Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 20



Nhiếp Vân Thâm cảm thấy mình giống như đang nghe truyện cổ tích “Nghìn lẻ một đêm” vậy.
Hắn cau mày, nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng rất nghi hoặc, rốt cuộc đành lên tiếng ngắt lời trần thuật lãnh đạm của Thư Ngạn: “Trước khi làm dự án ở Lance tôi đã điều tra về tình trạng hôn nhân của Hoắc Khải Chính tiên sinh rồi, tuy chưa nhìn thấy Hoắc phu nhân nhưng tình trạng hôn nhân vẫn tồn tại, chỉ là không có cổ phần hay tham dự kinh doanh thôi. Mạo muội hỏi, mẹ cậu…… bây giờ có khỏe không?”
Thư Ngạn suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Chắc cũng không tệ lắm, nhiều năm rồi tôi chưa thấy bà —— bà ở New Zealand định cư, hơn nữa cũng nói vĩnh viễn sẽ không trở về Trung Quốc nữa, đoạn tuyệt tất cả quan hệ ở đây, bất kể là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng.”
“…… Một mình?”
“Đương nhiên là không.”
n oán hào môn à…… Nhiếp Vân Thâm rối rắm nhìn Thư Ngạn, không biết có nên nói tiếp không nữa. Một mặt thì đây là việc riêng tư của Hoắc gia, mặt khác hắn lại không đành lòng nhìn thái độ nhẹ nhàng bâng quơ kia của Thư Ngạn.
Đứa trẻ năm đó lăn xuống cầu thang khóc lóc kêu mẹ phải trải qua bao lâu mới có thể bình tĩnh kể lại chuyện cũ như vậy?
Gió nhẹ từ từ thổi qua gương mặt đoan chính thản nhiên của Thư Ngạn. Nhìn nhau một lát, Nhiếp Vân Thâm đột ngột xoa mặt thật mạnh, mở miệng hỏi: “Cậu cố ý bày bức ảnh trên bàn cho tôi xem à?”
Đồng tử của Thư Ngạn hơi hơi co lại, thần sắc trên mặt không thay đổi mà gật đầu.
Nhiếp Vân Thâm cong khóe miệng lên đặt một tay lên cái bàn mây nhỏ họ đang ngồi, ngón tay không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Trên ảnh chụp chính là mẹ cậu và cậu, đúng không?”
Thư Ngạn lại gật đầu.
“Cho dù tôi có hỏi câu ‘ Ai sẽ chán ghét cậu’ thì cậu đều sẽ kể lại chuyện xưa và tuổi thơ bất hạnh của mình cho tôi nghe. Bức ảnh kia chính là một cơ hội có sẵn. Có lẽ tôi sẽ cầm lấy ảnh chụp, cũng có lẽ tôi sẽ hỏi cậu trưởng bối có ở nhà không, từ từ……”
Thư Ngạn nâng khóe môi đưa trà cho Nhiếp Vân Thâm.
Đúng lúc hắn đang miệng đắng lưỡi khô nên nhấc cái ly lên uống cạn luôn rồi tiếp tục nói: “Còn nữa.”
Uống thêm một ly nữa Nhiếp Vân Thâm mới đặt câu hỏi: “Nhưng mà tôi rất tò mò, lấy phong cách làm việc “tích thủy bất lậu*” của cậu thì không thể đặt tấm ảnh mới rửa trong một khung ảnh cũ được. Nếu không phải hai thứ này có niên đại khác biệt rõ ràng thì gần như tôi không nghi ngờ là cậu cố ý đâu.”
[ Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không lọt → Cẩn thận. ]
Hắn chân thành nhìn Thư Ngạn mà bày ra tư thế chờ đáp án.
“Đó là tấm ảnh duy nhất tôi chụp chung với mẹ, chụp lúc một tuổi rưỡi. Bởi vì khi đó ông ngoại của tôi bệnh nặng nên truyền lời từ trong phòng ICU ra nói muốn nhìn bọn nhỏ một chút. Vì thế mẹ tôi mới cắn răng chịu đựng ghê tởm và chán ghét mà ôm tôi chụp một tấm.”
Những lời này của Thư Ngạn làm trái tim của Nhiếp Vân Thâm nhũn ra, không tự chủ được duỗi tay qua vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an. Thư Ngạn lật tay nắm lấy tay hắn, ngón tay cái cọ qua lòng bàn tay.
Cả người Nhiếp Vân Thâm tê rần, vô cùng hối hận rút về nhưng càng kéo lại thì càng bị nắm chặt.
Hắn trầm mặt nhìn tên lưu manh trước mặt diễn cảnh khổ tâm đau lòng rồi cười cười nói tiếp:
“Cha mẹ tôi là một cuộc liên hôn kinh doanh. Loại hôn nhân này một số người có thể tôn trọng nhau như khách, một số người mạnh ai người ấy chơi, một số người chán ghét nhau, chuyện thường thấy. Chỉ là mẹ tôi rất mạnh mẽ ương ngạnh, bà đã có người mình thích nhưng lúc ấy Thư gia đang gặp nguy, Hoắc gia đã ra tay giúp đỡ. Bà cho rằng mình là một cái tử cung bị bán cho Hoắc gia nên sau khi sinh tôi ra đã yêu cầu ly hôn.”
“Cha tôi lại yêu bà đến nỗi thậm chí còn đồng ý cho tôi mang họ bà để giữ bà lại, nhưng vô ích…… Vậy nên bọn họ trở thành một đôi oán ngẫu*, mà tôi thì chỉ là một vết nhơ ghê tởm trong sinh mệnh của bà.”
[ Oán ngẫu: Cặp đôi thù hận nhau. ]
“Cuối cùng bọn họ cũng ồn ào mệt rồi, nháo đủ rồi, bà Hoắc từ bỏ hết, ngay cả giấy chứng nhận ly hôn cũng không cần, đi không do dự. Bỏ xuống tất cả, chỉ cần tự do.”
“Tôi là một trong những thứ rác rưởi mà bà ấy đã vứt bỏ.”
“Lúc bà đi thì tôi mới chỉ có bốn tuổi thôi, dần dần đã quên mất nàng trông như thế nào rồi, ký ức duy nhất chính là bức ảnh kia. Khi còn nhỏ xem một lần là khóc một lần, sau này xem một lần lại hận một lần. Vào thời điểm đau đớn nhất tôi đã xé nát nó.”
“Những mảnh vụn đó giấu trong ngăn kéo đã rất nhiều năm rồi, khoảng thời gian gần đây mới có thể chậm rãi đối mặt được. Thử tự ghép lại xem sao, sau khi quét sửa tôi mới rửa một cái mới.”
“Đúng vậy, bày ra chính là để cậu nhìn thấy.”
“Tôi không hoàn hảo hay lợi hại như cậu nghĩ. Tôi từng bị vứt bỏ bởi người mang tôi tới thế giới này, bà căm hận tôi nên tôi đối với sự chán ghét của người khác rất mẫn cảm và sợ hãi. Một câu nói của cậu, tôi từ bỏ cơ hội tiếp tục cùng trường với cậu mà đi du học Anh quốc.”
“Trong lòng nghĩ là vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy nữa.”
Lần này Nhiếp Vân Thâm im lặng rất lâu, lượng tin tức lớn đến mức làm hắn cảm thấy mình cần phải chậm rãi load lại não. Thư Ngạn cũng không nói thêm gì nữa, buông tay ra rồi thay đổi tư thế thoải mái hơn với hắn.
Qua hơn nửa ngày Nhiếp Vân Thâm mới hắng giọng nói, đánh trống lảng sang câu chuyện khác: “Vừa rồi chưa nói xong, sao quần áo lại thế này?”
Thư Ngạn nâng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Tôi đưa cậu về nhà thì không thấy chú dì ở nhà, chỉ có anh cậu thôi. Anh ấy cảm ơn tôi rồi thấy đống dơ dáy trên người tôi thì khách khí hỏi tôi có muốn tắm rửa thay quần áo không. Tôi biết mấy lời đó chỉ là mời cho có lệ thôi nhưng đó là cơ hội cuối cùng để tôi có thể thân cận cậu.”
Thiếu niên Thư Ngạn đứng dưới ánh đèn huỳnh quang ở cửa Nhiếp gia, trước lời mời mang tính lễ nghi của Nhiếp Vân Kỳ do dự một lát, gật đầu đi vào.
Nhiếp Vân Kỳ nhìn em trai say như chết của mình mà chỉ vào phòng ngủ Nhiếp Vân Thâm nói: “Trong phòng thằng hai có phòng tắm, dáng người các cậu không khác nhau lắm, quần áo trong tủ tùy tiện chọn.”
Thư Ngạn “Cảm ơn” rồi đẩy cửa đi vào phòng ngủ. Nhiếp Vân Kỳ theo sau lôi em trai vào phòng mình tẩy rửa một hồi rồi đưa về phòng ngủ. Chờ đến khi Thư Ngạn tắm rửa xong đã nhìn thấy Nhiếp Vân Thâm mang vẻ mặt đơn thuần vô hại mà ngủ mất rồi. Tóc hơi ướt, cơ thể mang theo mùi sữa tắm thơm nhẹ, môi hơi hơi cong lên – mềm mại, trơn bóng.
Nhiếp Vân Thâm vẫn luôn ở nhìn chằm chằm Thư Ngạn, nghe đến đây bỗng nhiên nâng tay lên ý bảo tạm dừng, hắn nhăn mày rũ mắt xuống suy tư một chút, trong lúc đó y vẫn trấn định chăm chú nhìn hắn.
Mãi cho đến khi Nhiếp Vân Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên thì lông mày Thư Ngạn mới hơi di chuyển. Tầm mắt sắc nhọn của hắn đâm thẳng vào y rồi mới thong thả nói chuyện.
“Ảnh là cậu cố ý để chỗ đó cho tôi xem, thư thông báo trúng tuyển cũng vậy —— cậu không thể nào để một vật từ mười năm trước trong đống tài liệu hỗn loạn được. Cậu đừng có nói với tôi cậu là người giàu cổ, cứ nhìn căn phòng sạch sẽ của cậu đã biết cậu không phải người yêu đồ vật đến mức không rời thân.”

“Bộ quần áo cũ kia cũng là để chờ tôi phát hiện nên cậu mới cố ý treo áo khoác của tôi ở cửa phòng thay đồ, gương lại đặt ở cửa sổ chỗ đó. Cậu biết tôi sẽ đi lấy quần áo mặc, nếu đi tìm chắc chắn sẽ nhìn vào gương rồi có thể dàng nhìn thấy nó. —— Thậm chí việc cậu mang tôi về nhà cũng là cố ý.”
“Ông chủ Thư, tôi nói có đúng không?”
Thư Ngạn yên lặng nhìn Nhiếp Vân Thâm. Hai người ngồi đối diện nhau tạo thành hình ảnh tương phản hoàn toàn, Nhiếp Vân Thâm híp mắt tự tin mười phần mà Thư Ngạn lại chuyên chú, bình tĩnh, nhu hòa. Cuối cùng, y khẽ cong môi lên cười rồi rũ mí mắt xuống như đang tự giễu mình vậy.
“Nhiếp tổng nhìn rõ mọi việc, một chi tiết nhỏ cũng không qua được mắt cậu. Đúng vậy, khi cậu tỉnh lại nhìn thấy những thứ này đều là do tôi cố tình chuẩn bị —— Kéo chặt bức màn là để cậu ngủ ngon; ảnh chụp là ký ức duy nhất của tôi với mẹ; bức thư thông báo mười năm trước tôi không thể nói ra miệng. Dù vật đổi sao dời nhưng tôi vẫn muốn cho cậu biết tôi đã từng mong chờ được tới gần cậu đến cỡ nào, cả bộ quần áo kia nữa……”
Thư Ngạn nhàn nhạt mỉm cười.
“Tối hôm đó tôi đã đứng trước giường nhìn cậu thật lâu, ngay từ đầu đã không nhịn được muốn hôn cậu nhưng vừa duỗi tay chạm vào thì dũng khí lại mất sạch. Chỉ có thể mặc niệm trong lòng hết lần này đến lần khác, ‘ Nhiếp Vân Thâm, tôi thưởng thức cậu, thích cậu, có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi chưa từng yêu đương nhưng tôi sẵn sàng làm tất cả những việc khiến cậu vui vẻ. ’”
Thanh âm này ôn nhu từ tính, lời nói lại chân thành mềm mại khiến ánh mắt đang cắm đầy gai nhọn của Nhiếp Vân Thâm bất tri bất giác mềm xuống, hắn vẫn đang đắm chìm dư âm lượn lờ trong khí rồi đột nhiên cả kinh tỉnh táo lại.
Người đàn ông đối diện thật sự rất đáng sợ, chỉ nói mấy câu mà phảng phất thôi miên tất cả những ý nghĩ trong đầu hắn. Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thư Ngạn.
“Nói cách khác thì cậu chưa làm cái gì mà chỉ nhìn ông mày ngủ rồi đứng đó não bổ, đúng không?”
Đáy mắt Thư Ngạn dâng lên ý cười yếu ớt, cứ như vậy nhìn Nhiếp Vân Thâm, qua một lát mới đáp lại “Đúng.Khi đó tôi nghĩ cậu thích con gái, đã như vậy thì nguyện cậu bình an cả đời—— không xin lỗi vì tôi có thể cho cậu tất cả.”
Nhiếp Vân Thâm “A” một tiếng, đầu ngón tay không tự chủ được mà bắt đầu gõ loạn lên mặt bàn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, chạy theo nhịp tim và suy nghĩ lộn xộn rối bời của hắn. Cuối cùng đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Hắn nhìn thẳng vào mắt y: “Cậu thích tôi đúng không?”
“Đúng.”
“Bởi vì cảm thấy tôi là thẳng nên mới chạy đúng không?”
“Đúng ”
“Lúc trở về thì phát hiện lão tử chủ động dụ dỗ nên thà rằng chơi thủ đoạn và tâm nhãn cũng muốn lăn giường với lão tử một lần đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi thao lại cậu cũng không thành vấn đề đúng không?”
“Đúng.”
“Nguyện ý làm tất cả những việc có thể khiến tôi vui vẻ đúng không?”
“Đúng.”
Nhiếp Vân Thâm nhìn chằm chằm Thư ngạn, liên tục đặt câu hỏi rõ ràng, nhanh chóng. Một từ “Đúng” cuối cùng được nói ra, hắn dừng lại, nheo đôi mắt nguy hiểm của mình nhìn chằm chằm người đối diện.
Người này có ngoại hình hoàn hảo, dáng người hoàn hảo, chỉ số IQ hoàn hảo, EQ hoàn hảo…… Không, EQ đâu chỉ là hoàn hảo, tâm nhãn của tên này tốt đến mức sắp thành tinh luôn rồi.
Nhưng bỏ thời kì cao trung ấu trĩ, hiếu thắng tranh giành qua một bên thì hắn thừa nhận người này thật sự vô cùng vô cùng ưu tú.
Đối thủ cũ mười năm trước đã đi qua hơn nửa thế giới, giờ phút này an tĩnh ôn nhu ngồi đối diện, tiếc nuối ngẫm lại từ thời thơ ấu sang thiếu niên ngây ngô rồi đến thanh niên tâm cơ đều nhảy ra trước mặt hắn.
Lòng Nhiếp Vân Thâm ngũ vị tạp trần, nhất thời muốn ôm ôm bé con té ngã ở cầu thang, lại muốn cười nhạo cái tên luống cuống chân tay đứng nhìn khi mình say khướt, cuối cùng hắn phì cười nhìn y.
“Thư Ngạn, Thư tổng, ông chủ Thư, anh Ngạn ——”
Nhiếp Vân Thâm mỉm cười thích thú, hơi cúi người xuống, đáy mắt là ảnh phản chiếu khuôn mặt phảng phất phong ba bão táp cũng không thể thay đổi được biểu tình kia. Cho dù trên mặt không có gì biến hóa nhưng hắn liếc mắt một cái là đã biết Thư Ngạn đang rất khẩn trương.
Thoạt nhìn người đàn ông này không thể chê vào đâu được, Nhiếp Vân Thâm bây giờ chỉ muốn hôn hôn môi y thôi.
Nghĩ gì làm thế, hắn nghiêng người sang.
Hắn hôn môi y, đôi môi mềm mại trơn bóng, hơi thở ấm áp quẩn quanh, không uống mà say, hương hoa đầy đất.
“Về sau đừng tính toán thiệt hơn nữa, có thể sỉ nhục thể lực của tôi nhưng không thể khinh thường nghề nghiệp và IQ.”
“Tuân mệnh.”




【 Hoàn chính văn 】
Chính văn chuyện xưa về hai đối thủ cũ mười năm trước lão nói đến đây là kết thúc.
【 Có phiên ngoại, ngày mai tiếp tục. 】
【 Có phiên ngoại, ngày mai tiếp tục. 】
【 Có phiên ngoại, ngày mai tiếp tục. 】
Đại khái sẽ bao gồm việc bé Nhiếp phản công, chính văn không đề cập đến lẩn tránh và một số ít mặt khác về công việc chưa nói hết.
Mấy hôm trước khi tôi nói chuyện phiếm với Ưu Ưu có nhắc tới mấy đứa con trai Kha Biên, Tiền Lâm, Nhị Nguyễn khi kết thúc truyện. Bé Ưu bảo cứ như là tôi tin những người này tồn tại thật ấy, ở một thời không khác sống sờ sờ mà yêu đương, đánh nhau náo loạn, lục đục với nhau cùng với những kiểu rải cẩu lương khác nữa.
Vì vậy nên tôi lại muốn viết nhiều hơn nữa về CP Thư Nhiếp.
Thân là tác giả nên rất dễ yêu nhân vật dưới ngòi bút của mình vì đã trút xuống đó tâm huyết và thời gian mà. Nếu có thể làm cho người đọc cũng chưa đã thèm mà thích xem nữa thì càng là chuyện vui ngoài ý muốn.
Nếu đồng ý thì hãy cùng ta cùng nhau chờ mong phiên ngoại về Thư Nhiếp vào ngày lễ Tết nhé.
Chúc bọn họ ở thời không kia vĩnh viễn hạnh phúc, cũng nguyện các bạn có thể vui vẻ hạnh phúc sau khi theo dõi truyện.
Yêu các bạn, moah moah.

[ Lời editor: Hiện tại trên raw ở trang đăng truyện chính chưa thấy phiên ngoại đâu hết, để tui tìm lại xem. ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.