Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 18-2



Ngôn Hi hơn Tân Đạt Di một tuổi nên học hơn Tân Đạt Di một lớp. Trước đó, A Hoành từng nghe Tư Hoán phàn nàn rằng năm ngoái Ngôn Hi bỏ học nhiều, cả năm chẳng học được gì, cụ Ngôn định cho cậu ta quay về học lại lớp mười.

Nhưng chuyện này có vẻ đột ngột quá nhỉ?

Tân Đạt Di như nắm được tình hình nên cười rất hớn hở rồi khoe với cậu bạn bên cạnh bằng giọng hết sức tự hào: “Nhìn thấy không, hoa khôi của trường mình đấy, đó là người anh em Ngôn Hi của tôi.”

Biệt danh hoa khôi trường của Ngôn Hi đã được lưu truyền từ lâu.

Vừa vào học cấp ba, Ngôn Hi đã bị cựu chủ tịch Hội học sinh chỉ thích tán các cô hoa khôi coi là con gái, cứ ba ngày anh lại nhận được một lá thư tình, năm ngày nhận được một bó hồng, ngày nào cũng là câu: “I love you”.

Ngôn Hi bèn gầm lên với anh chàng kia: “Tôi là đàn ông!”

Anh chàng kia liền cười vẻ thích thú: “Mĩ nhân, bọn mình thực hành ngay thôi!”

Và thế là biệt danh hoa khôi xuất hiện từ đó.

Khi mới nghe kể về chuyện này, A Hoành toát hết mồ hôi hột. Tại sao những chuyện cảy ra với Ngôn Hi, chẳng có chuyện nào là bình thường cả?

Vừa dứt lời thông báo từ nay Ngôn Hi sẽ chuyển tới học lớp này, tiếng cô chủ nhiệm đã bị át đi ngay lập tức. Mỗi lần cô chủ nhiệm giảng bài, hai dãy nhà bên cạnh đều có thể nghe thấy tiếng cô, lúc này giọng cô đã bị tiếng đám con gái thường ngày có vẻ yếu đuối kia lấn át.

Quả nhiên, mĩ nhân là loại vũ khí có độ sát thương mạnh nhất trên thế gian này.

Ngôn Hi khẽ nhếch mép, ánh mắt bình thản, không biểu lộ cảm xúc. Rồi anh cầm viên phấn lên, hai chữ “Ngôn Hi” xuất hiện trên bảng.

Hai chữ ngay ngắn, hoàn toàn không thể hiện được vẻ tài hoa tuyệt vời mà A Hoành nhìn thấy lần trước.

Cô đoán chắc hẳn anh sợ rắc rối nên không muốn khoe tài. Nhưng ở trường Tây Lâm, chỉ hai chữ “Ngôn Hi” thôi cũng là không bình thường rồi. Và thế là bên dưới bắt đầu la ó.

“Ngôn Hi, ngồi đây!” Tân Đạt Di chỉ vào chỗ trống phía sau mình.

Ngôn Hi nhìn Tân Đạt Di, lúc đầu đã định bước đến, nhưng phát hiện ra xung quanh anh chàng rất đông con gái, bèn bực bội quay đi, đi về phía ngược lại. Anh bỗng để ý thấy A Hoành đang tần ngần nhìn mình, chỗ ngồi xung quanh cô trống hoác hoàn toàn trái ngược với Tân Đạt Di.

Ngôn Hi chẳng buồn nghĩ ngợi, ngồi phịch xuống bàn đằng sau A Hoành.

Bầu không khí trong lớp như ngưng tụ, sau đó là tiếng sách vở sột soạt, tiếng bút viết rào rào, bầu không khí phút chốc trở nên yên tĩnh.

Từ nãy đến giờ, A Hoành vẫn ngồi vẽ sơ đồ mạch điện, cô có cảm giác đầu mình sắp biến thành một mớ bòng bong. Cô đặt bút rồi gục xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đằng sau lưng có tiếng ngáy khe khẽ.

A Hoành ngoảnh lại thì thấy Ngôn Hi đã nằm gục xuống bàn, ngủ ngon lành.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Hi trong hoàn cảnh này, không đề phòng ai, lớp vỏ bọc bên ngoài đã được lột trần trụi, chỉ còn lại vẻ trong sáng của một chàng trai mới lớn.

Cô thẫn thờ nhìn Ngôn Hi.

Bộ đồng phục màu xanh lam này đep quá…

Chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, A Hoành phấn chấn tinh thần, tiếp tục ngồi vẽ sơ đồ mạch điện. Còn Ngôn Hi thì vẫn ngủ say sưa.

Hồi lâu sau, cô bạn cùng lớp bước đến chỗ cô, vỗ lưng cô, cười. “Ôn Hoành, có người đang đứng ngoài cổng trường bảo cần gặp cậu. “

A Hoành ngẩn người, giờ này thì có ai tìm mình chứ?

Nhưng nét mặt cô bạn tỏ ra rất chân thành, A Hoành không nghi ngờ gì mà rời khỏi bàn. Bạn bè trong lớp nhìn cô và bắt đầu chỉ trỏ, thì thào. Tân Đạt Di liếc cô một cái rồi lại cúi xuống ngay. A Hoành thắc mắc lắm nhưng vẫn vội vã rời lớp học và đi ra ngoài cổng trường.

Đoạn đường từ lớp học đến cổng trường khá dài. Càng đi A Hoành càng linh cảm mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, như thể cô đang mắc bệnh tâm thần. Một số người bắt đầu cười giễu và chỉ trỏ về phía cô.

“Ê, sao mà con nhỏ kia trơ mặt thế nhỉ?”

“Đúng vậy, kinh tởm quá, mắc bệnh tâm thần à?”

A Hoành nhìn lại bộ quần áo của mình đang mặc một lượt, thấy không có gì bất thường, nhưng những câu nói kia càng nghe càng thấy chối tai.

Cô bước nhanh ra phía cổng nhưng chẳng thấy có ai. Biết mình đã bị chơi xỏ, cô tuy hơi bực nhưng vẫn bình thản quay về lớp.

Lúc cô về đến lớp, đám con gái xúm lại nhìn cô, cười vẻ đắc ý.

“Ôn Hoành, mọi người có khen gì cậu không?” Cô bạn lần trước vì chuyện quả bóng chuyền mà hận A Hoành vừa cười vừa hỏi mỉa.

A Hoành nhìn cô bạn, cảm thấy ánh mắt cô ta rất kinh khủng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cô không nói gì nhưng trong lòng đã hiểu ra vấn đề, đưa tay ra sau lưng thì tìm được một tờ giấy, chắc chắn là cô bạn vừa nãy đã thừa cơ dán lên lưng cô.

“Tôi là tiện nhân.” A Hoành nhìn tờ giấy và đọc nhỏ.

Cô nhìn cô bạn kia rồi trả lại tờ giấy cho cô ta, cố gắng không để tay mình run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Đồ của cậu thì trả lại cho cậu.”

Mặt cô bạn kia liền đỏ bừng như quả cà chua. “Ôn Hoành, mày là đồ tiện nhân mà còn giả vờ thanh cao ư! Ngày nào cũng bám riết lấy Ôn Tư Hoán mà không biết ngượng à?”

A Hoành cúi đầu xuống một lát rồi ngẩng lên, nhẹ nhàng nói: “Cậu thích Ôn Tư Hoán nhưng sao lại hạ thấp người khác như thế? Là con gái mà sao lại thích nói những câu bậy bạ... khó nghe như vậy?”

Cô bạn kia liền xé toạc tờ giấy. “Mày tưởng mày là ai mà lên lớp dạy đời tao? Cũng chẳng thử nhìn xem mình là cái bánh bao đất từ xó xỉnh nào chui ra!”

Bánh bao đất, hơ, chắc là cái bánh bao đất một trăm năm cũng không biết nói tiếng Bắc Kinh. A Hoành cười.

Nhưng đối phương lại giận dữ túm lấy áo A Hoành.

“Nếu cậu dám động đến Ôn Hoành thì tôi sẽ làm cho tay cậu tàn phế ngay đấy.” Sau lưng có tiếng bình thản cất lên, điềm nhiên đến mức như đang đọc bản tin dự báo thời tiết.

Cô bạn kia sửng sốt nhìn bạn trai vừa đột ngột xuất hiện.

A Hoành ngoái đầu lại, liền ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên cổ áo Ngôn Hi.

“Ngôn Hi.” Cô mỉm cười, một cảm giác ấm ức bỗng trào dâng trong lòng.

Ngôn Hi nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh, cười gằn rồi nói với cô bạn kia:” Ôn Tư Hoán mà biết cậu bắt nạt em gái hắn ta thì chắc hắn sẽ không đánh cậu vì ngại để mất phong độ. Nhưng tôi thì không ngại đánh con gái đâu!”

Sắc mặt cô bạn kia liền chuyển sang tái nhợt, nhìn A Hoành bằng ánh mắt lộ rỏ vẻ không tin. “ Cậu ta là em gái của Ôn Tư Hoán á?”

Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: “Không phải cậu ấy thì là cậu chắc?”

Sau đó Ngôn Hi liền bước ngay đến chỗ Tân Đạt Di, tung chân hất, chiếc bàn liền đổ rầm một cái, sách vở văng tứ tung.

Tân Đạt Di đứng dậy, cảm thấy giật mình.

Ngôn Hi nhìn cậu ta, trong đôi mắt đen láy có ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, giọng lạnh đến thấu xương:”Tân Đạt Di, mẹ kiếp, ngày nào cậu cũng ngồi nhìn Ôn Hoành bị bắt nạt thế này và cảm thấy thích thú lắm hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.