Kỳ nghỉ đông kết thúc, trường học bắt đầu khai giảng học kỳ mới.
Chí Ba đã dần thích ứng với cuộc sống cấp ba.
Hòa Thụ nhìn thấy bạn học Thanh Mộc đã hoàn toàn giống một thiếu niên bình thường, không nhìn ra hắn từng bị chấn thương tâm lý.
Cậu thấy vui thay cho Chí Ba.
Quan hệ của hai người cũng ngày càng thân thiết.
Bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau đi học mặc kệ mưa hay gió, buổi trưa luôn dùng cơm với nhau. Nhà ăn của trường cũng dần thay thực đơn mới, có nhiều học sinh mới từ Tokyo chuyển đến, cũng có nhiều học sinh chuyển trường lên Tokyo, nhưng dù có bao nhiêu thay đổi thì cuộc sống của hai người vẫn luôn bình lặng, yên tĩnh.
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đến.
Hòa Thụ cùng Chí Ba đi xem lễ hội pháo hoa của trấn, em trai em gái cũng một mực đòi theo.
Lễ hội pháo hoa năm nay náo nhiệt lạ thường, nghe nói mọi người trong trấn đều lái xe đến cạnh biển chơi đùa.
Đây là lần đầu hai thiếu niên nhìn thấy thị trấn náo nhiệt như vậy.
Hòa Thụ khom lưng cõng Lễ Nại, hưng phấn nói: “Bạn học Thanh Mộc, cậu nói xem có phải mỗi ngày ở Tokyo đều náo nhiệt như vậy không?”
Chí Ba nắm chặt tay Anh Thái.
Hắn một bên cẩn thận tránh né đám đông, một bên nói: “Tôi đoán vậy.”
Hòa Thụ cảm khái thật lâu: “Gần đây mẹ tôi có qua lại với một chú làm văn phòng. Ông ta là khách quen trong quán rượu mẹ tôi làm, ông ấy là người ở Tokyo được điều đến trấn Hải Khâu đó.”
Chí Ba ngập ngừng hỏi: “Cậu.... Không ngại sao?”
Hòa Thụ nhìn Chí Ba nở nụ cười.
Vì đang hè nên Hòa Thụ rất thường đi bơi, làn da cậu lại ngăm hơn vài phần khiến hàm răng càng thêm trắng sáng.
Hòa Thụ khí phách nói: “Nếu người đó dám bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ đến đấm hắn thật đau!”
Anh Thái la to: “Em cũng sẽ đấm hắn!”
Chí Ba cười cười.
Giữa chốn đông người nhốn nháo, bốn người tìm được một khoảng trống nhỏ.
Hòa Thụ để em gái ôm cổ nằm trên lưng. Lễ Nại đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, cậu thực sự không biết làm thế nào đứa nhỏ này lại có thể ngủ được ở một nơi ồn ào như vậy.
Lễ Nại một bên lơ mơ ngủ, một bên dùng hai tay nhỏ tóm chặt tóc anh hai.
Hòa Thụ đau đến nhe răng nhếch miệng, Chí Ba muốn gỡ tay Lễ Nại ra nhưng Hòa Thụ lại nói là không cần, hắn cũng đành phải thôi.
Chí Ba cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện Anh Thái đang muốn leo lên bờ đê.
Chí Ba sợ hết hồn: “Nhóc đang làm gì vậy?” Hắn vội vàng giữ chặt gáy Anh Thái.
Anh Thái ra sức giãy dụa: “Thả em ra đi, em muốn xuống gần hơn!”
Hòa Thụ đứng bên cạnh cười ha ha.
Chí Ba hơi do dự nhưng cũng học theo Hòa Thụ, nhấc Anh Thái đặt lên cổ mình.
Anh Thái cực kỳ cao hứng: “Anh Thanh Mộc cao quá đi!”
Đứa nhỏ lập tức quên mất ý muốn đào tẩu, quay đầu nhìn thấy em gái đang lơ mơ ngủ, cậu nhóc rất không khách khí giật tóc em gái một phát.
Lễ Nại giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt liền thấy Anh Thái đang cười ha ha, cô nhóc phồng má tức giận xoay người đánh nhau với anh trai.
Hòa Thụ nhìn thoáng qua liền vội vã giữ chặt chân Lễ Nại: “Này này, hai đứa mau dừng tay!”
Lễ Nại với Anh Thái quyết đấu đến long trời lở đất, Hòa Thụ cũng đành bó tay, Chí Ba chỉ còn cách nhẫn nhịn để hai đứa nhỏ đóng phim võ thuật trên đầu mình, hắn đưa tay nắm chặt quần áo Anh Thái, tránh cho nhóc con rớt xuống biển.
Trong nháy mắt, Lễ Nại với Anh Thái hóa thân thành hai đại tướng, Hòa Thụ cùng Chí Ba lại bất đắc dĩ hóa thân thành chiến mã [*].
[*] ngựa chiến =)))
Bộ dạng hai thiếu niên vô cùng chật vật, đầu tóc rối bù.
Hai người đen mặt nhìn nhau, nhất thời không nhịn được cười.
Ầm ầm ầm ——
Lễ hội pháo hoa đã bắt đầu.
Bốn người cùng lúc dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từng chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời rộng lớn.
Tỏa ra những tia sáng lung linh không ngừng đổi màu, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.
Mặt biển trong suốt, tựa như một chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh pháo hoa trên bầu trời, những gợn sóng lăn tăn hòa mình vào dải màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Trong đám đông thỉnh thoảng phát ra âm thanh thán phục.
Hòa Thụ ngây người lẩm bẩm: “Đẹp quá đi!”
Chí Ba cũng thấp giọng nói: “Ừm.”
Hòa Thụ xoay đầu.
Nhìn thấy trong đôi mắt màu trà lãnh đạm của Chí Ba đang phản chiếu những tia sáng rực rỡ.
Ánh mắt Chí Ba tĩnh lặng, trong bóng đêm càng thêm thu hút, đường nét gương mặt mềm mại trong suốt như nước.
Bạn học Thanh Mộc thật sự rất đẹp trai nha!
Hòa Thụ ngắm nhìn Chí Ba rất lâu, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Chí Ba cũng cảm nhận được ánh mắt Hòa Thụ.
Hắn quay đầu, thấp giọng hỏi: “Bạn học Tiểu Sam, cậu thấy pháo hoa đẹp không?”
Hòa Thụ lấy lại tinh thần, vội nói: “Rất đẹp!”
Chí Ba cười nhẹ: “Nếu như sang năm còn có thể ngắm cùng nhau thì rất tốt.”
Hòa Thụ cười ha ha: “Pháo hoa năm nay còn chưa bắn hết, cậu đã muốn nghĩ tới năm sau?”
Chí Ba cười không nói.
Hai thiếu niên sánh vai đứng cạnh biển, lẳng lặng ngắm nhìn một trời pháo hoa rực rỡ.
Bọn họ mặc áo sơ mi ngắn tay cùng quần jean thông thường, cuộc sống chính là đơn giản như thế, tuổi trẻ cũng chỉ đơn giản như vậy.
Nếu như đời người vĩnh viễn đơn giản như thế thì thật tốt biết bao!
Vĩnh viễn chính là always.
Ồ, vĩnh viễn phải là forever mới đúng.
[9]
Lễ hội pháo hoa kết thúc.
Đám đông cũng dần tản đi, để lại rất nhiều túi rác trên đường đê.
Hòa Thụ thả Lễ Nại xuống mặt đất, cánh tay cậu đã rất mỏi.
Chí Ba một tay dắt Lễ Nại, tay còn lại dắt theo Anh Thái.
Bốn người đang chuẩn bị trở về, chợt nghe có tiếng người kêu lớn: “Hòa Thụ, bé Anh Thái, bé Lễ Nại!”
Bọn họ nhìn theo tiếng gọi, cách đó không xa có hai người đàn ông đang vẫy tay về hướng này.
Hai người đàn ông đều đang cầm cây gắp và túi rác lớn, nhìn dáng vẻ chắc là người tình nguyện nhặt rác, giữ gìn đường phố sạch sẽ.
Hòa Thụ cao hứng gọi: “Xin chào Thỉ Đinh tiên sinh!”
Hai người đàn ông cười với cậu rồi tiếp tục cúi đầu nhặt rác.
Chí Ba thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Hòa Thụ giải thích: “Hai người đó mới chuyển về trấn mình, là hàng xóm mới của tôi đó. Tôi nghe mẹ nói họ là cha con nuôi.”
Chí Ba ngẩn người, hỏi ngược lại: “Cha con nuôi?”
“Giống như những gì cậu nghĩ đó.” Hòa Thụ nghịch ngợm lè lưỡi.
Chí Ba cũng không tiếp tục hỏi thêm.
[10]
Sau kỳ nghỉ hè, Hòa Thụ với Chí Ba đều lên thẳng lớp 11.
Năm nay, Hòa Thụ không được xếp chung một lớp với Chí Ba, số lần gặp mặt liền giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa, Hòa Thụ lại tham gia vào câu lạc bộ điền kinh.
Cuối mỗi buổi học với những ngày cuối tuần cậu đều phải đến câu lạc bộ huấn luyện, không còn cách nào cùng Chí Ba đi học chung nữa.
Ban đầu, Hòa Thụ rất lo cho Chí Ba.
Cậu thường xuyên dành thời gian nghỉ ngơi để chạy đi nhìn Chí Ba.
Cũng may Chí Ba trong lớp mới biểu hiện rất bình thường, dường như làm quen được rất nhiều bạn, lúc này Hòa Thụ mới yên tâm.
Nếu như không có mình, bạn học Thanh Mộc vẫn sẽ ổn thôi!
Hòa Thụ cũng bắt đầu chú tâm vào cuộc sống mới của mình.
Cậu thích chạy bộ, tính cách lại rộng rãi, trong lớp học cùng câu lạc bộ cũng quen biết thêm nhiều bạn mới.
Lớp 11 nhẹ nhàng trôi qua.
Trong thời gian nghỉ đông cùng nghỉ hè lớp 11, Hòa Thụ luôn mời Chí Ba tới nhà chơi.
Hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chơi game.
Chí Ba còn dạy Hòa Thụ làm bài, quan hệ của họ vẫn luôn ăn ý như trước.
Hòa Thụ thật sự rất vui vẻ.
Tuy rằng mỗi người đều quen thêm nhiều bạn mới, nhưng bọn họ vẫn luôn là bạn tốt của nhau, mối quan hệ thân thiết này không hề bị suy yếu.
Ngay cả mẹ cũng từng nói: “Nếu như lớp 12, hai đứa con được xếp chung một lớp là tốt rồi!”
Hòa Thụ cũng hi vọng như thế.
Quãng thời gian cấp ba chỉ còn sót lại một năm học, nếu như có thể được xếp chung một lớp với Chí Ba thì thật quá tốt!
Đáng tiếc, sau khi lên lớp 12 bọn họ vẫn không thể học chung.
Đáng sợ hơn chính là cuộc sống cấp ba không buồn không lo đột nhiên trở nên nặng nề.
Giáo viên vẫn luôn dò hỏi Hòa Thụ: “Trò Tiểu Sam, tương lai em muốn làm gì?”
Hòa Thụ cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng tương lai vẫn còn rất lâu mới tính đến, tại sao tất cả mọi người lại hối thúc mình phải ra quyết định bây giờ chứ?
Thế nhưng, mọi người bên cạnh dường như đã có mục tiêu cho riêng mình, ngay cả những bạn học lúc đầu chỉ lo chơi game cũng đã bắt đầu đến trường đều đặn.
Dưới bầu không khí thôi thúc, Hòa Thụ cũng dần nghiêm túc suy nghĩ đến những thứ cậu có thể làm.
Mẹ cậu cũng từng khuyên nhủ: “Nếu con không biết tương lai mình sẽ làm gì, không bằng đi theo số đông đi. Hòa Thụ này, con có thể học lớp ôn tập, sau đó đi thi đại học, tốt nghiệp ra thì tìm một công việc vừa phải trong một công ty nào đó. Tất cả mọi người đều làm như vậy.”
Vì muốn cho Hòa Thụ học lớp ôn tập, mẹ cậu đã phải làm thêm nhiều việc khác.
Hòa Thụ đành phải nhìn mẹ đi sớm về trễ, cậu cảm thấy rất khó chịu.
Thực ra, cậu không muốn học đại học.
Lên đại học rồi tìm việc làm, con đường này không phù hợp với tính cách của cậu. Nhưng khi quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mẹ, Hòa Thụ làm sao có thể nói ra câu nói ấu trĩ “Con không muốn học đại học” được đây?
Hòa Thụ dùng tiền mẹ kiếm được để đóng học phí lớp ôn tập.
Khi đó, đã là kỳ nghỉ đông lớp 12.
Bầu không khí trong lớp ôn tập thật nặng nề, hoàn toàn khác hẳn trường học.
Trong trường học, có rất nhiều nam sinh nữ sinh không có lý tưởng chỉ muốn tốt nghiệp đi làm, thế nhưng ở lớp ôn tập tất cả học sinh đều học rất áp lực.
Mỗi lần đến lớn ôn tập, Hòa Thụ đều cảm thấy rất ngột ngạt.
May mắn, trong lớp ôn tập còn có bạn học Thanh Mộc.
[11]
Lần đầu bước vào lớp ôn tập, Hòa Thụ chỉ cần liếc mắt là thấy ngay Chí Ba trong đám đông.
Chí Ba ngồi chỗ gần cửa sổ.
Hắn đang cúi đầu nhìn tài liệu học tập, đôi mắt màu trà vẫn luôn toát ra nét lãnh đạm, làn da trắng nhợt khác hẳn mọi người.
Hòa Thụ vui vẻ chạy đến chỗ Chí Ba: “Hey, bạn học Thanh Mộc!”
Vẻ mặt Chí Ba cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
Hòa Thụ nhe răng cười: “Hóa ra cậu cũng học ở lớp ôn tập này nha!”
Chí Ba lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Tôi, ba tôi vẫn luôn đăng ký cho tôi ở đây.....”
Hòa Thụ biết rõ, ba của Thanh Mộc rất có tiền.
Thanh Mộc tiên sinh có mở một phòng khám răng, mọi người trong trấn đều đến chỗ ông để khám.
Rất nhiều người đều nói, mẹ của Thanh Mộc bỏ đi là do ba Thanh Mộc quá cuồng công việc.
Bạn học trong lớp ôn tập nhìn thấy hành động thân thiết của hai thiếu niên, những ánh mắt tò mò đều đang dồn dập bắn tới.
Hòa Thụ cười cười: “Bạn học Thanh Mộc, tôi có thể ngồi cạnh cậu được không?”
Chí Ba đứng dậy nhích sang bên cạnh.
Bài tập trong lớp ôn tập quá khó hiểu, Hòa Thụ không thể bắt kịp tiến độ của lớp, nhưng thật may mắn đã có Chí Ba giúp đỡ cậu.
Chí Ba đối với Hòa Thụ luôn không ngại phiền phức, vì thế Hòa Thụ rất vui vẻ.
Tuy rằng bạn học Thanh Mộc thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng thực ra hắn vô cùng dịu dàng.
Hòa Thụ cảm thấy mẹ cần phải gửi học phí cho Chí Ba mới đúng.
Lớp ôn tập tan học rất muộn.
Mỗi lần kết thúc buổi học, Hòa Thụ luôn cùng Chí Ba về nhà, giống hệt như hồi lớp 10 vậy.
Buổi tối ở trấn nhỏ rất yên tĩnh.
Âm thanh dịu dàng của từng đợt sóng men theo gió biển truyền đi rất xa, rất xa.
Hai thiếu niên sánh bước về nhà.
Tuy rất mệt mỏi nhưng Hòa Thụ vẫn luôn miệng nói chuyện, Chí Ba thì luôn im lặng lắng nghe.
Nếu như bình thường đi tới cửa hàng tiện lợi, điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ phải tách ra.
Nhưng nếu Hòa Thụ nói đói bụng, Chí Ba chắc chắn sẽ hỏi cậu có muốn vào cửa hàng tiện lợi mua gì ăn hay không, sau đó bọn họ sẽ cùng vào cửa hàng mua bánh bao thịt hoặc bánh cá luộc.
Người trông cửa hàng là một bác lớn tuổi đang ngủ gà ngủ gật, hai thiếu niên sánh vai ngồi trong cửa hàng tiện lợi.
Bọn họ đều mặc quần áo mùa đông màu đen giống nhau.
Trời đêm se lạnh, Hòa Thụ vội mặc thêm áo khoác to đùng bằng nhung, khiến việc đeo cặp trở nên khó khăn.
Chí Ba thì vẫn luôn mặc áo khoác khuy sừng [*], thoạt nhìn rất đẹp trai.
[*] Là loại áo khoác có nút áo giống một cái sừng.
Hòa Thụ để cặp xuống đất, vui vẻ ngồi ăn bánh bao nóng hổi.
Buổi tối trong trấn thật yên tĩnh, chỉ còn duy nhất cửa hàng tiện lợi mở đèn sáng choang.
Ban đêm ở Tokyo nhất định sẽ náo nhiệt hơn nơi này rất nhiều.
Hòa Thụ nhìn qua Chí Ba.
Hai tay Chí Ba đang giữ chặt ly nước nóng, hắn đang cố gắng tìm kiếm hơi ấm quanh ly.
Gò má Chí Ba đỏ bừng do bị đông lạnh, đôi mắt màu trà tĩnh lặng tựa như một viên pha lê.
Đột nhiên Hòa Thụ đưa bánh bao đến trước mặt Chí Ba, ân cần hỏi: “Cậu muốn ăn một chút không?”
Chí Ba nhìn cái bánh bao chỉ còn một nửa, nhẹ nhàng nhướng người cắn một ngụm.
Hòa Thụ thân thiết hỏi: “Ăn ngon không?”
Chí Ba nhai kỹ nuốt chậm rồi “Ừ” một tiếng.
Hòa Thụ vui vẻ nở nụ cười.
Chí Ba cũng cười nhẹ theo.
Thật vui vẻ nha.
Có thể làm bạn với cậu thật sự quá tốt.
[12]
Bầu trời tối đen như mặt biển rộng.
Nước biển đen sẫm chẳng khác gì trời đêm.
Từng đợt sóng đen kịt thay phiên nhau vỗ vào bờ cát, tuy bây giờ là giữa hè nhưng khi đến buổi tối, gió biển vẫn thổi lạnh đến thấu xương.
Tiếng gió rít gào thổi qua, giống như tiếng ai đang khóc.
Hòa Thụ mặc quần áo mỏng.
Mười năm qua đi, anh từ lâu đã quên mất dáng vẻ của trấn Hải Khâu vào ban đêm.
Hòa Thụ chịu đựng gió lạnh, vất vả tìm được khu nhà Chí Ba.
Anh dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng một màu tối đen, Hòa Thụ lục tìm công tắc điện.
“Tách” một tiếng, căn phòng được bật sáng.
Hòa Thụ cẩn thận nhìn xung quanh.
Nhà của Thanh Mộc là căn nhà điển hình của thanh niên độc thân, cửa sổ mở ra phân nửa, rèm cửa bị gió thổi bay, tất cả mọi vật vẫn duy trì trạng thái trước khi chuyện xảy ra, giống như đang chờ đợi chủ nhà trở về.
Hòa Thụ bỗng nhiên có cảm giác mình đã trở thành kẻ đột nhập bất hợp pháp.
Anh cứ thế xông vào nhà Chí Ba, mà Chí Ba cũng không có cách nào phản kháng.
Chí Ba là một thiếu niên vừa e lệ lại vừa mẫn cảm, nếu như hắn còn sống, anh dám chắc chắn hắn sẽ không để người khác tùy tiện xông vào nhà mình như vậy.
—— Thế nhưng Chí Ba đã chết.
Hòa Thụ cởi giày, lặng lẽ bước vào nhà Chí Ba.
Trên bàn trà và trong hộc tủ chất đầy văn kiện cùng bản vẽ thiết kế, nhà bếp thì lại sạch sẽ lạ thường, trong thùng rác chứa rất nhiều hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi, đã bắt đầu bốc mùi.
Hòa Thụ đi qua phòng khách, anh mở thêm đèn trong nhà, tiếp tục xem xét nhà Chí Ba.
Trên vách tường hành lang vẽ rất nhiều hoa văn, trong phòng ngủ Chí Ba lại rất lộn xộn.
Trên sàn có bày một vali du lịch, trong vali có vài bộ quần áo còn chưa kịp sắp xếp.
Tại sao Chí Ba lại sắp xếp vali?
Lẽ nào hắn có dự định đi xa?
Hòa Thụ bước nhanh vào phòng sách.
Phòng sách của Chí Ba còn hỗn loạn hơn phòng ngủ, chỗ nào cũng có fax, những bài báo cùng bản vẽ.
Bên trong tủ sách lại chứa đầy thư từ, tất cả đều được gấp ngang để ở một chỗ.
Ở giữa giá sách có đặt một khối pha lê kiểu dáng cầu kỳ.
Hòa Thụ cứ tưởng đó là đồ trang trí, nhưng khi đến gần mới phát hiện nó là một chiếc cúp.
Bên dưới đế cúp có khắc một dòng chữ: “Liên hoan nghệ thuật Tokyo lần thứ 21, giải thưởng nhà thiết kế mới của năm —— Thanh Mộc Chí Ba”
Thì ra hình dáng của chiếc cúp này tràn ngập vẻ đẹp của tác phẩm nghệ thuật.
Đây là công việc của Chí Ba, là cuộc sống của Chí Ba, cũng là thế giới của hắn.
Hòa Thụ ngây người nhìn chiếc cúp.
Anh giật mình phát hiện, mình cơ bản không hề biết rõ cuộc sống sau khi trưởng thành của Chí Ba.
Trong trí nhớ của anh, Chí Ba mãi mãi là thiếu niên trầm lặng trong hẻm nhỏ ngày xưa.
Có điều, cho dù là nhà thiết kế Thanh Mộc, hay là thiếu niên trầm lặng ít nói thì bọn họ đã không còn tồn tại nữa rồi.....
Trên bàn sách có đặt một chiếc Notebook.
Hòa Thụ thử mở máy lên, thế nhưng notebook cần nhập mật mã mới có thể khởi động.
Trên màn hình xuất hiện khung nhập mật mã, Hòa Thụ không biết nên nhập cái gì mới tốt.
Mật mã máy tính của Chí Ba là gì đây?
Là ngày sinh nhật của hắn? Hay là tên nhỉ?
Ngay cả một manh mối Hòa Thụ cũng không nghĩ ra.
Làm sao anh biết được mật mã của Chí Ba đây?
Cơ bản là anh không hiểu rõ Chí Ba.
Bạn học Thanh Mộc, tôi vẫn luôn cho rằng chúng ta là bạn bè.
Thế nhưng buổi tối ngày hôm ấy, chúng ta rõ ràng đã hẹn nhau, tại sao cậu lại không tới chứ?
–
Lúc làm xong chương này thì trời mưa rất to, tư dưng tôi cảm thấy thật tâm trạng......