Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 3: Món nợ hồ đồ



Diêu Lương cảm thấy giữa anh và Trương Dịch Văn tồn tại một món nợ hồ đồ, tính không rõ, mà món nợ này còn phải trách Diêu Lương.

Nếu không phải tự dưng muốn xen vào chuyện không đâu của Trương Dịch Văn, những năm tháng sau này sẽ không dính líu gì nhau, cũng chẳng cần dây dưa không rõ thế này.

Sau khi tên du côn đi, Trương Dịch Văn vẫn đứng đó, hơi cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, nhịp thở không đều, hẳn là bị đau, Trương Dịch Văn thấp giọng chửi rủa vài câu, sau đó bỏ tay xuống, không dám chạm vào nữa.

Diêu Lương vốn định thừa dịp Trương Dịch Văn không chú ý mà đánh bài chuồn.

Không hiểu vì sao, Diêu Lương cầm chặt chai nước đá còn chưa mở nắp, cuối cùng cắn chặt môi, như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại, bước về hướng Trương Dịch Văn.

"Lấy đá chườm đi."

Bước chân Diêu Lương nhẹ nhàng, Trương Dịch Văn chỉ tập trung vào vết thương của mình, không chú ý có người tới gần, đến khi nghe tiếng nói mới ngẩng đầu, dấu vết xanh đỏ trên mặt hắn đập vào mắt Diêu Lương.

Dù khuôn mặt sưng lên, đôi mắt đào hoa kia vẫn sáng như vậy, làm tim Diêu Lương đập rộn ràng.

Đó là lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau.

Có lẽ không ngờ tới còn có người khác, Trương Dịch Văn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Diêu Lương, hắn khẽ cau mày, cố nghĩ xem người đến là ai.

"Cậu là ai?"

Nghe câu hỏi của Trương Dịch Văn, Diêu Lương đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng hơi đỏ, không phải xấu hổ mà là lúng túng.

Đúng vậy, người ta còn chẳng biết mình là ai, chính mình còn vội vàng làm bản thân lúng túng.

Trương Dịch Văn trái lại là một người cố chấp, hắn nhìn chằm chằm Diêu Lương, cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ Diêu Lương mở miệng.

Diêu Lương tiến không được mà lùi cũng không xong, còn muốn co chân chạy, Trương Dịch Văn vẫn cứ nhìn chằm chằm, muốn nghe anh trả lời, Diêu Lương sợ nói ra hắn cũng không biết, vậy thì còn lúng túng hơn, anh cuộn tròn sợi chỉ vụn nhô ra trên áo khoác, lòng rối hơn sợi chỉ, thật lâu cũng không nói được câu nào.

"Diêu... Diêu cái gì ấy nhỉ..."

Trương Dịch Văn như nhớ tới cái gì, lại lần nữa quan sát Diêu Lương, khiến Diêu Lương càng không được tự nhiên.

"Diêu Lương! Cậu ngồi sau lưng tôi đúng không?"

Như giải được câu đố khó nhằn, Trương Dịch Văn có chút kích động quên cả vết thương trên mặt.

Mà Diêu Lương bên kia vừa nghe Trương Dịch Văn gọi tên mình thì ngây ngẩn cả người, Diêu Lương không nhớ được đã bao lâu rồi không ai dùng giọng điệu vui vẻ như vậy gọi tên mình, giống như tên của anh là cái gì đáng giá khiến người ta hạnh phúc.

Diêu Lương cầm chai nước đá, những giọt nước li ti đua nhau chảy ra từ chai nước đá hòa với mồ hôi mịn trong lòng bàn tay, trống ngực đập liên hồi, nhưng không biết tại sao Diêu Lương lại phấn khích như vậy.

Mình hôm nay thật lạ kỳ.

Diêu Lương thầm nghĩ.

"Nước đá này cho tôi hả?"

Vết thương trên mặt đau đến nóng hừng hực, Trương Dịch Văn thấy Diêu Lương còn đang ngẩn ngơ, lên tiếng hỏi.

Diêu Lương lúc này mới hoàn hồn, đưa nước đá trong tay ra.

"Đúng là một tên côn đồ, đánh người cũng không nhẹ."

Trương Dịch Văn cầm nước đá đặt lên miệng vết thương, thở mạnh vài tiếng kêu đau, oán giận mấy câu, chườm đá một lúc mới đỡ hơn, vẻ mặt cũng dịu lại đôi chút.

"Thằng khốn này không biết vào trường thế nào, dám động thủ với các bạn nữ, còn mắng chửi người, vậy mà còn mặt mũi nói đây là tình cảm giữa những người yêu nhau."

Trương Dịch Văn là có phần cởi mở, cũng không quan tâm hắn với Diêu Lương vừa mới nói chuyện với nhau lần đầu tiên.

Diêu Lương thấy Trương Dịch Văn tức giận, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

"Vì sao muốn xen vào?"

Diêu Lương nghe Trương Dịch Văn lòng đầy căm phẫn nói một phen, sau đó hỏi Trương Dịch Văn bằng giọng điệu bình tĩnh, không phải quá ôn hòa, mà là bình thản không phập phồng.

"Người bình thường không phải đều làm bộ không quan tâm mà tránh đi sao, cậu không sợ à?"

Diêu Lương không cảm xúc nói, anh nhìn Trương Dịch Văn, chờ câu trả lời của cậu.

Có lẽ không ngờ tới Diêu Lương sẽ hỏi như vậy, Trương Dịch Văn sửng sốt một lúc rồi nhàn nhạt đáp:

"Ba tôi thường nói, làm người phải có lương tâm, như vậy mới đúng là con người, muốn tôi trơ mắt nhìn người ta bị hành hung, sau đó đi tới như không có chuyện gì, vậy có khác gì tên lưu manh đó? Hơn nữa tại sao tôi phải sợ, người sai là hắn ta mà."

Ngữ khí rất nhẹ, cùng thiếu niên lòng đầy căm phẫn vừa rồi như hai người khác nhau, Diêu Lương nghe xong có chút sững sờ, thật lâu không nói được lời nào.

Cơn gió đầu xuân nhẹ thổi qua, hai người đang sóng vai ngồi bên nhau được làn gió ve vuốt mấy vòng, lúc này mới có tiếng nói cất lên.

"Cậu đúng là kẻ kì lạ."

Trương Dịch Văn hơi kinh ngạc, đang muốn quay đầu phản bác, lại nhìn thấy Diêu Lương mỉm cười.

Nếu như nói, bọn họ vừa rồi là lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt nhau thì hiện tại, chính là Trương Dịch Văn lần đầu tiên đặt Diêu Lương vào trong mắt.

Gió xuân vừa lúc hất bay tóc mái Diêu Lương, người nọ khẽ cười, đôi mắt kia tựa như trăng rằm tỏa sáng trên bầu trời, dường như có thể câu cả trái tim người ta đi.

Người trước mặt cười nhẹ một tiếng, rất nhanh liền trở lại dáng vẻ thản nhiên kia, Trương Dịch Văn thấy người này giống như trận gió xuân vừa nãy, nhẹ nhàng lướt qua không để lại dấu vết, chờ khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện gió xuân đã sớm đi mất.

Từ sự việc sân thượng lần đó, Trương Dịch Văn bắt đầu quấn lấy Diêu Lương, Diêu Lương đi ăn trưa trên sân thượng cũng gặp hắn, vào lớp cũng thấy hắn lượn tới lượn lui, Diêu Lương lúc này mới phát hiện, quả đầu vàng gây chướng mắt nọ của Trương Dịch Văn đã không còn là vấn đề nữa, thay vào đó là cái bản mặt kia của hắn.

Thật là một vấn đề quá quấy nhiễu tinh thần.

"Trương Dịch Văn, sao cứ quay xuống miết thế?"

Người mở miệng là chủ nhiệm lớp bọn họ, học sinh thích gọi thầy ấy là lão Tào, là một ông già ngoài 50, mặt mũi hiền lành phúc hậu, trên mặt còn mang nét cười, rất được học sinh yêu thích.

"Thưa thầy, em có mấy vấn đề muốn hỏi Diêu Lương."

Diêu Lương nhíu mày, nhìn quyển sách Trương Dịch Văn đặt trên bàn mình, sách này không có chữ, sạch sẽ như vừa mới mua.

Hiển nhiên lão Tào cũng không có ý định nói chuyện tầm phào với Trương Dịch Văn, thầy trả sách về bàn của hắn, nghiêng đầu bảo Trương Dịch Văn quay lên.

"Nhìn sách của em đi, có giống sách của người đang muốn đặt câu hỏi không? Muốn hỏi chứ gì, được rồi, em và Diêu Lương lên văn phòng của tôi mà hỏi."

Trương Dịch Văn và Diêu Lương liếc nhau, bọn họ không hiểu phải đến văn phòng để làm gì.

Giọng điệu trong lời nói của lão Tào thuộc loại không có cảm xúc, cho nên Trương Dịch Văn và Diêu Lương không rõ thầy ấy sẽ làm gì, đành phải ngoan ngoãn đi tìm lão Tào sau khi tan học.

"Có lẽ hai đứa nên học nhóm với nhau."

Lão Cao nhìn bộ dạng sững sờ của hai người, liền tiếp tục nói cho bọn họ biết ý định của mình.

"Thầy thấy thành tích của Diêu Lương trong lớp rất tốt, vừa vặn có thể giúp đỡ Trương Dịch Văn, xem có thể hay không giúp trò ấy, tùy em nghĩ thế nào."

Trương Dịch Văn muốn nói gì đó, nhưng nửa âm cũng chưa phát ra được liền trực tiếp bị lão Tào cắt ngang.

"Quyền lựa chọn là của Diêu Lương, thành tích của trò khiến thầy sắp bạc cả đầu rồi đây, đừng nghĩ lần này có thể trốn tránh."

Trương Dịch Văn thấy hơi oan ức, vốn muốn phản bác thành tích của mình cũng không đến nỗi kém như vậy, nhưng nghe lão Tào nói xong, tự biết đuối lý, liền câm miệng.

Trương Dịch Văn và lão Tào đưa mắt nhìn Diêu Lương, chờ quyết định của anh.

Diêu Lương đảo mắt né tránh ánh mắt đầy mong đợi của lão Tào, không thể làm gì khác đành đáp ứng.

Cứ như vậy, nhóm học tập của hai người coi như thành lập.

Mối duyên nợ hồ đồ này của anh cùng Trương Dịch Văn cũng bắt đầu từ lúc ấy, ngay từ đầu đã vô cùng rối rắm, cuối cùng cũng không biết ai nợ ai nhiều hơn.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.