Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 5: Con nhà giàu



Vương Húc Thăng đúng thật thường tới chỗ này, vừa bước vào quán đã rất quen thuộc chào hỏi quản lý, còn hàn huyên vài câu.

"Tôi nói với anh ta rồi, khi nào Bạch lão đầu tới thì báo cho chúng ta biết."

Bạch lão đầu trong miệng Vương Húc Thăng chính là hiệu trưởng trường bọn họ, Bạch lão đầu thực sự cũng không quá già, chỉ là tóc trắng cả đầu, lại hay tức giận, y như một ông già, đám học sinh liền đặt cho ông ta cái tên này.

"Diêu Lương, cậu không cần phải sợ, Bạch lão đầu thể lực không so được với chúng ta, thầy ấy vừa đến chúng ta chạy ngay là được, lần nào thầy ấy đuổi theo bọn tôi cũng được một lúc thì bất động, chỉ có thể ở phía sau thở hổn hển."

Vương Húc Thăng mang theo chút đắc ý, còn có điểm chê cười Bạch lão đầu, biểu tình như mèo trộm cá, hiện tại đang khoe với đồng bọn mình vừa trộm được cá, nhân tiện còn giễu cợt người bị hại một phen.

"Không được cười nhạo thầy cô."

Trịnh Khải nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, nghiêm mặt nhìn Vương Húc Thăng.

"Không đứng đắn."

Vương Húc Thăng nhìn thoáng qua Trịnh Khải, ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng vẫn thu lại vẻ mặt hả hê.

Diêu Lương nhìn đám con nhà giàu này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bọn họ dẫn mình đến tiệm net làm gì, nói là tâm sự, nhưng từ nãy đến giờ cũng nói cái gì.

"Là ý của Vương Húc Thăng."

Lưu Ninh không đầu không đuôi nói.

"Gần đây Trương Dịch Văn nói có việc, sau đó mới biết việc cậu ấy nói đến chính là cậu, bọn tôi có chút ngạc nhiên, Vương Húc Thăng liền đề nghị dẫn cậu đến chỗ này, nói là chơi trò nhân phẩm gì đó, thật là không đâu vào đâu."

Các người không phải còn làm theo sao.

Diêu Lương nghĩ thầm.

Lưu Ninh quả thật là người biết quan sát, Diêu Lương còn chưa biểu hiện lên sự nghi ngờ, Lưu Ninh đã nhận ra.

Không biết vì sao, Diêu Lương vừa rồi nghe ra chút địch ý trong lời nói Lưu Ninh, người này tưởng chừng dễ ở chung, nhưng Diêu Lương cảm thấy hắn đang phòng bị mình.

Bất quá cũng không thành vấn đề, Diêu Lương sớm muộn gì cũng sẽ rời xa Trương Dịch Văn, giao du với những thiếu niên này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, anh thật sự không cần quan tâm nhiều như vậy.

"Hai người còn ở đó lâu lắc cái gì, nhanh đến đây ngồi đi."

Nhìn nơi phát ra âm thanh kia, Vương Húc Thăng và Trịnh Khải đã ngồi xuống, như không đợi được nữa, trực tiếp kéo ghế ra bên cạnh, ra hiệu cho Diêu Lương ngồi xuống.

"Cậu chơi game này chưa?"

Vương Húc Thăng chỉ chỉ trò chơi trên màn hình máy tính.

"Chơi qua mấy lần."

Diêu Lương thấy trò chơi trên màn hình của Vương Húc Thăng, toàn thân liền cứng đờ, sau đó quay mặt đi như bị điện giật, sắc mặt cũng trầm xuống mấy phần.

"Lợi hại nha, trò này cũ rồi, không nghĩ rằng cậu còn biết, đến đây, chơi một ván nào."

Đại khái là bởi vì hiếm gặp người biết chơi trò này, Vương Húc Thăng cả người rung lên vì vui sướng.

"Tôi không chơi cái này."

Sau khi thấy game này, suy nghĩ của Diêu Lương có chút loạn, cảm xúc hơi mất kiểm soát, không khống chế được ngữ điệu, nói xong liền nhận ra thái độ của mình rất tệ.

Xung quanh dường như trở nên yên tĩnh, thậm chí kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng, ba người kia nhìn Diêu Lương, hiển nhiên là rất ngạc nhiên trước giọng điệu bỗng dưng xấu đi của Diêu Lương.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.

Vương Húc Thăng hồi thần trước tiên, hắn nhún vai, chỉ nghe hắn nói một câu đáng tiếc, sau đó tìm game khác hỏi Diêu Lương có chơi được không.

Diêu Lương vốn tưởng với tính tình của Vương Húc Thăng, nghe ngữ khí kia sẽ muốn mắng chửi người, không nghĩ tới cậu ta vậy mà rất bình tĩnh, Diêu Lương cũng không tiện từ chối nữa, vì vậy liền đồng ý.

Bầu không khí trở lại bình thường, Vương Húc Thăng bắt đầu chơi game, nhưng tính khí của cậu ta thật sự rất nóng nảy, đồng đội Trịnh Khải sắp bị hắn ta mắng đến không thể làm người rồi.

Chơi xong một ván, ánh mắt Vương Húc Thăng nhìn Diêu Lương cũng thay đổi.

"Quát đờ phắc, cậu chơi trò này bao lâu rồi?!"

"Không được nói lời thô tục."

Trịnh Khải bên kia lấy cùi chỏ chọc Vương Húc Thăng, muốn Vương Húc Thăng chú ý lời nói, đang vui, Vương Húc Thăng cũng không phản ứng hắn, vừa quay đầu đã quấn quýt lấy Diêu Lương, bắt Diêu Lương cùng mình chơi thêm một ván nữa.

"Bạch lão đầu tới!"

Diêu Lương còn chưa đáp ứng, tin dữ đã đến.

Người quản lý hét lên mười phần trung khí, Diêu Lương theo tiếng nhìn lại, thấy Bạch lão đầu đang đứng trước quầy lễ tân, đang xoa eo, trừng mắt, ngón tay chỉ về phía bọn họ.

Diêu Lương nhìn theo hướng Bạch lão đầu chỉ, quan sát hai bên trái phải một chút.

Khá lắm, đi vô thanh vô thức, nhanh như chớp.

"Một đám nhóc con, vậy mà biết đến chỗ này chơi!"

Bạch lão đầu đi tới với vẻ mặt giận dữ.

"Ồ, hôm nay còn có gương mặt mới đúng không, đi thôi! Theo tôi về viết kiểm điểm."

Diêu Lương chỉ có thể nhận mệnh, ngoan ngoãn theo Bạch lão đầu về trường.

Kết quả, không ngờ mấy người vốn đã bỏ chạy còn bị bắt nhanh hơn cả anh.

Thật là, đã chạy rồi còn để bị bắt lại.

"Bị bắt tới nơi rồi còn dám chạy? Tưởng chạy rồi tôi không trị được các cậu đúng không! Còn cậu nữa, Trương Dịch Văn! Cái mái tóc vàng này của cậu khi nào mới chịu nhuộm lại, nếu ngày mai còn mang cái tóc này tới trường, tôi xén cho cậu cậu tin không?"

Diêu Lương lướt qua bóng lưng thầy hiệu trưởng nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Trương Dịch Văn cùng đám bạn của hắn đều đang ở đó, lúc này đồng loạt đứng thành một hàng, nghe người giáo huấn.

Giáo huấn bọn họ tới mức nghẹn đỏ cả mặt, Bạch lão đầu cảm thấy mình nhất định sẽ tức chết nếu còn ở đây cùng đám thỏ này, xoa xoa thái dương, xoay người rời đi.

"Cậu đi vào, toàn bộ viết kiểm điểm cho tôi, không viết xong tất cả đều không được đi!"

Nói xong tức giận đi ra ngoài, chỉ còn năm người bọn họ chen chúc trong phòng viết kiểm điểm.

"Các cậu làm sao lại dẫn Diêu Lương đến tiệm net."

Trương Dịch Văn quét mắt nhìn đám bạn tốt của mình, tầm mắt sau cùng dừng lại trên người Vương Húc Thăng.

"Lại là chủ ý của cậu chứ gì."

"Hai người cứ quấn lấy nhau nửa tháng rồi, người không biết còn tưởng các cậu đang nói chuyện yêu đương đó, bọn tôi tò mò nên mới đến tìm cậu ấy."

Nói tới Vương Húc Thăng, người thì tinh ranh, nghĩ đến đâu nói đến đó, không nghĩ ngợi nhiều, thường khiến cho người khác muốn đáp cũng không biết nên đáp thế nào, tựa như hiện tại.

Trương Dịch Văn nghe xong khắp người đều ngượng ngùng, lặng lẽ liếc nhìn Diêu Lương bên cạnh, người kia dường như cái gì cũng chưa nghe, cúi đầu viết kiểm điểm, Trương Dịch Văn thấy tim mình cũng trở nên khó chịu.

Chỉ là một lời trêu chọc thôi, người ta không thèm để ý, hắn lưu tâm làm gì.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Trương Dịch Văn không dễ nhìn cho lắm.

"Hơn nữa, tiệm net thì sao, cậu cũng đến không ít lần mà, còn nữa, Diêu Lương cùng bọn tôi chơi rất vui đó, cậu lo lắng gì chứ."

Vương Húc Thăng như không cảm nhận được người bên cạnh cảm xúc dao động, tự mình nói tiếp.

"Lúc này rồi mà cậu còn chưa chịu câm miệng lại."

Trương Dịch Văn vỗ đầu Vương Húc Thăng, lòng thoải mái hơn một chút.

Vương Húc Thăng không thể chịu đựng được nữa, đầu bị vỗ không biết bao nhiêu lần rồi, nói phải đánh nhau với Trương Dịch Văn, Lưu Ninh cùng Trịnh Khải kéo hai con bò này ra, ngăn bọn họ đánh nhau.

Diêu Lương không hề kinh ngạc, chỉ cảm thấy tính tình và đường não của đám con nhà giàu này không phải là cái anh có thể hiểu được.

"Kêu các người viết kiểm điểm, các người lại đánh nhau?! Các cậu giỏi quá tôi không quản được, ngày hôm nay đành mời phụ huynh vậy, để bọn họ nghe một chút hành động thường ngày của các cậu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.