Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 7: Rung động



Người đàn ông ấy chưa bao giờ đánh lên mặt Diêu Lương, dù cho toàn thân đã xanh tím, chỉ cần dùng quần áo che lại là được, người ngoài không thể nhìn ra Diêu Lương có gì khác thường.

Đã quen với việc bị đánh, ngay cả khi cảm thấy đau cũng có thể học cách xem nhẹ nó.

Chỉ là hôm nay có chút không giống, người đàn ông đánh anh Diêu Lương đêm qua trong lúc đang uống say, khí lực của một người đàn ông trưởng thành bị men rượu điều khiển đủ khiến Diêu Lương đau khổ mấy ngày.

Bụng truyền đến từng cơn đau đớn, như có ai đó cố ý ấn vào mấy chỗ xanh tím, lúc mạnh lúc nhẹ.

"Diêu Lương, hôm qua cậu không bị lão Tào giáo huấn đúng không, tôi bị Bạch lão đầu giáo huấn đến thảm, còn muốn tôi quay đầu..."

Trương Dịch Văn gặp Diêu Lương, bắt đầu buôn chuyện như ngày thường, nhưng Diêu Lương lúc này trạng thái vốn không ổn, nhịn không được toát mồ hôi lạnh, hơi cuộn người lại, chỉ cảm thấy có người đang lầm bầm, phiền không chịu được.

"Đủ rồi."

Một câu vừa nói ra, hai người đều sửng sốt, Trương Dịch Văn định thần lại trước, im lặng, sau đó quay đầu nhìn về phía trước, Diêu Lương muốn giải thích điều gì đó nhưng nhìn thấy bóng lưng Trương Dịch Văn lại không nói nên lời.

Cũng tốt, suy cho cùng hắn dù sao cũng phải rời xa Trương Dịch Văn, lấy chuyện này làm mở đầu cũng không tồi.

Đè xuống nỗi chua xót trong lòng, Diêu Lương làm bộ không có việc gì tiếp tục học như thường.

Nhưng vết thương như muốn đối nghịch với Diêu Lương, càng ngày càng đau nhức, đau đến mức Diêu Lương cuối cùng phải nằm lên bàn.

Hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay phải nhịn đau đi học, cách tra tấn như vậy siêu nhân cũng chịu không nổi, vừa đến thời gian ăn trưa Diêu Lương đã ngủ mất, ngủ thẳng tới giờ tan học.

Vừa mở mắt, mái tóc vàng bá đạo chiếm lấy tầm nhìn Diêu Lương, Diêu Lương mới tỉnh một chút, cơn buồn ngủ còn chưa rút hết, không phản ứng kịp, cứ như vậy ngây ngô nhìn đầu tóc vàng đó.

Đến khi cơn buồn ngủ tan biến, Diêu Lương mới thanh tỉnh lại, dời tầm nhìn sang nơi khác.

Anh có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của Trương Dịch Văn, dù sao thái độ sáng nay của Diêu Lương quả thực rất thô lỗ, nếu Trương Dịch Văn vì chuyện này mà giận anh, anh cũng có thể hiểu được, Trương Dịch Văn ngược lại không giận, còn đang chờ anh, Diêu Lương thật sự không hiểu nổi.

Nhìn xuống, chỉ thấy cánh tay Trương Dịch Văn đang đè lên một quyển tập, lộ ra một góc, phía trên viết phương pháp giải bài tập, nhưng có lẽ không đúng nên đã bị xóa mất.

Diêu Lương tò mò, liền cẩn thận rút quyển tập từ cánh tay Trương Dịch Văn, động tác lớn như vậy cũng không đánh thức người đó, hắn chỉ lẩm bẩm nói mớ vài câu lại ngủ tiếp.

Diêu Lương ôm tập, không dám thở mạnh sợ làm người ta thức giấc, nhìn Trương Dịch Văn vẫn ngủ sâu như vậy, Diêu Lương lật tập ra xem.

Trong này toàn là mấy cách giải quái lạ, cách xa đáp án mười tám cây số/vạn dặm, Diêu Lương không khỏi nhíu mày.

Trong này có tất cả mọi thứ trừ câu trả lời chính xác.

Diêu Lương nghĩ thầm.

Lật tới trang cuối cùng Diêu Lương mới nhớ hôm nay là ngày gì, Trương Dịch Văn vẽ một Diêu Lương vô cùng xấu xí, phía trên còn dùng mũi tên chỉ vào, chắc sợ người ta không biết đây là ai.

Tỉnh dậy nhanh lên!

Diêu Lương bật cười nhưng lập tức ngưng lại khi thấy mấy chữ này được viết một cách vụng về dưới bức tranh, nghĩ rằng Trương Dịch Văn không có vẻ gì là sắp tỉnh, Diêu Lương đưa mắt nhìn về quyển tập lần nữa.

Nghĩ tới người nọ là bởi vì học nhóm mà bất đắc dĩ lưu lại, phát hiện người kèm hắn đã ngủ mất, chỉ có thể nghẹn khuất mà chờ, sau đó tên nhóc này xả ra oán trách trong lòng lên giấy, Diêu Lương liền muốn cười.

Anh cười đến ngạt thở, lật tập ra, giúp Trương Dịch Văn sửa từng câu một, sửa tới khi mặt trời dần khuất bóng.

Diêu Lương xoay cổ vài cái, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ trong lớp, phát hiện đã gần bảy giờ, đang do dự có nên đánh thức Trương Dịch Văn hay không thì Trương Dịch Văn đã dậy trước.

Khuôn mặt Trương Dịch Văn vừa rồi bị chôn nơi cánh tay, lúc này đứng lên, vươn vai, Diêu Lương mới nhìn rõ mặt hắn.

Trương Dịch Văn thấy Diêu Lương nhìn mình không rời mắt, trên tay cầm bài tập, có lẽ nhớ đến bức tranh và cả mấy chữ hờn giận kia của mình, vẻ mặt hắn hoảng sợ, nhanh chóng giật bài tập về.

Diêu Lương tùy ý để hắn cầm tập đi, mặt Trương Dịch Văn hơi đỏ, có lẽ là dấu vết để lại sau một giấc ngủ dài, cũng có thể là xấu hổ, mặt hồng hồng, da thịt lại mịn màng, như mời gọi người ta tới véo mấy cái.

Đương nhiên, Diêu Lương vẫn như trước đây muốn xén đám tóc của hắn, nhưng vẫn là có gan nghĩ không có gan làm.

Bên ngoài là một mảng ráng chiều đỏ thắm, cả bầu trời rực đỏ, nhưng Diêu Lương trong mắt chỉ có bóng hình người trước mặt.

Thích một người rốt cuộc là thế nào, Diêu Lương không hiểu, nhưng giờ anh đã biết rung động là gì, cảm giác tê dại cứ như bị điện giật.

Diêu Lương thầm nghĩ giá mà thời khắc này dừng lại mãi mãi, đáng tiếc hiện thực luôn thích đập tan mọi vọng tưởng và tư tâm của con người.

"Hai người quả thật là một cặp tình nhân nhỏ y như lời mấy bạn nữ kia nói nha."

Một câu nói kéo thần trí Diêu Lương trở về, Trương Dịch Văn động tác mau lẹ, người nọ vừa dứt tiếng, lập tức ném quyển tập trong tay ra ngoài, người nọ phản ứng cũng nhanh, một tay bắt được nó.

"Hai người không muốn nói chuyện thì thôi, cần gì phải bất lịch sự như vậy."

Chỉ thấy người nọ buông quyển tập xuống, thì ra là Vương Húc Thăng.

Sau lưng Vương Húc Thăng không có hai người Trịnh Khải và Lưu Ninh, chắc là tới tìm Trương Dịch Văn.

Diêu Lương cất sách, chuẩn bị về trước.

"Về chung đi."

Diêu Lương hơi ngạc nhiên nhìn Trương Dịch Văn, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là giọng nói hơi kỳ lạ.

Diêu Lương nhớ tới sự xấu hổ lúc sáng, bây giờ Trương Dịch Văn lại cho anh bậc thang leo xuống, sợ rằng nếu Diêu Lương không đi theo, người này thật sự sẽ tức giận.

Không chờ Diêu Lương đáp ứng, Vương Húc Thăng đã đồng ý thay anh, còn nói muốn cùng anh buôn chuyện game nên lôi kéo Diêu Lương ra ngoài, Trương Dịch Văn vừa thấy liền vỗ cái bốp vô ót Vương Húc Thăng, hai người lại bắt đầu cãi vã.

Diêu Lương đứng một bên xem khẩu chiến, hơi buồn cười, cầm cặp sách đi theo, Vương Húc Thăng kéo Diêu Lương về phía trước, Trương Dịch Văn và Trương Húc Thăng lại sắp băm nhau rồi.

Nhìn hai người cãi nhau chí chóe, Diêu Lương cảm thấy thế giới thật sống động, suy nghĩ xem liệu anh có thể rời xa Trương Dịch Văn muộn một chút không, có khi không cần trốn chạy nữa.

Diêu Lương cũng có thể trở thành bạn bè của bọn họ.

Mặc dù đây chỉ là mơ tưởng của riêng mình, Diêu Lương vẫn muốn thử một lần hòa nhập với bọn họ.

Đáng tiếc thay, thực tế cũng không phải truyện cổ tích, không phải muốn là được, có một số việc dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa họ.

"Diêu Lương, tan học đi theo thầy một lát."

Diêu Lương chưa từng nghĩ tới hiện thực của mình lại đến nhanh như vậy. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.