi là Iron Man sao? Vậy mà mới không có Trương Dịch Văn đã phát bệnh rồi."

Vương Húc Thăng tay trái cầm một xâu thịt xiên nướng, tay phải cầm một chai bia, đặt bát cháo trước mặt Diêu Lương, bên cạnh là một cốc nước đun sôi và thuốc.

Diêu Lương buồn bã nhìn Vương Húc Thăng, nếu không phải người trước mặt quen biết anh từ lâu, nếu anh không mắc nợ gã, Diêu Lương thật sự sẽ lao vào đánh gã đến chết.

"Cậu tới chê cười tôi đúng không?"

"Làm sao có thể, tôi rất thành tâm tới thăm bạn cũ nha."

Diêu Lương đảo mắt nhìn Vương Húc Thăng, bỏ qua tiếng cười lanh lảnh của người đàn ông, cúi đầu ăn cháo nóng trước mặt.

"Tôi muốn đi Úc."

Vương Húc Thăng đột nhiên nói gì đó, suýt chút nữa làm cho Diêu Lương bị sặc chết, anh ho một hồi lâu, ra cả nước mắt, cháo nghẹn trong cổ họng mới nuốt xuống được.

"Sao lại đột ngột như vậy? Khi nào thì đi? Bọn Trương Dịch Văn có biết không? Trịnh Khải đồng ý à?"

Sau khi xác nhận Vương Húc Thăng không phải đang nói đùa, Diêu Lương lập tức trở nên nghiêm túc, anh nhíu mày, đứng thẳng người, vô thức nghiêng người về phía trước, hỏi dồn dập những câu mà anh có thể nghĩ ra.

"Được được được, mẹ già à, con nghĩ mẹ thực sự đã bị cái tính hay càm ràm của Trương Dịch Văn lây rồi."

Sau khi nghe Vương Húc Thăng nói, Diêu Lương đột nhiên im lặng.

Vương Húc Thăng nhướng mày, khẽ thở dài rồi ho khan một tiếng:

"Thực ra cũng không quá đường đột. Bố tôi đã sắp xếp chuyện này từ khi biết mối quan hệ giữa tôi và Trịnh Khải, thời gian trôi nhanh lắm, Trương Dịch Văn và những người khác vẫn chưa biết gì, tôi định khi nào đến nơi sẽ thông báo cho họ."

Vương Húc Thăng vừa ăn thịt xiên vừa nói, như thể chỉ đang buôn chuyện thời tiết hôm nay thật tốt.

Diêu Lương không nghĩ đây là chuyện nhỏ, anh biết Vương Húc Thăng hơn mười năm, Diêu Lương không cho rằng gã dễ bị thuyết phục như vậy.

"Về phần Trịnh Khải..."

Nhắc đến Trịnh Khải, Vương Húc Thăng dừng lại một lúc lâu, cầm ly bia, sững sờ nhìn những bọt nhỏ li ti tụ lại với nhau rồi từ từ chìm xuống đáy cốc.

Diêu Lương không thúc giục gã, bởi vì Diêu Lương biết, giống như anh và Trương Dịch Văn, cho dù là đương sự, Vương Húc Thăng và Trịnh Khải cũng khó lòng nói rõ.

"Cậu ấy không biết, thôi thì gộp chung với đám người Trương Dịch Văn rồi thông báo một lượt đi, dù sao bọn họ đều là bạn tôi."

Sau khi Vương Húc Thăng nói xong, gã cầm ly bia lên, uống một hơi cạn rồi đặt xuống.

"Cậu ấy không biết, thôi thì gộp chung với đám người Trương Dịch Văn rồi thông báo một lượt đi, dù sao bọn họ đều là bạn tôi."

Sau khi Vương Húc Thăng nói xong, gã cầm ly bia lên, uống một hơi cạn rồi đặt ly xuống.

"Bạn, con mẹ nó là bạn thôi, ai yêu đương làm gì!"

Ly bia đập mạnh xuống bàn, bộ dáng nhẫn tâm của Vương Húc Thăng cũng không duy trì được nữa, mắt gã đỏ trạch, không biết là do uống quá nhanh hay thế nào.

"Đi Úc à? Nghe nói là đi cùng ông nội, nhưng tôi nghĩ ba tôi đã quyết định từ lâu, tiễn đứa con này đi rồi thì sẽ chẳng còn ai làm nhức mắt ông ấy nữa!"

Vương Húc Thăng vừa nói vừa rót rượu vào trong ly, nốc hết ly này đến ly khác, Diêu Lương bối rối nhìn Vương Húc Thăng, sau đó lập tức ngăn gã lại.

Diêu Lương nhìn bộ dạng này của Vương Húc Thăng, nói không lo lắng là nói dối, anh biết Vương Húc Thăng đã dành bao nhiêu tâm tư cho đội thể thao điện tử, việc đi Úc không đơn thuần chỉ là cắt đứt với Trịnh Khải, mà còn là chấm dứt sự nghiệp của Vương Húc Thăng.

"Diêu Lương, cậu và Trương Dịch Văn muốn đoạn tuyệt thì phải đoạn tuyệt cho rõ ràng, đừng như tôi, chỉ vì mặt mũi mà nói nhảm cái gì hãy tiếp tục làm bạn."

Vương Húc Thăng sau đó nói gì Diêu Lương cũng không nghe rõ, anh chỉ biết hắn đang lẩm bẩm không ngừng.

Những gì Vương Húc Thăng nói cứ quanh quẩn trong tâm trí Diêu Lương, anh biết Trương Dịch Văn cũng là một kẻ cứng đầu, mấy lời khó nghe hôm đó tại nghĩa trang chỉ có thể khiến hắn im ắng một thời gian, nhưng theo bản tính của Trương Dịch Văn, chắc chắn sẽ không chia tay Diêu Lương dễ dàng như vậy.

Diêu Lương còn đang đau đầu không biết làm sao chấm dứt hoàn toàn với Trương Dịch Văn, Vương Húc Thăng bên kia đã say bí tỉ, đổ gục trên bàn.

Diêu Lương thở dài đỡ gã lên giường. Vốn muốn nghỉ phép dưỡng bệnh, ai ngờ còn phải chăm sóc một kẻ say mèm.

Những tên ma men thường chỉ biết lo cho bản thân mình, không hề để tâm người khác, mông vừa chạm vào tấm nệm, Vương Húc Thăng đã nôn thốc nôn tháo lên người Diêu Lương.

Giây phút ấy Diêu Lương thật sự muốn bẻ cổ gã, anh hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn bực tức lôi Vương Húc Thăng vào trong bồn tắm.

Nếu như vừa rồi Diêu Lương còn có tâm tư nghĩ về Trương Dịch Văn, thì hiện tại tâm trí anh đang đình công, quanh đi quẩn lại đều là bãi nôn, còn có bia và thịt nướng.

"Tên ngốc, giúp anh thu dọn đồ trên bàn..."

Nói được nửa chừng, Diêu Lương mới sực nhớ.

Quả nhiên, thói quen khó bỏ.

Thói quen giống như một bóng ma, dây vào thì dễ, thoát ra thì khó. Diêu Lương từng nghe người ta nói chỉ mất hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen, mà thời gian Trương Dịch Văn ở bên anh đủ để tạo nên hơn một trăm cái như vậy.

Nhưng anh chưa bao giờ nghe ai nói qua, phải mất bao nhiêu ngày mới bỏ được hơn một trăm thói quen này.

Diêu Lương thay quần áo dính đầy chất nôn, giúp Vương Húc Thăng đổ nước vào, tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo cho gã, Diêu Lương đặt tay lên cổ Vương Húc Thăng để đỡ gã, ai ngờ thiếu chút nữa làm bầm cổ người ta.

Thật vất vả mới đưa được người lên giường, Diêu Lương bắt đầu dọn dẹp bia và thịt nướng trên bàn ăn.

"Xiên tre mà anh để vào túi rác như vậy à, ly còn chưa rửa nữa."

Nghe thấy giọng nói quãng tám của người nọ, Diêu Lương không khỏi ngoáy ngoáy tai, anh nhướng mày:

"Không vậy chứ còn sao?"

Người đàn ông lắc đầu, cầm lấy ly và túi rác trong tay Diêu Lương, lấy túi rác khác bọc thêm vào túi xiên tre, cẩn thận rửa sạch mấy chiếc ly.

"Diêu Diêu, thấy chưa, không có em anh sẽ gặp vấn đề lớn đó."

"Lấy một người vợ hiền là được."

"Một người vợ hiền có thể thỏa mãn anh à?"

Nói xong, người nọ còn lau sạch dầu mỡ trên tay Diêu Lương.

"Cút."

Diêu Lương hất tay người đó ra, nhúng một tay vào bồn rửa mặt, tạt nước vào người hắn.

May mà nước trong bồn rửa không bẩn, người đàn ông cũng không chịu thua kém, chơi trò người tát ta hất, ấu trĩ như trẻ con.

Nhưng phần cuối của trò chơi có chút không phù hợp với trẻ em.

Bàn tay vô tình bị một thanh tre chọc vào đầu ngón tay, khiến Diêu Lương từ hồi ức trở về.

Thanh tre đâm vào người không đau, chỉ hơi châm chích, Diêu Lương cầm túi rác nhét xiên thịt nướng vào, sau đó lại lấy một túi rác khác bọc thêm bên ngoài.

Ly cũng được rửa cẩn thận, chỉ có một cái ly mà Diêu Lương rửa đến mức bồn tràn cả bọt.

Anh kéo nút trong bồn rửa lên, chống tay lên thành bồn, nhìn nước rút đi chỉ còn lại một đống bọt.

Cũng giống như anh và Trương Dịch Văn, nhân ảnh người kia trôi nhanh như nước chảy, nhưng ký ức và thói quen như đám bọt kia mắc kẹt lại, khó mà loại bỏ.

Những người thân với anh và Trương Dịch Văn, bao gồm cả Trương Dịch Văn, đã từng hỏi anh tại sao bọn họ lại đi đến kết cục này.

Thực ra, Diêu Lương cũng muốn hỏi tại sao họ lại trở nên như vậy.

Tại sao cứ nhất định phải là kết cục ngày hôm nay.

Đáng tiếc, anh sẽ chẳng bao giờ tìm ra đáp án.

Hai tay Diêu Lương dường như không thể chống đỡ được sức nặng của mình, nhìn từ phía sau, chỉ thấy anh đang chậm rãi, vô lực cúi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.