Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 2



Cành này không dành chỗ cho ai

A Hoành nghĩ đến hàng ngàn cảnh tượng thân mật mà cô từng gặp, củng lắm cũng chỉ là sống mũi cay cay, nước mắt giàn giụa, bao cảm xúc hòa quyện vào nhau, tựa như vở kịch Hoàng Mai mà mẹ nuôi cô trước đây rất thích xem. Cũng có thể do ngại ngùng nên cả hai đều tỏ ra rụt rè, vì khảng cách thởi gian mà giữa hai bên có một sự xa cách tạm thời chưa thể xóa bỏ.

“Tư Hoán, cháu làm sao vậy?”Ánh mắt ông cụ với thần thái uy nghiêm chậm rãi lướt qua A Hoành rồi dừng lại trên người anh chàng đang ướt như chuột lột.

“Ông nội, cháu và Ngôn Hi vừa đùa với nhau, chẳng may...” Tư Hoán mỉm cười hiền lành.

Ông cụ khẽ gật đầu, mắt lại nhìn sang phía A Hoành.

Tim A Hoành đập rất mạnh, cô có cảm giác như thời gian đang ngừng lại tại giây phút này. Ánh mắt chăm chú của cụ già được gọi là “ông nội” kia khiến cô không biết phải trốn vào đâu.

“Cháu tên là gì?”

“Vân Hoành ạ.”

Từ nhỏ A Hoành lớn lên ở miền Nam, mặc dù từng học tiếng phổ thông nhưng nói rất gượng gạo do đó khi nói từng chữ một, cảm giác vô cùng vụng về, chậm chạp.

“Khi mẹ cháu sinh cháu, ông có đặt cho cháu một cái tên, là Tư Nhĩ, có điều cái tên này bị người khác chiếm mất rồi. Thôi cứ gọi cháu bằng tên cũ vậy, Từ nay trở đi cháu tên là Ôn Hoành.” Ông cụ trầm ngâm một lát, nhìn cô cháu nội trước mặt, hồi lâu mới lên tiếng.

Bị người khác chiếm mất rồi? A Hoành không hiểu, bất giác lén nhìn sang Tư Hoán, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi tay của anh. Bàn tay anh đang gồng lên, nhìn rõ cả những mạch máu.

“Chị Trương, đưa Ôn Hoành vảo nghỉ đi.” Ông cụ dặn dò ngưởi phụ nữ trung niên đang đứng bên cạnh rồi nhìn sang Tư Hoán. “Đi thay đồ đi. Lớn tửng này rồi mà chẳng ra sao cả.”

Có yêu thì mới có trách.

Khi theo bà Trương đặt chân lên các bậc cầu thang gỗ, A Hoành nhớ lại dáng vẻ của ông cụ khi giáo huấn Tư Hoán, bất giác câu nói trên lại hiện lên trong đầu.

Từ khi cô còn rất nhỏ, cha nuôi đã nói, tình ruột thịt không thể dùng phép cộng trừ để tính toán, có thì sẽ hi sinh hết mình mà không cần báo đáp, không có thì sẽ chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.

Vậy nếu không yêu thì sẽ lạnh lùng, thờ ơ ư?

“Đến rồi.” Bà Trương đi đến góc rẽ ở tầng hai rồi mở cửa một phòng ngủ.

“Cám, ơn, bà.” Giọng A Hoành nhẹ nhàng, tiếng phổ thông chất giọng địa phương của vùng An Huy, Giang Tô nghe khá buồn cười.

Vẻ mặt bà Trương không được tự nhiên cho lắm, bà nhìn A Hoành hồi lâu, cuối cùng thở dài và đi xuống.

A Hoành xách vali vào phòng ngủ, lập tức như lạc vào mê cung.

Cả căn phòng bao trùmtrong màu xanh lam mát mẻ, phong cách thiết kế rất tinh xảo, mọi thứ đều toát lên hơi thở của cuộc sống. Chiếc chuông gió làm từ vỏ sò màu xanh lam vô cùng dễ thương, chiếc giường rộng rãi đủ để bốn người như cô nằm thoải mái, chăn ấm đệm êm.

Căn phòng nảy trước đây có ai ở không? Đường đột xông vào phòng riêng của người khác, A Hoành có chút luống cuống. Cô đặt vali xuống rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế xoay cạnh chiếc bàn kính tròn.

Vừa cúi đầu liền nhìn thấy mấy con búp bê tết bằng rơm xinh xắn nằm ngiêng ngả trên bàn: có ông cụ nghiêm nghị với mái tóc bạc phơ và chòm râu dài, có bà cụ với đôi mắt cười đeo sợi dây chuyền mặt hình chữ thập, có người cha mặc bộ quân phục hải quân đang ngậm điếu thuốc, có người mẹ dịu dàng với mái tóc dài óng mượt, có cậu bé với đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền lõm sâu. Đây là... gia đình họ Ôn ư?

A Hoành nhìn đám búp bê dễ thương đó, tâm trạng căng thẳng lập tức tiêu tan. Cô đưa tay rụt rè vuốt từng con búp bê.

“Không được động vào đồ đạc của Nhĩ Nhĩ!”

A Hoành giật bắn mình, đôi tay run rẩy, con búp bê lập tức rơi xuống thảm trải sàn. Cô vội quay lại, mở to mắt nhìn người phụ nữ vửa đột ngột xuất hiện, không hiểu sao sống mủi bất giác lại thấy cay cay.

Ngay từ nhỏ cô đã biết mình không giống mẹ và cậu em trai Vân Tại. Cô từng hỏi mẹ thế này: “Mẹ ơi, sao nhìn con không giống mẹ?”

“Như A Hoành thế này mới xinh mà.” Mẹ nhìn cô, cười hiền hậu. “Lông mày núi xa trông quý phái hơn lông mày lá liễu.”

Bà Vân có đôi lông mày lá liễu điển hình - vẻ đẹp đặc thù của các cô gái vùng Giang Nam. Còn A Hoành lại có hàng lông mày núi xa, đôi mắt dịu dàng, thanh tú.

Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô cũng có đôi mày núi xa ưa nhìn đó.

A Hoành đứng dậy, người cứng đờ, mắt nhìn người đó không chớp, người phụ nữ đến bên cô, khẽ cúi xuống nhặt con búp bê rơi dưới đất lên với vẻ nâng niu rồi đứng dậy.

Người ấy không hỏi cô tên là gì, không hỏi cô bao nhiêu tuổi, không hỏi cô có khỏe hay không, không hỏi câu mà một người mẹ khi gặp lại con mình vẫn thường hỏi, mà chỉ liếc cô một cái, lúc đầu ánh mắt có sáng lên, sau đó lại sầm xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Đừng đụng vào đồ đạc trong phòng.”

Rồi người phụ nữ ấy đi ra.

A Hoành nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đó, chợt có một cảm giác tự tin khôn tả. Người ấy là ai? A Hoành ước gì mình có thể biến mất vào hư không ngay lúc này.

Hóa ra sự coi thường còn tàn nhẫn hơn cả sự bỏ rơi.

Mẹ, một từ rất dịu dàng, mềm mại biết bao.

Mẹ của A Hoành.

Mẹ ơi, mẹ ơi!

A Hoành ôm chiếc va li của mình bật khóc nức nở.

Buổi tối hôm đó không nằm ngoài dự đoán của A Hoành, chỉ có cô và ông nội. Không có cha, không có mẹ, thậm chí không có cả Ôn Tư Hoán mà cô đã gặp trước đó.

Ông cụ hỏi cô rất nhiều vì căng thẳng nên A Hoành trả lời ấp a ấp úng, không đầu không cuối, khiến ông cụ không khỏi cau mày.

“Ông đã có lời với trường học, ngày mai cháu sẽ đi học với Tư Hoán, có gì không hiểu cứ hỏi nó.”

Sáng hôm sau, A Hoành lại gặp lại ngời thư kí đón cô đến thành phố B.

Tư Hoán ngồi ở ghế lái phụ, A Hoành ngồi ghế sau, cùng phía với Tư Hoán.

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiênA Hoành đặt chân đến phương Bắc, đương nhiên là cảm thấy hiếu kì trước tất cả mọi thứ. Dòng người đông đúc, tiếng Bắc Kinh mang đậm hơi thở cuộc sống, những tòa nhà cao tầng nằm sát bên nhau, Tứ hợp viện với bốn phía xây dựng rất cầu kì... Cùng là một thành phố nhưng lại có những phong cách khác nhau, tất cả đầu hòa quyện một cách kì diệu.

“Cậu Tư Hoán, đường tắc quá!” Thư kí Lý lịch lãm quay sang, mỉm cười với Tư Hoán, tỏ ý dò hỏi.

“Chỗ này cách trường không còn bao xa, để cháu và Ôn Hoành xuống xe đi bộ vào là được rồi.” Tư Hoán trầm ngâm hồi lâu, nhìn đoàn xe tắc nghẽn nơi ngã tư rồi mỉm cười lịch sự đáp lại.

A Hoành đeo ba lô đi theo Tư Hoán, cách anh chỉ một sải tay.

Một lúc sau, A Hoành đứng cạnh Tư Hoán nhưng cũng vẫn cách một sải tay, trông cô có vẻ khá căng thẳng.

Lúc đầu Tư Hoán không mấy để ý, sau đó mới phát hiện ra, chỉ có bạn gái mới có thái độ đó đối với anh.

“Nhóc à, anh là anh trai, anh trai đấy!” Tư Hoán khẽ đặt bàn tay lên đỉnh đầu A Hoành, nửa đùa nửa thật nói.

“Em biết.” A Hoành đáp rất chân thành.

Chính vì anh là anh trai nên cô mới nhớ rất rõ rằng anh không thích có cô đứng gần.

Tư Hoán sẽ không hiểu sự trân trọng đó, giống như việc anh không hiểu tại sao mình lại bỏ rơi A Hoành hết lần này đến lần khác.

Tư Hoán chọn đi đường tắt, qua con ngõ khúc khuỷu, chật hẹp. A Hoành cúi đầu lặng lẽ nhớ đường.

Số phận sở dĩ có thể mạnh mẽ là do nó có thể đứng ở điểm cuối để nhìncác cuộc gặp gỡ tình cờ mà nó tạo racho bạn ở dọc đường. Và những cuộc gặp gỡ tình cờ kia mặc dù lần nào bạn cũng cho rằng nó chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng mình, nhưng khi nhìn lại bỗng thấy đó chỉ là sự tồn tại rất tự nhiên và bình thường, giống như miếng ghép rất nhỏ gần như có thể bỏ qua trong cả một bức tranh lớn, tuy nhiên phải có nó thì bức tranh đó mới hoàn chỉnh.

Lần thứ hai A Hoành nhìn thấy người mà cô yêu thương trọn đời là lúc anh đang ngồi ở góc đường, giữa các cụ già,cúi đầu chăm chú uống sữa đậu nành đựng trong chiếc bát sứ.

Những ngón tay thon dài đặt trên mép bát, mái tóc đen mềm mại buông xuống góc trán, để lộ sống mũi cao, thanh tú.

Lúc ấy là 7 giờ 18 phút.

“Ngôn Hi, sắp muộn rồi đấy, nhanh lên!” Tư Hoán vỗ vai Ngôn Hi theo thói quen nhưng chân vẫn bước đi thoăn thoắt.

A Hoành lặng lẽ nhìn chàng trai kia hờ hững giơ ngón tay thon dài vể phía Tư Hoán nhưng hkông ngẩng lên nhìn lần nào.

Ngôn Hi. Tên gì mà như con gái vậy.

Nhìn thấy vết sữa đậu nành dính trên tóc chàng trai đó, A Hoành mỉm cười, khẽ rút từ trong túi ra một chiếc khăn mùi soa màu trắng, lặng lẽ đặt xuống chiếc bàn gỗ két vềt bẩn rồi đi khuất.

Chàng trai đó không ngẩng lên, anh ta vẫn luôn có thái độ lạnh lùng với người lạ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.